Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 332

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:26
Lượt xem: 9

Cuối cùng Thiệu Đại Long vẫn tố cáo cô ta, nhưng chân tướng như thế nào còn cần điều tra thêm.

Đương nhiên Phan Lệ Trân không thừa nhận, mặt cô ta trắng bệch, “kích động” đến mức run rẩy, luôn miệng phủ nhận, không khai gì cả mà chỉ đòi luật sư của cô ta.

Kim Kevin đích thân dẫn luật sư tới, nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh cho Phan Lệ Trân.

Dù sao bây giờ ngoại trừ lời khai của Thiệu Đại Long, không còn chứng cứ nào khác.

Về đến nhà, Phan Lệ Trân đã bị tát một cái ngã xuống đất.

“Con đàn bà ngu xuẩn này! Cô muốn hại c.h.ế.t tôi sao?” Kim Kevin mắng to.

Việc Thiệu Đại Long tố cáo, ông ta tin, dù sao bọn họ cũng có mối thù sâu nặng với Hoa Chiêu.

Nếu ông ta biết hai người Hoa Chiêu và Diệp Thư tới Hồng Kông, ông ta cũng làm thế…

Nhưng ông ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như bỏ ra ba mươi vạn thuê đám lưu manh ngu xuẩn làm việc.

Phan Lệ Trân ôm mặt, cực kỳ tủi thân: “Tôi cũng chỉ muốn báo thù cho nhà mình thôi.”

“Cô còn dám cãi!” Kim Kevin giơ chân đá mạnh một cái, nói: “Bây giờ làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây? Để hai người kia biết là cô tìm người hại mình, lần này chúng ta lấy gì bồi thường?”

“Là ngọc phật tổ tiên truyền lại hay là đá thô trị giá một tỷ?

“Bây giờ chúng ta không có gì cả!” Kim Kevin rống to.

Hoa Chiêu không phải người dễ chọc, lần này chịu thiệt thòi lớn thế, không, lần này có lý do tốt như vậy, sao cô ta không hành cho bọn họ ra bã được?

Nhà họ Kim mới vừa khởi sắc lại một chút, giờ lại sắp tiêu rồi?

Phan Lệ Trân nói: “Tôi không nhận, tất cả đều là vu oan giá họa! Do người khác biết biết mâu thuẫn giữa hai nhà chúng ta nên muốn mượn d.a.o g.i.ế.c người! Thật sự không phải tôi ra lệnh, cô ta còn có thể làm gì tôi chứ?”

Thật ra cô ta cũng không quá sợ hãi.

“Bây giờ cũng chỉ có thể thế thôi.” Kim Kevin hung dữ nói: “Cô nhớ kỹ, mặc kệ ai hỏi cô, cô sống c.h.ế.t không được thừa nhận!”

Phan Lệ Trân gật đầu, cô ta hiểu.

“Ông chủ, có điện thoại.” Vệ sĩ bất ngờ đến gần, đưa điện thoại di động ra.

Năm tám mươi tám đã có điện thoại di động, ai ra ngoài mà không cầm theo điện thoại di động sẽ không có mặt mũi nói mình là ông chủ.

Những người biết được số điện thoại của ông ta cũng đều là ông chủ lớn.

Kim Kevin xụ mặt nhận điện thoại, ôn tồn chào hỏi, sau khi im lặng nghe xong vài câu, sắc mặt lập tức xanh mét.

Người ở đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Kim Kevin gọi to vệ sĩ: “Đi ra hòm thư trước cửa xem có cái gì ở đó không!”

Trước cửa nhà khu người giàu, nhà nào cũng có một thùng thư nhỏ, sáng sớm mỗi ngày sẽ có người nhét báo và tạp chí vào bên trong.

Vệ sĩ nghe lời đi ra ngoài, rồi nhanh chóng cầm một cái túi giấy quay lại.

Tay Kim Kevin run rẩy mở nó ra, lập tức nhìn thấy một xấp ảnh.

Ông ta vừa liếc mắt một cái đã phát hiện người trong ảnh chính là Phan Lệ Trân.

Khuôn mặt, quần áo, kiểu tóc, thậm chí là biểu cảm khuôn mặt, không sai, vợ ông ta mà ông ta còn không nhận ra sao?

“Cái này, này… Cô đúng là ngu xuẩn! Vậy mà để người khác chụp ảnh lại!” Kim Kevin nện xấp ảnh lên trên người Phan Lệ Trân.

Ngay cả Phan Lệ Trân cũng không phát hiện ra người trên ảnh chụp không phải cô ta.

Nhưng ngày hôm đó cô ta mặc bộ đồ này sao?

Những chuyện vụn vặt thế này, nhớ không nổi.

Hơn nữa bây giờ đầu óc cô ta sắp nổ tung, càng không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được.

Vậy mà lại bị người ta chụp được!

“Bây giờ phải làm sao đây, làm sao đây?” Vẻ bình tĩnh trên mặt Phan Lệ Trân đã mất sạch, thay vào đó là hoảng sợ.

Nếu tội danh này được chứng thực, cô ta sẽ thế nào? Phải c.h.ế.t sao? Phải ngồi tù sao?

Cho dù thế nào, cô ta cũng không muốn!

Bỗng nhiên Phan Lệ Trân quỳ bò về phía Kim Kevin, ôm lấy chân ông ta: “Chồng à, cứu tôi với! Tôi không góp công thì cũng góp sức! Mong rằng ông nhớ lại chuyện Thừa Vọng… Ông biết chuyện đó là thế nào mà!”

Chân tình?

Đã sớm không còn.

Bây giờ chỉ còn lại uy hiếp.

Lần trước hạ độc con trai, là Kim Kevin sai cô ta!

Chuyện này người bên ngoài không biết, nếu Kim Kevin không cứu cô ta, cô ta sẽ công bố ra bên ngoài, làm cả nhà họ Kim mất sạch mặt mũi!

Dù sao cô ta cũng phải chết, phải ngồi tù, quan tâm ông ta sống c.h.ế.t làm gì.

Kim Kevinnghe hiểu, lập tức đè cô ta xuống sàn nhà, ra sức ghì xuống.

Ghì đến khi Phan Lệ Trân không còn phát ra tiếng động nữa, ông ta mới dừng tay đi ra ngoài lấy tiền.

Người kia rất tàn nhẫn, không ngờ đòi 888 vạn làm phí bịt miệng.

Tuy rằng nhiều, nhưng cũng không phải quá nhiều.

Đúng lúc hai ngày nay vừa kiếm được một khoản, bây giờ có thể dùng được.

Vài tiếng sau, Hoa Chiêu nhìn thấy một vali đầy tiền mặt.

“888 vạn, mấy người đúng là biết đòi.” Hoa Chiêu cười nói.

Con số này không phải cô đưa ra, mà là Diệp Thư....

Vân Mộng Hạ Vũ

Là số tiền đưa cho nhà họ Kim mà cô ấy canh cánh trong lòng bấy lâu, cuối cùng đã lấy về được rồi.

“Đừng đưa cho tôi, mọi người chia nhau đi.” Hoa Chiêu nói.

Mấy vệ sĩ liếc nhau, 888 vạn tiền Hồng Kông thì khoảng tầm hơn 400 vạn nhân dân tệ.

Mỗi người bọn họ có thể chia nhau hơn 100 vạn, có hơi nhiều…

“Cầm đi, lần này đi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm, hôm nay suýt nữa đã mất mạng, không, thật sự đã mất mạng.” Hoa Chiêu nói.

Chẳng qua người c.h.ế.t đáng tội chết.

Tuy cô đã làm tốt phòng hộ, thủy thảo vây quanh họ đều được cường hóa, đao thương bất nhập, nhưng bọn họ không biết.

Tất cả đều lấy mạng bảo vệ cô, thưởng chút tiền là điều đương nhiên.

Giản Bạch từ chối vài lần, nhưng anh ta không giỏi ăn nói, mà giỏi phục tùng mệnh lệnh hơn, cuối cùng Hoa Chiêu ra lệnh cho anh ta, anh ta cũng đành nhận lấy.

Nếu còn không nhận các anh em sẽ lườm anh ta c.h.ế.t mất…

Có điều từ đó về sau, mọi người đều miệt mài đi công tác với bà chủ.

“Đi thôi, bây giờ tìm mấy tòa soạn báo, chia mỗi nhà một chút, kiếm tiền tiêu vặt.” Hoa Chiêu nói.

Đã nhận tám trăm tám mươi tám vạn, chút tiền tiêu vặt kia cũng chẳng đáng nhắc tới.

Để Giản Bạch ở lại, những người khác đi tìm Hướng Tiền, anh ta là giang hồ khu vực này, biết tòa soạn báo ở đâu, tòa soạn nào có thể chi sộp nhất.

Hướng Tiễn vừa nghe thấy tiền kiếm được đều cho họ hết, nước miếng sắp chảy xuống.

Anh ta cũng muốn có một bà chủ hào phóng như vậy!

Nhưng tiếc là anh ta chỉ có thể một mình phấn đấu mà thôi.

“Làm cho tốt, đến lúc đó chia cho anh một nửa.” Một tên vệ sĩ vỗ vai anh ta, nói.

Hướng Tiễn như được bơm m.á.u gà, lập tức đi ra ngoài làm việc.

Bởi vì không phải tin tức độc nhất vô nhị, Hướng Tiễn không đòi giá cao, tòa soạn nào trả tầm một vạn anh ta đều bán hết.

Tổng cộng bán cho mười mấy tòa soạn.

Một Hồng Kông nho nhỏ nhưng giới giải trí cực kỳ phát đạt, có mấy trăm tòa soạn báo.

Nhưng nếu càng bán nhiều thì càng mất giá.

Hướng Tiễn cười khà khà đếm tiền, nói với vệ sĩ: “Lần sau bà chủ Hoa còn đến Hồng Kông nhớ báo tôi biết trước! Tôi sẽ đón tiếp mọi hành trình!”

Đột nhiên anh ta lại hoan nghênh Hoa Chiêu thường xuyên tới Hồng Kông.

Vệ sĩ vỗ bờ vai của anh ta: “Được thôi.”

Còn lần sau đến có báo trước với anh ta hay không, chuyện này phải nghe ý bà chủ đã.

...

Sáng sớm hôm sau, đầu đề các tờ báo lớn báo nhỏ đều là tin bà chủ nhà họ Kim bỏ tiền thuê người g.i.ế.c người.

Ngày nào giới nhà giàu cũng có tai tiếng, nhưng vụ án nhà giàu g.i.ế.c người lại ít có, báo chí lập tức bán đắt như tôm tươi.

Bên trên giấu thân phận Hoa Chiêu, chỉ nói là hai bà chủ nhà giàu nước M đến, lúc trước đã từng có hiềm khích với Phan Lệ Trân, nên cô ta muốn nhân cơ hội này trả thù.

Thậm chí còn có người viết khoa trương hơn

Nói thời còn trẻ, họ đều là chị em thân thiết của nhau, nhưng sau này vì giành đàn ông mà nảy sinh thù hận....

Kim Kevin tức giận đến mức xé tờ báo và tấm ảnh trong tay.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng muộn, Phan Lệ Trân đã bị bắt đi.

Bây giờ nên nghĩ cách cứu người? Hay là bắt cô ta nhận tội, phủi sạch quan hệ với cô ta?

Kim Kevin thương lượng với cha mình là Kim Anh Hoa.

“Không thể để cô ta nhận tội.” Kim Anh Hoa nói: “Nếu không chúng ta sẽ không có cơ hội trở mình.”

Nếu chỉ đối phó với dân chúng bình thường thì Phan Lệ Trân có nhận cũng không sao, sau đó nhà họ Kim bọn họ vì đại nghĩa diệt thân, phủi sạch quan hệ với cô ta là được.

Nhưng vấn đề hiện tại không phải là quần chúng hóng chuyện, mà là nhà họ Diệp.

Người khác không biết, nhưng lẽ nào bọn họ còn không biết sao?

Nếu Phan Lệ Trân nhận tội, nhà họ Diệp sẽ có thể quang minh chính đại diệt sạch bọn họ!

Nếu thật sự là thế thì không còn cơ hội trở mình nữa.

Tuy rằng bây giờ hai bên bờ sông giống như hai quốc gia, nhưng những người trong giới đều biết nhà họ Diệp muốn động vào bọn họ, chỉ cần một cái cớ là đủ.

Bây giờ cái cớ này đã bày ra trước mắt.

“Hẹn Hoa Chiêu ra giải hòa với cô ta đi.” Kim Anh Hoa trầm giọng nói.

“Giải hòa? Cô ta sẽ đồng ý sao? Cục diện bây giờ có lợi cho cô ta…” Kim Kevin hỏi.

“Vậy thì chưa chắc.” Kim Anh Hoa lạnh lùng nói: “Đừng quên có câu chó cùng rứt dậu, mà bây giờ cô ta còn ở trên đất Hồng Kông!”

Nếu ông ta cử hết nguồn lực của cả nhà và tất cả gia sản ra để bắt cô ở lại Hồng Kông cũng không phải không thể.

Ông ta nghĩ.

Kim Kevin cũng nghĩ như thế.

Cho nên bọn họ vẫn nên đàm phán thương mại thì hơn.

Kim Anh Hoa và Kim Kevin tự mình đi đến khách sạn gặp Hoa Chiêu.

Bây giờ Hoa Chiêu không rảnh, cô đang bận giải quyết tính tình đại tiểu thư của Susanna.

Không biết O’Neill nói với cô ta thế nào, mà Susanna chờ một ngày vẫn không thấy Hoa Chiêu chủ động đi tìm cô ta, cô ta đành xụ mặt đến tìm Hoa Chiêu và Diệp Thư.

“O’Neill nói các cô đã đồng ý với nó là sẽ chăm sóc tôi? Ném tôi lại khách sạn cả một ngày không quan tâm mà gọi là chăm sóc sao?” Susanna xụ mặt nói.

Hoa Chiêu ngạc nhiên nhìn cô ta: “Cô Susanna, cô không thể tự lo cho mình được sao? Thật sự cần người săn sóc lo cơm ăn áo mặc tận răng à?”

Susanna càng đen mặt hơn: “Tôi không biết tiếng Trung! Nơi này không phải ai cũng nói tiếng Anh! Một mình tôi ra ngoài không tiện! Tôi gọi món ăn cũng không tiện!”

Sau đó còn nhấn mạnh, thực đơn khách sạn cao cấp được viết bằng tiếng Anh.

Nhưng ra ngoài đúng là hơi bất tiện.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi quên mất điều này.” Hoa Chiêu tốt tính nói: “Không biết O'Neill có nói với cô là anh ta mới g.i.ế.c người, bây giờ tôi đang bận rộn giải quyết hậu quả giúp anh ta không?”

Susanna lập tức im lặng.

Cô đang nói cái gì?

Rõ ràng là O’Neill xả thân cứu cô! Giúp cô giải quyết một phiền phức lớn, cứu cô một mạng!

Sao lại cô lại nói ngược thành O’Neill g.i.ế.c người, cô đang bận giúp anh ta giải quyết phiền phức?

Người này đúng là chẳng biết xấu hổ!

“Chuyện gì cũng có tính hai mặt, nhìn từ một góc độ khác, đúng là như thế thật.” Hoa Chiêu nói: “Hôm nay cảnh sát đã đến hỏi tôi, hai “người xa lạ” kia là ai, làm tôi rất khó xử.”

“Cô! Tôi sẽ thuật lại lời cô vừa mới nói O'Neill!” Susanna nói.

“Thoải mái đi.” Hoa Chiêu buông tay.

Dáng vẻ vô lại của cô làm Susanna cảm thấy khó chịu, trông cô có vẻ như chẳng thèm để ý đến O'Neill.

Đột nhiên cô ta hỏi: “Cô đã kết hôn rồi sao?”

“Đương nhiên.” Hoa Chiêu nói.

“Cái gì? Cô kết hôn rồi?” Susanna ngạc nhiên hét to: “Vậy mà cô lừa O'Neill!”

“Cô đang nói gì vậy? Tôi kết hôn thì có sao? Sao tôi lại lừa anh ta? Tôi chưa bao giờ nói với anh ta là tôi chưa kết hôn cả, mà anh ta cũng chằng hề hỏi tôi.”

“Vậy tại sao cô không nói với nó? Nó có ý với cô chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?” Susanna rống to.

Trước khi O’Neill đi đã luôn miệng dặn dò, bảo cô ta phải chung sống hòa bình với Hoa Chiêu và Diệp Thư, tạo mối quan hệ tốt với hai cô, làm vậy chỉ có lợi chứ không hại.

Hiển nhiên cô ta chẳng nghe lọt tai được một câu nào.

Cho dù có nghe lọt tai thì bây giờ cũng quên sạch.

“Kết hôn hay không chẳng phải chuyện cá nhân sao? Tại sao tôi phải nói với anh ta?” Hoa Chiêu nói: “Hơn nữa anh ta có ý gì với tôi? Tôi thật sự không nhìn ra.”

“Nó tiêu nhiều tiền cho cô như vậy! Có khi hơn ba triệu! Đô la Mỹ!” Susanna nói to.

Hoa Chiêu tỏ vẻ kinh ngạc: “Mới hơn ba triệu mà nói là nhiều tiền? Ngày hôm qua tôi vừa tiện tay cho mấy vệ sĩ hơn tám triệu kìa.”

Hoa Chiêu rũ tay: “Hơn ba triệu, chậc, thế mà gọi là có ý với tôi sao? Xin lỗi, thật sự không nhìn thấy, hơn nữa chẳng phải O’Neill làm vậy là để báo đáp ơn cứu mạng sao?”

Trên mặt Susanna thoáng hiện lên chút chật vật, nhưng trong lòng cô ta càng ghen ghét hơn.

Hơn ba triệu trong mắt người ta chỉ là vài đồng tiền trinh không đáng nhắc tới, thế mà cô ta kêu quang quác như giá trên trời, đúng là mất mặt.

Còn bảo tiện tay cho vệ sĩ hơn tám triệu, đánh c.h.ế.t cô ta cũng không tin!

Dây dưa vấn đề này mãi sẽ không chiếm được lý.

Susanna lạnh mặt suy nghĩ chủ đề: “Bây giờ tôi muốn đi dạo phố! Cô đã đồng ý với O’Neill sẽ đi dạo phố cùng tôi, cô không nuốt lời đó chứ?”

Không ngờ Hoa Chiêu đã kết hôn, nhưng thật ra điều này với cô ta cũng không hẳn là tin tức xấu.

Không hiểu sao cô ta lại cảm thấy vô cùng ghét người phụ nữ này, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cô, càng không muốn cô bu bám em trai cô ta.

Chỉ là cô ta thấy tò mò không biết Hoa Chiêu lấy một người chồng thế nào?

Chắc chắn là trong nhà sắp xếp, một tên béo mập.

Lớn tuổi, một người đàn ông lớn tuổi thành đạt!

Còn không thì dáng dấp tạm được nhưng ăn chơi trác táng! Bên ngoài có một đống tình nhân và con ngoài giá thú!

“Chồng cô đang làm gì? Có ảnh không?” Đột nhiên cô ta hỏi.

“Không có, chồng tôi gần như không chụp ảnh.” Hoa Chiêu nói.

Susanna cảm thấy khả năng là loại người thứ nhất, cô ta đoán đúng rồi, những người xấu xí đều không thích chụp ảnh!

Vậy mà đến ảnh cưới còn không có, đúng là người phụ nữ tội nghiệp.

Cô ta nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt đắc ý, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”

Hoa Chiêu không biết cô ta muốn đi đâu, vừa định đồng ý, vệ sĩ đã đi vào nói người nhà họ Kim xin được gặp mặt.

“Xin lỗi cô Susanna, bây giờ tôi có việc, xử lý xong rồi hãy đi dạo phố.” Hoa Chiêu nói.

Susanna cũng không dây dưa, đi dạo phố là giả, tạo mối quan hệ tốt mới là thật.

Cuối cùng cô ta cũng đã nhớ ra chuyện O’Neill dặn dò...

Nhưng đi dạo phố chưa chắc có thể tạo mối quan hệ tốt, cô ta vừa thấy Hoa Chiêu đã không nhịn được muốn châm chọc cô.

Hiện tại không đi cũng tốt.

“Cô bận việc đi, khi nào rảnh lại nói sau.” Susanna về phòng của mình.

Nhưng cô ta vẫn phái người nhìn chằm chằm chỗ Hoa Chiêu, xem cô đi gặp ai.

Đây cũng là nhiệm vụ O’Neill yêu cầu, giám sát Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Việc này cô ta làm rất nghiêm túc, là vì cô ta muốn gặp lại Tô Hằng.

Hoa Chiêu mời hai cha con nhà họ Kim đi vào phòng khách.

“Đã lâu không gặp nhưng hai vị vẫn như xưa.” Hoa Chiêu chủ động cười chào hỏi.

Đối với người mang tiền đến cho cô, cô vừa nhìn đã thấy vui.

“Bà Diệp mới đúng là đã lâu không gặp nhưng vẫn như xưa, còn chúng tôi đã già rồi.” Kim Anh Hoa cười nói sang sảng.

Ông ta hơi ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu, người phụ nữ trước mặt mới thật sự là không hề thay đổi chút nào, bề ngoài vẫn giống hệt như xưa.

Đã qua rất nhiều năm, cô ta còn sinh nhiều con như thế, sao lại chẳng hề thay đổi chút nào? Xem ra rượu thuốc của cô đúng là có chỗ thần kỳ.

“Hôm nay ông Kim đến đưa tiền cho tôi sao?” Một câu của Hoa Chiêu làm Kim Anh Hoa hoàn hồn.

“Ha ha ha ha.” Kim Anh Hoa cười lớn: “Quả nhiên Diệp phu nhân thông minh hơn người, liếc mắt đã nhìn ra mục đích hôm nay tôi tới, quả thật tôi chính là đến đưa tiền cho ngài.”

Một từ “ngài” xém chút khiến Kim Kevin muốn khóc.

Cha ông ta kiêu ngạo như vậy, thế mà nói từ “ngài” với một người phụ nữ trẻ tuổi.

Đây là bị ép tới tình trạng gì?

Đều bởi vì người phụ nữ này!

Hoa Chiêu cười tươi nhìn Kim Kevin: “Nhìn cái gì? Ông có ý kiến với tôi? Người bị hại tôi đây còn chưa có ý kiến gì, một kẻ thuê sát thủ g.i.ế.c người như ông có ý kiến với tôi?”

Kim Kevin nhanh chóng cúi đầu xuống.

Kim Anh Hoa lập tức nói: “Đứa con bất tài không hiểu chuyện, Diệp phu nhân rộng lòng tha thứ.”

“Cũng hơn bốn mươi rồi còn không hiểu chuyện, haizz, ông Kim cũng không dễ dàng.” Hoa Chiêu thở dài, vô cùng phiền não thay ông ta.

Gương mặt Kim Kevin tức giận đến mức đỏ lên.

Kim Anh Hoa cũng hơi không cười nổi, miệng của người phụ nữ này sao cay độc như thế.

Có điều có đôi khi ông ta quả thực rất hối hận, lúc còn trẻ e ngại thế lực của nhà vợ, chỉ sinh một đứa con trai như thế.

Nếu như sinh thêm mấy đứa, nhiều lựa chọn, bây giờ sao ông ta lại tới mức này.

“Diệp phu nhân, chúng ta nói chuyện chính đi, ngài muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho chúng tôi?” Kim Anh Hoa hỏi.

“Tôi không thích nghe ông Kim nói như vậy đâu.” Hoa Chiêu nói: “Tôi tới Hồng Kông đi dạo phố mua đồ, thật không muốn trêu chọc các ông.”

“Kết quả là các ông không buông tha tôi, lại còn mướn người bắt cóc tôi.”

“Bây giờ tôi bình an vô sự, tại sao lại trở thành tôi không tha cho các ông rồi?”

“Được, tôi nói sai rồi.” Kim Anh Hoa nói: “Nhưng tôi làm sáng tỏ trước một chuyện, tôi và con trai tôi hoàn toàn không biết rõ chuyện lần này, chúng tôi không có bất cứ suy nghĩ nào muốn hại cô, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh.”

Hoa Chiêu bưng tách trà, dùng nắp hớt bọt đi, cô không nhìn Kim Anh Hoa, từ chối cho ý kiến với câu này của ông ta.

Bọn họ không biết rõ chuyện lần này có lẽ là thật, nhưng không có suy nghĩ muốn hại cô? Cô không tin.

Hiện tại Kim Kevin cúi đầu, trong ánh mắt đều đầy tính toán thâm độc. Người này còn có thể ra tay với cả con ruột.

“Chuyện lần này cũng không thể là Phan Lệ Trân làm.” Kim Anh Hoa nói tiếp: “Tôi xem ảnh chụp rồi, người phía trên vốn không phải cô ta.”

“Mặc dù dáng vẻ rất giống, nhưng người giống người trên thế giới này nhiều lắm, người đó không phải Phan Lệ Trân.”

“Là có người giả mạo cô ta, cố ý hãm hại chúng tôi.”

“Ồ?” Hoa Chiêu rốt cuộc ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tôi cũng xem ảnh rồi, sao tôi lại thấy chính là Phan Lệ Trân? Không giống chỗ nào?”

Cô giao tờ báo trong tay cho Kim Anh Hoa.

Tấm ánh vốn khá mờ lại phóng đại trên tờ báo, nhìn càng mờ hơn.

Dù sao cảnh sát bên kia nhận định như vậy.

Kim Anh Hoa còn mạnh miệng được?

Ngón tay Kim Anh Hoa chỉ lên tấm ảnh: “Đây… Đây cũng không phải tay con dâu tôi, ngón tay của nó không có dài như vậy, hơn nữa ngón út con dâu tôi rất ngắn, người này thì rất dài.”

Hoa Chiêu chớp mắt hai lần.

Được, thời gian quá vội vàng, luôn có vài chi tiết nhỏ không nghĩ tới.

Lúc đầu không chụp tay là được rồi, bây giờ trong lúc vô tình lại trở thành lỗ hổng.

Có điều không sao, bây giờ cô đã biết.

Nếu như cảnh sát không xem đây là chứng cứ, vậy cô sẽ tìm người chụp một đống.

Chứng cứ mới chẳng phải sẽ xuất hiện sao?

Không có Thiệu Đại Long phối hợp? Vậy lại biến ra một Thiệu Đại Long!

“Ảnh chụp có thể là giả, nhưng chuyện là thật, Thiệu Đại Long rất rõ ràng, ăn nói rất rõ ràng.” Hoa Chiêu nói.

“Vậy cũng là người trên tấm ảnh này trước đó giả mạo Phan Lệ Trân tiếp xúc với anh ta, là người này muốn bắt cóc cô, không phải Phan Lệ Trân.” Kim Anh Hoa kiên định nói.

Thật ra cũng là ông ta bịa ra, ông ta cũng không biết ngón tay Phan Lệ Trân dài hay ngắn, ông ta lại không quen thuộc tay của cô ta…

Ông ta cược Hoa Chiêu cũng không biết, có thể lừa gạt cho qua.

Mặc kệ có qua được hay không, bọn họ đều phải phủi sạch quan hệ với Phan Lệ Trân.

“Tóm lại chuyện bắt cóc cô không liên quan tới nhà họ Kim chúng tôi.” Kim Anh Hoa nói.

“Nhưng chuyện cô tới Hồng Kông, nhà họ Kim chúng tôi lại không may bị người ta lợi dụng, cuối cùng không tẩy sạch hiềm nghi, cho nên chúng tôi bằng lòng bồi thường, đền bù tổn thất tinh thần cho cô.”

“Hơn nữa, vấn đề xuất hiện trên người Phan Lệ Trân, trên thế giới lại có người có vóng dáng giống như nó!”

“Người này đã có thể giả mạo nó đến hại cô, cũng có thể giả mạo nó đi hại người khác, cuối cùng tổn hại đều là nhà họ Kim chúng tôi, chúng tôi sẽ từ bỏ đứa con dâu này, lập tức ly hôn với nó.”

Kim Anh Hoa nói: “Sau này lại xảy ra chuyện này, đối phương cứ đi tìm Phan Lệ Trân là được, đừng tìm nhà họ Kim.”

Hoa Chiêu buồn cười: “Rốt cuộc có phải Phan Lệ Trân thuê người không, cảnh sát sẽ điều tra rõ, không phải việc hai người chúng ta có thể quyết định được.”

“Có điều ông Kim có câu nói rất đúng, tôi đã bị hoảng sợ bởi vì chuyện này, cần đền bù tổn thất tinh thần.” Hoa Chiêu cười nói: “Không biết ông Kim tính đền bù tôi thế nào?”

Kim Kevin liếc nhìn cô, quả nhiên lòng tham không đáy như trong truyền thuyết!

Kim Anh Hoa lại cười ha ha, chịu lấy tiền là được! Sợ nhất là loại người khó chơi mềm không được cứng không xong kìa!

“Gần đây mấy công ty trang sức ở Hồng Kông chúng tôi định hợp tác với nhau làm một đại hội đổ thạch, đến lúc đó Diệp phu nhân chọn trúng cái gì, nhà họ Kim chúng tôi tính tiền! Đương nhiên có điều kiện tiên quyết!”

Kim Anh Hoa vội nói, sợ Hoa Chiêu nói muốn bao trọn, vậy ông ta bao không nổi.

“Nhiều nhất mười khối.” Kim Anh Hoa nói.

“Xùy!” Diệp Thư luôn ngồi bên cạnh như bình hoa không lên tiếng đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Đưa tiền cho ăn mày à?”

Kim Anh Hoa không tức giận, cười với Diệp Thư rồi nói tiếp: “Đừng coi thường mười khối này, mười năm gần đây giá cả đá thô bỗng nhiên tăng mạnh, đã tăng hơn mười lần so với mười năm trước.”

“Mười năm trước, mười ngàn có thể mua một khối đá cũ không lớn không nhỏ, bây giờ cần tới một trăm ngàn.”

Nói đến cái này, trái tim cha con nhà họ Kim đều đang chảy máu.

Lúc trước bọn họ bồi thường đá thô cho Hoa Chiêu, mặc dù hầu hết bên trong đều rỗng, bọn họ còn mừng thầm, không thiệt thòi quá lớn.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả đá thô đều bốc hơi, bọn họ bị thiếu máu.

Khóc cũng không tìm ra được nữa.

Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, vẫn nên vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã, nếu không sau này có lẽ cũng không khóc được.

“Cuộc đại hội đổ thạch này nghe nói mỗi thương nhân buôn bán ngọc đều lấy hàng tốt dưới đáy hòm ra, khối lớn nhất giá quy định năm trăm vạn, chậc.” Kim Anh Hoa mím miệng: “Vẫn xin Diệp phu nhân giơ cao đánh khẽ, nhà họ Kim chúng tôi bây giờ chỉ có thể lấy ra 3000 vạn, đây là số tài sản tôi đã bán rất nhiều tài sản để gom góp.”

Đại hội đổ thạch sẽ không có một giá cố định, mà là đấu giá.

Có lúc đánh ngoài sáng, có lúc đấu ngầm, hoặc là không đấu giá được đồ, hoặc là đắt hơn giá quy định.

Cho nên nhà họ Kim cho ra giới hạn cuối cùng, mười khối, tổng giá trị không thể vượt qua 3000 vạn và mặc định phải là đô la Hồng Kông.

“Diệp phu nhân cảm thấy thế nào?”

Chuyện lần này không bị bắt tại chỗ, tổn thất của Hoa Chiêu cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ c.h.ế.t một vệ sĩ.

Kim Anh Hoa cảm thấy 3000 vạn, cộng thêm đuổi Phan Lệ Trân đi cũng đủ để xoa dịu cơn giận của Hoa Chiêu.

Diệp Thư lại không hài lòng: “Quả nhiên là đang phát tiền cho ăn mày, các ông trở về đi, rốt cuộc người có phải do Phan Lệ Trân xúi giục không, tin chắc cảnh sát rất nhanh sẽ có kết luận.”

Cô ấy từng tiếp xúc với Phan Lệ Trân, cô ấy cảm thấy Phan Lệ Trân không chịu nổi cuộc thẩm vấn.

Người phụ nữ kia rất kiêu ngạo, thật ra trong lòng cũng không kiên cường.

Kim Anh Hoa nhắm mắt lại rồi mở ra, nói với Hoa Chiêu: “Diệp phu nhân ra giá đi.”

Hoa Chiêu cười, cô không quan tâm lắm, cô muốn bao nhiêu thì bản thân sẽ “lấy” bấy nhiêu, không cần nói ra cho người khác biết.

“Chị quyết định đi.” Hoa Chiêu nói với Diệp Thư.

Để Diệp Thư vui vẻ một chút.

Diệp Thư quấn lấy áo choàng trên người, cười nói với cha con nhà họ Kim: “Hôm nay tôi cũng rơi xuống nước, nước biển mùa đông rất lạnh, bây giờ tôi bị cảm rồi, sức khỏe của tôi rất quý giá, hai vị không cảm thấy tôi cũng cần bồi thường sao?”

Lúc này Kim Anh Hoa mới nhìn về phía cô ấy: “Diêu phu nhân nói giá tôi nghe thử.”

Mặc dù Diệp Thư họ Diệp, là con cháu trực hệ của nhà họ Diệp, nhưng bây giờ cô ấy là “Diêu phu nhân”, mà Hoa Chiêu lại là “Diệp phu nhân.”

Kim Anh Hoa vẫn có tư tưởng truyền thống, con gái lập gia đình thì chính là người ngoài, ngược lại con dâu làm bà chủ gánh vác việc nhà mới quan trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-332.html.]

Sự thật ông ta cũng cảm thấy như thế, mấy năm này ông ta chú ý tin tức của nhà họ Diệp, Hoa Chiêu vẫn nắm quyền lớn việc nội vụ nhà họ Diệp, mà Diệp Thư à? Con gái lấy chồng xa một năm chưa về được một lần có quyền gì lên tiếng?

Không cần để ý.

Nhưng bây giờ Hoa Chiêu đã để Diệp Thư quyết định, vậy cứ nghe thử xem.

Diệp Thư đã sớm nhìn thấy sự thờ ơ của ông ta, trong lòng tức giận, lời nói ra khá hung ác: “Trước đó làm hỏng hoa cỏ nhà chúng tôi, bồi thường một toa xe lửa đá thô, lần này g.i.ế.c một vệ sĩ của chúng tôi, nghiêm trọng hơn. Vậy bồi thường hai toa xe lửa đi.”

Kim Anh Hoa cười ha ha: “Tôi vừa nói rồi, xưa đâu bằng nay, bây giờ tiền mua một toa xe lửa đá thô có thể mua hơn mười toa xe lửa. Cho dù bây giờ tôi bồi thường gấp hai lần lần trước cũng chỉ có thể đổi được mấy khối đá thô mà thôi. Không bằng…”

Ánh mắt ông ta sáng lên, nói với Hoa Chiêu: “Không bằng, những khối đá thô lần trước tặng cho ngài có còn không? Ngài cũng chưa cắt nhỉ? Không bằng ngài bán đá còn dư cho chúng tôi?”

Mặc dù lúc xưa rõ ràng là đồ của mình, bây giờ lại phải bỏ tiền mua về, ngẫm lại cũng thật tức giận.

Nhưng Hoa Chiêu không thạo nghề… Thứ đó ra giá bao nhiêu, bọn họ biết, Hoa Chiêu không biết.

Trong này có thể thao túng được.

Hơn nữa khối lượng đá mười năm trước tốt hơn bây giờ nhiều, xác suất ra hàng tốt lớn hơn.

Mấy năm nay cũng không biết tại sao, đá thô khai thác từ mỏ quặng ra rõ ràng nhiều hơn, nhưng chảy vào thị trường lại càng ít.

Nghe nói ông lớn khắp nơi lấy đi đổi vật tư với người ta.

Nghe nói đối phương cũng là người Hoa, kết quả không biết người ta đưa số đá thô đã thu được đi đâu.

Lúc đầu bọn họ suy đoán là kẻ nào có tiền muốn buôn bán đá thô, kết quả mấy năm nay đối phương chỉ có vào chứ không có ra, khiến bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhiều đá như vậy, không đưa ra khối nào, lấy về dựng nhà sao?

Ánh mắt Hoa Chiêu khẽ chớp, rất d.a.o động với đề nghị này.

Mấy năm nay đá thô tích lũy trong tay rất nhiều…

Mà cô thu gom chúng không phải để trưng, chính là chờ để đầu cơ kiếm lợi.

Có điều bây giờ còn chưa phải lúc, giá quy định 500 vạn đô la Hồng Kông bây giờ đã kịch trần?

Sau này 500 vạn đô la Hồng Kông chỉ xứng với sàn nhà.

Mấy năm nay Trương Lương thu gom đá thô cho cô không thể lấy ra bán, sẽ làm bại lộ cô mới là kẻ điên cuồng thu gom đá thô kia, nhưng ngược lại có thể lấy ra những thứ năm đó nhà họ Kim bồi thường cho cô.

Đồ tốt đều được cô giữ lại, những khối còn lại kia chắc chắn không có thứ gì tốt, giữ lại cũng vô dụng.

Không, có tác dụng, dùng để lừa người, bán lấy tiền.

“Ông không nói thì tôi cũng quên, trong tay tôi còn nhiều đá thô như vậy.” Hoa Chiêu nói: “Theo lời ông, giá trị đá thô bây giờ sinh lời mười lần, năm đó 1 tỷ chẳng phải bây giờ sẽ có giá 10 tỷ sao?”

“Không tệ không tệ, vậy tôi sẽ sai người lập tức chở tới đây.” Hoa Chiêu nói: “Ông đều lấy hả? Không phải ông mới nói chỉ có 3000 vạn à? 10 tỷ, ông lấy ra được sao?”

Kim Anh Hoa cười khan một tiếng: “10 tỷ đương nhiên chúng tôi không bỏ ra nổi, bây giờ tôi cũng không cần nhiều như vậy, chỉ mong Diệp phu nhân có thể để chúng tôi chọn một cái trước là được.”

Ở trong đó có mấy khối bảo vật gia truyền lúc được bị Hoa Chiêu chọn trúng! Nếu như có thể lấy về thì thật tốt quá.

Hoa Chiêu: “Dựa vào đâu để các ông chọn trước! Dựa vào con ruột của ông lúc trước hạ độc hãm hại tôi? Hay là dựa vào lần này thuê người bắt cóc tôi?”

“Đã nói người này không phải Phan Lệ Trân rồi…” Kim Kevin nói.

Hoa Chiêu ngắt lời ông ta: “5000 vạn, tôi cho các ông quyền lựa chọn ưu tiên.”

“Không thể nào! 5000 vạn cũng đủ mua một nửa số đá thô kia! Bây giờ lại không mua được khối nào, chỉ có quyền ưu tiên chọn lựa? Đùa gì thế? Đổ thạch cũng không phải mua trứng gà.” Kim Kevin hét lên.

“Đó là giá lúc đầu, dựa theo lời cha ông, 5000 vạn bây giờ chỉ đủ mua mấy khối đá thô. Mà các ông vốn định tặng không tôi 3000 vạn, bây giờ chỉ nhiều hơn 2000 vạn, rất nhiều sao?” Hoa Chiêu vô tội nói.

“Đưa cô 3000 vạn là có điều kiện, cha tôi vừa nãy chưa nói xong.” Kim Kevin nói.

“Ồ, điều kiện gì?” Hoa Chiêu hỏi.

Kim Anh Hoa nói: “Là như thế này, ngài chọn mười khối đá, hoặc là số đá có tổng giá trị 3000 vạn, măc kệ mấy khối, nhưng ngài phải cắt ra ngay tại chỗ, nếu như cắt ra được ngọc thì bán cho chúng tôi.”

“Ha!” Diệp Thư cười: “Đây chính là cái mà các ông gọi là bồi thường? Đây mẹ nó rõ ràng là kiếm tiền cho các ông.”

Cô ấy cũng không nhịn được mà chửi tục rồi.

Nói dễ nghe là cho Hoa Chiêu 3000 vạn mua đá, trên thực tế chính là thầy chọn đá cho bọn họ nhỉ? Cắt ra ngọc còn phải bán cho bọn hắn?

Đến lúc đó bọn hắn ra giá bao nhiêu các cô cũng phải bán đúng không?

Có phải bọn hắn đã nghe nói Hoa Chiêu đổ thạch rất lợi hại từ chỗ nào không?

Người khác không biết, bản thân các cô đương nhiên biết, Hoa Chiêu rảnh rỗi sẽ lấy một khối đá thô cắt ra để chơi đùa.

Bình thường cắt ra ngọc sẽ mời thầy khắc thành đồ trang trí trưng ở trong nhà, hoặc là tặng cho bạn bè thân thích.

Cược mười thắng chín.

Mặc dù không phải phóng đại, ít nhiều cũng không lỗ. Nhưng như vậy đã rất lợi hại rồi.

Hoa Chiêu nói là Trương Lượng ở bên kia chọn, đưa tới cho cô đều là đồ tốt, nhưng Diệp Thư vẫn không tin.

Đã nói thần tiên khó bẻ một tấc ngọc, Trương Lượng lợi hại như vậy? Đưa tới đều là đồ tốt?

Diệp Thư vẫn cảm thấy Hoa Chiêu may mắn, lấy ra được đồ tốt từ trong một đống đá thô.

Có mấy lần cô ấy đã nhìn thấy nơi Hoa Chiêu cất giữ đá thô, đủ loại đá tảng chất đống trong phòng.

Nếu không phải có chữ viết trên đá, cô ấy còn thật sự cho rằng là đá bình thường.

Nghe nói đây chẳng qua là một phần nhỏ, phần lớn còn ở trên đảo Bằng Thành.

“Các ông không thành ý như vậy, tôi rất thất vọng.” Hoa Chiêu nói.

Kim Kevin muốn nói tiếp nhưng Kim Anh Hoa đã ngăn cản ông ta.

“Năm nghìn vạn, cũng được thôi nhưng mà.” Kim Anh Hoa nói: “Chắc chắn năm nghìn vạn này phải dùng để mua hàng thô, hơn nữa đá thô phải được cắt ngay tại hiện trường, chúng tôi có quyền mua.”

Kim Anh Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào đống đá thô hồi thường cho cô.

Trong đó có vật báu gia truyền của bọn họ!

Còn có rất nhiều nguyên liệu tốt, rất có khả năng tăng cược.

Ông ta nhìn xoáy vào Hoa Chiêu, muốn nhìn biểu hiện của những tảng đá thô này.

Nhưng mấy năm qua đều không có tin tức truyền tới, không nghe nói Hoa Chiêu đã cắt chúng ra.

Hoa Chiêu cũng chưa từng cắt đá trước đám đông.

Nhưng cô từng tìm thợ điêu khắc làm ra nhiều đồ trang trí, tặng cho người khác, ông ta biết hết.

Nguyên liệu không phải loại siêu tốt, trong mắt ông ta chỉ hơi tốt hơn so với loại bình thường một chút, đáng giá chút tiền.

Ông ta cảm thấy điều này không phải điểm quan trọng, trọng điểm là Hoa Chiêu đổ tăng.

Hoặc là cô cắt hết toàn bộ tảng đá ra mới chọn được những thứ đó, không liên quan gì tới kỹ thuật và vận may.

Nhưng Kim Anh Hoa tin vào số mệnh, ông ta cảm thấy vẻ ngoài được, gia thế tốt, người có quyền thế sẽ có nhiều may mắn, kiểu người này số rất may.

Hợp với đánh cược.

Hoa Chiêu suy nghĩ một lát nói: “Các ông chỉ có quyền ưu tiên mua thôi, cuối cùng ai giá cao thì được.”

“Không được.” Kim Anh Hoa nói.

Vậy nếu Hoa Chiêu giở trò, âm thầm tìm người tăng giá, ông ta sẽ tổn thất một khoản lớn, thậm chí cuối cùng không mua được gì hết.

“Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ mua vào với giá thị trường như thường, không cố ý ép giá, không tin cô có thể mời một thẩm định viên lành nghề.” Kim Anh Hoa nói.

“Không được.” Hoa Chiêu cũng không đồng ý: “Ông thế này là ép mua ép bán, một khối nguyên liệu rõ ràng tôi có thể bán một trăm vạn, tại sao phải bán cho ông với giá năm mươi vạn? Chúng ta vẫn nên gặp nhau ở tòa thì hơn.”

“Không, thật ra việc này không liên quan gì tới các ông hết, đều là lỗi của Phan Lệ Trân.” Hoa Chiêu cười nói: “Giờ là thời đại nào rồi, không có chuyện chịu tội liên đới nữa, cô ta mua sát thủ không liên quan gì tới các ông.”

Mặc dù cô nói ngoài miệng như thế nhưng ánh mắt cô đang điên cuồng ám chỉ, cô muốn tội liên đới, muốn giận chó đánh mèo, tội của Phan Lệ Trân cũng phải tính lên đầu bọn họ!

Thế thì ai mà chịu được?

Kim Anh Hoa sợ cái này nhất.

Chỉ đành để của đi thay người.

“Được rồi, vậy thì ưu tiên mua, ai trả giá cao thì được!” Kim Anh Hoa nói.

Như vậy mặc dù không chiếm hời được nhưng nếu Hoa Chiêu đổ tăng, bọn họ mua vào với giá bình thường cũng không chịu thiệt.

Cái gọi là ai trả giá cao thì được, đấu giá cùng ngành cũng không quá đáng.

Mọi người đều muốn kiếm tiền, ra giá bình thường, hơi cao hơn giá thị trường một chút cũng không sao, vẫn còn chỗ để kiếm lợi nhuận.

Chỉ cần mua được là có thể kiếm lời.

Giới đá quý không sợ đắt chỉ sợ không có nguyên liệu.

Không có phỉ thúy chất lượng tốt, đồ trang sức làm từ đá quý, bán hàng rác, cứt chó à? Thế thì còn gọi gì là cửa hàng đá quý nữa?

Vì thế hàng năm mỗi cửa hàng đá quý đều mua đá thô, đá quý với giá cao, có cái bỏ ra bán, có cái nhét hòm cất đi.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Kim đều dựa vào một ít hàng tồn kho để chống đỡ, bây giờ sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Kim Anh Hoa cảm thấy đúng lúc đến kịp đại hội đổ thạch, gặp được Hoa Chiêu là may mắn của ông ta.

Hi vọng có thể dựa vào bàn tay may mắn của cô để bổ sung hàng vào kho.

Nếu có được một khối cực phẩm hoặc là mua lại mấy vật báu gia truyền nhà mình về, tiêu hơn năm nghìn vạn cũng không uổng.

Hoa Chiêu cũng có suy nghĩ riêng của mình, chuyện này cứ quyết định như thế, nhà họ Kim quay về chuẩn bị tiền.

Hoa Chiêu cũng phải sắp xếp người chuyển hàng thô của mình ở thủ đô tới đây.

Nhân tiện gọi điện thoại cho Trương Lượng.

Nghe thấy giọng Hoa Chiêu từ số máy lạ, Trương Lượng lập tức nói: “Bà chủ, tôi chuẩn bị hàng tháng này xong rồi, sẽ chuyển tới cho cô ngay.”

Mới năm tám mươi tám, hai bên đều rất khó khăn, vì thế “chuyện kinh doanh” của bọn họ vẫn tiếp tục.

Hoa Chiêu chuyển vật tư cho anh ta, anh ta sẽ chuyển hàng thô tới cho cô.

Bình thường đều chuyển đến Bằng Thành, Hoa Chiêu có mặt thì cô tự đi nhận, Hoa Chiêu không có mặt thì Diệp Thâm nhận.

Bây giờ hai người họ đều không ở đó.

“Đúng lúc, có chuyện cần tìm anh, anh về cùng với hàng đi, có rảnh không?” Hoa Chiêu hỏi.

“Rảnh.” Trương Lượng lập tức nói: “Thật ra chỗ tôi không có chuyện gì, chỉ chờ mỗi lần hàng đến rồi chia cho các nhà khác thôi, sau đó chọn hàng thô giúp cô.”

Thỉnh thoảng tự cắt mấy cái cho vui.

Yêu nghề sẽ làm việc hiệu quả, mua hàng thô cho Hoa Chiêu bao nhiêu năm, anh ta từ một kẻ một chữ cũng không biết trở thành một người thạo nghề.

Mặc dù không thể đổ mười thắng chín nhưng anh ta biết cách xem nguyên liệu, không phải kẻ mù tịt.

Đi ra ngoài cũng có thể làm thẩm định viên, thu phí đàng hoàng.

“Vậy thì tốt, anh mang hàng tới Hồng Kông đi, tham gia một đại hội đổ thạch ở đây, tổ chức vào bảy ngày sau.” Hoa Chiêu nói.

“À, cái đó ấy hả, tôi có nghe nói.” Trương Lượng nói.

Bây giờ anh ta được xem là người trong giới rồi, ngoại trừ thế lực bản địa, anh ta còn giao thiệp với những chủ mỏ khoáng sản, cũng qua lại cực nhiều với các cửa hàng đá quý ở Hồng Kông, Đông Nam Á.

Mọi người là người cùng ngành, nhưng cũng là đối thủ...

Mấy năm qua anh ta lấy rất nhiều hàng, đá ở các mỏ khoáng lớn đều được anh ta chọn qua một lần trước, anh ta không cần thì người ta mới bỏ ra bán.

Các cửa hàng đá quý đều hận anh ta muốn chết.

“Mang hàng tới đây, sau khi đến đừng tung tin ra, chúng ta gặp mặt bí mật, tôi có sắp xếp.” Hoa Chiêu nói.

“Được, không thành vấn đề.”

Hai người thỏa thuận thời gian và địa điểm gặp nhau rồi cúp máy.

Trương Lượng lập tức bắt tay vào làm, chỗ này cách Hồng Kông rất xa, muốn nhập cảnh hợp pháp còn phải làm thủ tục, rất phiền phức.

Nhưng vấn đề hiện giờ của anh ta không phải chuyện này.

Chỉ cần nói một câu, tự có đàn em giúp anh ta làm đầy đủ.

Trương Lượng ba mươi mấy, gần bốn mươi rồi vẫn chưa kết hôn, cuộc sống quá tự tại, anh ta có cảm giác như làm vua.

Anh ta thích cuộc sống tiền hô hậu ủng, nhất hô bá ứng thế này.

Mà về nước phát triển chắc chắn không được phô trương như thế, vì thế nhiều năm thế rồi, ngoại trừ ngày lễ tết thỉnh thoảng về nhà thì bình thường anh ta đều ở đây.

Anh ta ở đây không có vợ nhưng có bạn gái.

Bạn gái dịu dàng cẩn thận tinh tế, gì cũng nghe theo anh ta, cuộc sống y như thần tiên, anh ta vui quên cả trời đất.

Nhưng mà dù sao nơi này cũng không phải nhà.

Nhớ tới cha mẹ ở quê nhờ người gửi thư cho anh ta, mặt Trương Lượng lại sầu khổ.

Cha mẹ lớn tuổi, sức khỏe không tốt, nhà anh cả, anh hai đều sinh được con gái, lại không có sinh đứa nữa, nhiệm vụ nối dõi tông đường nhà họ Trương lại rơi vào đầu anh ta, giục anh ta về nhà kết hôn.

Phiền c.h.ế.t mất thôi.

Vài ngày sau, Trương Lượng nhìn thấy Hoa Chiêu, chưa nói chuyện được mấy câu đã bắt đầu than khổ.

Chính anh ta cũng thấy lạ, anh ta và Hoa Chiêu chẳng mấy khi gặp nhau, một năm anh ta chỉ tới gặp cô một lần.

Nhưng chưa từng có cảm giác xa cách.

Anh ta gặp anh chị em của mình đều thấy xa lạ không thân thiết được, gặp Hoa Chiêu, không cần nói quá ba câu, hai người đã quen thân như hôm qua vừa mới uống rượu với nhau, hơn nữa còn là kiểu ngày nào cũng đi uống chưa bao giờ xa nhau.

Quá thân thiết tự nhiên.

Anh ta biết chuyện này là thế nào, vì Hoa Chiêu vẫn đối xử với anh ta như trước, chưa từng nghi ngờ, ngăn cách, chỉ có tin tưởng.

Quá cảm động.

Hoa Chiêu không đếm xỉa tới Trương Lương ngây người thất thần, cô còn bận đi chọn đá thô.

Lần này Trương Lượng mang tới hai toa đá thô.

Mới năm tám mươi tám, phỉ thúy chưa nổi, chủ yếu là vì thị trường không rộng, người dân bình thường không có tiền, không mua nổi.

Người có tiền lại không mua hàng bình thường, cũng không quan tâm đó làm hàng gì, hàng “phổ thông” luôn luôn nhiều nhất.

Vì thế với phạm vi tăng giá bây giờ, Hoa Chiêu cho rằng nó hoàn toàn bình thường.

Mười lần cũng bình thường?

Cái này phải nhìn từ góc độ tổng quan, gần mười năm qua đã trải qua mấy lần giá hàng hóa tăng lên, lạm phát, giá hàng hóa phổ thông cũng tăng lên rất nhiều.

Trước kia một xu mua được một cây kem, bây giờ tăng lên năm xu rồi.

Một hào mua được một cân thịt lợn, giờ tăng lên thành một đồng.

Đợi đến sau này, giá phỉ thúy sẽ tăng lên mấy trăm lần, đó mới gọi là tăng.

Hoa Chiêu bận rộn, chọn ra mười mấy rương để ở bên cạnh.

Để tiện vận chuyển, đá thô đều được đặt trong rương rồi cố định lại, không thể vì nó là đá mà chồng chất trong toa xe rồi chở tới đây.

Va chạm mạnh thì đá cũng sẽ vỡ.

Đều là tiền đó!

Đá thô chưa cắt ra cực kỳ giá trị.

“Nhìn lướt qua một lượt, chỉ có mấy khối này vừa mắt, tôi giữ lại những khối này, còn đâu bán hết đi.” Hoa Chiêu nói.

Trong số hai toa xe ấy, những khối tốt nhất đều ở mười mấy hòm này.

Chỗ còn lại cũng có cái tốt, cũng có thể đổ tăng nhưng giá cả không bằng mấy cái cô chọn ra.

“Giữ lại nhiều hơn đi, tôi thấy cái kia, cái kia, cái kia nữa bề ngoài không tệ, có lẽ sẽ đổ tăng cao.” Trương Lượng chỉ vào mấy hòm được viết đánh dấu nói.

“Chẳng may tăng mà bán cho người khác thì thiệt lắm.” Trương Lượng nói tiếp.

Hoa Chiêu lắc đầu: “Nếu đã buôn bán đá thô, không cần sợ người khác đổ tăng, mà phải mong người ta đổ tăng mới có người đến mua đá thô ở chỗ anh, cược mười cái không thắng cái nào, ai dám đến nữa?”

“Chỉ khi hay có người đổ tăng thì mới có người đến, nhiều người đến thì anh mới bán được giá cao.” Hoa Chiêu nói.

“Tôi hiểu đạo lý này, nhưng nhìn đá thô rất có khả năng cắt ra được phỉ thúy thượng hạng mà lại bán ra với giá rẻ thì tôi đau lòng lắm.” Trương Lượng trả lời.

Hoa Chiêu lắc đầu: “Anh nghĩ thế thì không làm được thương nhân kinh doanh đá thô rồi, người kinh doanh đá thô phải nhớ kỹ mình kết cục tự đứng ra đổ thạch, làm đại lý mà đứng ra đổ thạch thì thua luôn.”

Bán đá thô phải coi như mình bán dưa, bán được trái nào thì kiếm được tiền trái đấy, tiền kiếm được đều là tiền vất vả.

Quản lý được bản thân thì đến lúc đá thô tăng giá liên tục sẽ kiếm bộn tiền không lỗ.

Nhưng một khi bản thân cũng đứng ra đổ thạch thì khó mà nói.

Mình cắt ra mười miếng mà toàn đổ sụp thì có lẽ lợi nhuận của hai toa tàu đều ném đi hết. Cắt thêm mấy khối nữa cũng không bù được, không thể trở mình. Bao nhiêu thương nhân đá thô c.h.ế.t ở chỗ này.

“Tôi hiểu đạo lý này, đều hiểu hết mà.” Trương Lượng vừa gật đầu vừa nhếch miệng, cái chuyện này anh ta nghe mấy năm rồi, tai sắp mọc kén đến nơi.

“Bà chủ, cô yên tâm, tôi nhịn được, luyện ra rồi.” Trương Lượng nói.

Nhiều năm qua, anh ta từng nhìn thấy bao nhiêu đá thô tốt? Anh ta từng muốn tự cắt ra xem mình đoán có đúng hay không vô số lần, nhưng đều nhịn được.

Những thứ này đều mua cho Hoa Chiêu, anh ta không thể động vào.

“Nhìn được là tốt.” Hoa Chiêu nói.

“Vậy bà chủ này, sau này tôi sẽ làm thương nhân đá thô sao?” Trương Lượng hỏi.

“Kiêm chức, thỉnh thoảng bán một ít, hồi ít máu.” Hoa Chiêu nói: “Sơn động của tôi chẳng chứa nổi nữa, đây là lúc để bán đi.”

Tiền Trương Lượng kiếm được đều đổi thành đá thô được cô gom lại, cô chưa thấy tiền lời.

Mà tuần nào cô cũng cấp hàng một lần, có lúc là “mò” ngoài biển, có lúc là mua bán bình thường.

Mấy năm qua bỏ ra rất nhiều tiền, đã đến lúc kiếm lại vốn.

Trước tiên giải quyết một nhóm hàng bình thường.

“Đúng rồi, tôi và nhà họ Kim có thù, mấy ngày trước...” Hoa Chiêu nói với Trương Lượng về lý do tại sao cô lại tham gia đại hội đổ thạch lần này.

Trước kia cô không biết cái đại hội này, cũng không vì cái này mà đến.

Trương Lượng nghe xong thì đập tay: “Cái đám cháu trai này, chắc chắn bọn hắn xúi giục người khác! Nếu không tại sao bọn hắn lại bỏ không năm nghìn vạn ra? Kẻ ngu mới làm ra chuyện đó!”

“Cũng không phải bỏ không, kéo được khách hàng lớn là tôi đây, không biết nhà họ Kim ăn được bao nhiêu tiền hoa hồng.” Hoa Chiêu nói: “Hơn nữa, tôi đổ thắng sẽ phải ưu tiên bán cho bọn họ.”

Chắc chắn nhà họ Kim sẽ như đầu rắn, liên kết mới mấy thương nhân hàng thô khác mưu tính gì đó, đẩy đá thô có vẻ ngoài tốt lên giá cao.

Những người hiểu chuyện sẽ không mua, người bình thường nửa hiểu nửa không như Hoa Chiêu, tự nhiên có được năm nghìn vạn, không tiêu sẽ đau lòng, có khả năng cao sẽ mua.

Đến lúc đó bỏ ra năm nghìn vạn có khi chỉ mua được thứ vốn chỉ tầm một nghìn vạn, hai nghìn vạn.

Phần dư ra sẽ về lại tay nhà họ Kim.

Cô mà đổ thắng, cắt ra phỉ thúy thượng hạng, nhà họ Kim mua vào, lại kiếm.

Đến lúc đó, cô sẽ là một kẻ ngu ngốc.

Hoa Chiêu mỉm cười, nghĩ hay lắm!

Vì thế cô gọi Trương Lượng tới, nếu không cô không định bán hàng thô sớm thế này, có thể chờ thêm hai năm nữa.

“Đến lúc đó anh giả vờ không quen biết tôi, tôi tiêu hết năm nghìn vạn cho anh.” Hoa Chiêu cười nói.

Trương Lượng bỗng cười to: “Ha ha ha! Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Cho bọn họ tức chết!”

“Vẫn không tức c.h.ế.t thì chơi thêm lần nữa.” Hoa Chiêu nói.

“Sao cơ?” Trương Lượng hỏi.

Hoa Chiêu lại đi vòng trong kho hàng,

Đây là kho mà Trương Lượng dùng quan hệ thuê được.

Từng rương hàng thô được xếp ngay ngắn trên đất.

Cô chọn ra thêm hai mươi cái nữa.

“Tôi thấy những cái này có vẻ ngoài không tệ.” Hoa Chiêu nói.

“Tôi cũng thấy không tệ.” Trương Lượng gật đầu phụ họa.

“Mở cửa sổ, đến lúc đó bán theo dạng nửa đánh cược.” Hoa Chiêu nói.

Đá thô, đào trong đất ra như nào thì bán nguyên như thế gọi là bán đánh cược.

Cắt phần vỏ đá bên ngoài ra hoặc đục mấy cái mắt để lộ màu xanh ngọc bên trong, nếu có thì gọi là nửa đánh cược.

Loại này đắt! Giá cả không chỉ gấp mười lần. Cụ thể phải xem chất lượng.

Cắt ra mà cứt chó thì đá thô vốn trị giá mười vạn sẽ biến thành không đáng đống nào, đó là khi bọn họ mở hụt.

“Nào, thời khắc nghiệm chứng ánh mắt của anh đến rồi.” Hoa Chiêu nói.

Trương Lượng rất kích động.

Mặc dù bình thường anh ta cũng cắt mấy tảng đá chơi chơi nhưng không dám cắt nguyên liệu tốt hay nguyên liệu đắt.

Đều là tiền đấy!

Anh ta có tiền nhưng không nỡ lãng phí, vì thế anh ta chỉ cắt nguyên liệu nhỏ từ một ngàn đồng trở xuống, mà một tháng chỉ cắt nhiều nhất một cái.

Chưa từng chạm vào nguyên liệu hơn một vạn.

Bây giờ Hoa Chiêu lấy mấy cái ra, giá trị đều mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn.

Định giá cho đá thô, anh ta là người hiểu rõ hơn những người khác!

“Nhìn thật kỹ, đoán cho tốt.” Hoa Chiêu nói.

Nhưng cũng không để Trương Lượng tự cắt đá.

Cô tự làm, dù sao những tảng đá này cũng hơi đặc biệt, đều là Kháo Bì Lục, không mở cửa sổ tốt sẽ vỡ ngay.

Mở đàng hoàng sẽ hại c.h.ế.t người...

Trương Lượng nghiêm túc cầm sổ ghi chép, mỗi tảng đá ban đầu thế nào, cắt ra có biểu hiện gì.

“Đế Vương Lục! Thế mà lại là Đế Vương Lục! Ôi, đúng là không nhìn ra!” Trương Lượng nhìn “cửa sổ” trong tay Hoa Chiêu hoảng hốt kêu lên.

Hoa Chiêu nhìn đá thô này mỉm cười.

“Khối này dù thế nào cũng phải ưu tiên bán cho nhà họ Kim, đến lúc đó xem rốt cuộc là đá xanh hay mặt bọn họ xanh.” Hoa Chiêu nói.

“Chuyện này...” Trương Lượng do dự.

Trương Lượng nhìn khối vật liệu màu xanh lá cây to bằng trái bí đao trong tay Hoa Chiêu, bề mặt vỏ cây trơn nhẵn, bóng loáng, tóm lại là loại vật liệu không tệ, dù cắt ra không có màu nhưng cũng có thể xem là chất lượng tốt.

Vòng tay ngọc bích có thể bán chạy, nếu vật liệu đầu vào không đắt, sẽ không lỗ, mà không lỗ thì sẽ không tính là sụp đổ.

Nhưng hiện tại Hoa Chiêu đã mở vài cửa sổ nhỏ ở phía trước, sau và bên trên “trái bí đao” này, tổng cộng có khoảng năm, sáu lỗ trống to bằng đồng xu. Nhìn thoáng qua có thể thấy màu ngọc bích ở bên trong, đường vân nhẵn mịn, màu xanh biếc, hơn nữa “trái bí đao” này còn óng ánh xanh mơn mởn dưới ánh đèn pin. Màu sắc của nó khiến ai nấy đều hài lòng, toát lên vẻ giàu sang phú quý.

“Không phải là ngọc đế vương lục đây sao? Trong suốt còn hơn băng nữa ư?” Trương Lượng phấn khích đưa tay xuyên qua lỗ trống nhỏ sờ phần ngọc bên trong, ánh mắt tràn ngập sắc xanh lục.

Đế vương lục, chính xác là đế vương lục rồi, anh ta đã làm cái nghề thu hoạch đá thô rất nhiều năm, từng ba, bốn lần nhìn thấy người khác cắt được nó. Tuy nhiên, những lần trước đều là đá nhỏ, đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy một khối to bằng dây bí đao như thế này.

Anh ta cảm thán: “Sao lại bán đồ tốt như vậy cho nhà họ Kim? Bọn họ hời quá rồi!”

Hoa Chiêu trả lời: “Tôi nghĩ nó là đá ngọc bích sát vỏ.”

Anh ta vội vàng nhìn xuống “trái bí đao” trong tay cô: “Không thể chứ?”

Sau đó anh ta mở miệng phản bác: “Mở ra nhiều cửa sổ như vậy rồi, diện tích lớn như thế, nhìn thấy rõ màu xanh lục cả bốn phía trước, sau, trái, phải rồi, sao có thể là đá ngọc bích sát vỏ được?”

Cô nói: “Anh phóng đại rồi. Tôi chỉ mới mở một mặt thôi, chưa động vào mặt còn lại.”

Cô chưa động vào các lỗ trống ở phía trước, sau, trên, dưới và hai bên trái phải có diện tích lớn hơn của “trái bí đao”. Bên trong đó nếu không phải rêu đen thì cũng là vết nứt, mở ra sẽ không bán được giá cao nữa.

“Tin tôi đi, mấy năm nay tôi cắt đá còn nhiều hơn cả anh cắt dưa hấu đấy. Tôi nói nó là ngọc bích sát vỏ thì chắc chắn là sát vỏ.” Cô nói.

Ưu điểm lớn nhất của Trương Lượng là sự ngoan ngoãn. Nghe cô nói chắc như đinh đóng cột như vậy, anh ta cũng cảm thấy đồng ý, gật đầu nói: “Được rồi, tôi chắc chắn sẽ bán được nó với giá cao. Khà khà khà.”

Nếu đã tin lời Hoa Chiêu nói, khối đá này là ngọc bích sát vỏ, vậy chuyện sẽ trở nên thú vị rồi.

Hoa Chiêu tiếp tục tách thêm một cái nữa. Khối này không quá lớn, kích thước chỉ bằng một quả bóng đá, cô mở trọn một cửa sổ trên "quả bóng" để có thể nhìn thấy rõ màu dương lục trong veo như băng ở bên trong. Tiếp theo, cô cắt một đường thẳng mở cửa sổ trên một khối vật liệu to hơn, khoảng chừng bằng rương hành lý, hình chữ nhật. Hai người họ làm việc đến nửa đêm, mở hơn hai mươi khối vật liệu, bàn bạc kĩ lưỡng xong xuôi mới chia nhau lên đường, hẹn gặp lại vào hội nghị đấu giá đá thô.

Hội nghị được tổ chức tại một sân golf. Sân bãi ở đây khá lớn, bởi vì điều quan trọng nhất của hội nghị đấu giá đá thô là địa điểm phải rộng rãi, từng khối vật liệu được đặt dưới đất, xung quanh phải có khoảng trống để mọi người dừng lại quan sát.

Người buôn vật liệu nhỏ lẻ sẽ đưa vài trăm khối đến triển lãm, nhưng những thương nhân kinh doanh đá thô lớn thì sẽ mang theo tận vài trăm, thậm chí vài nghìn khối đá.

Hơn nữa, sự tham gia của Trương Lượng nằm ngoài dự kiến của ban tổ chức nên bọn họ rất bối rối khi anh ta mang một số lượng lớn đá thô đến như vậy. May mắn là sân golf đủ rộng, nên cuối cùng anh ta vẫn có đủ chỗ bày ra hai nghìn khối đá thô của mình.

Hoa Chiêu dẫn người đến, nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh anh ta, đang niềm nở thân tình trò chuyện. Đám đông cũng không giữ kẽ, rối rít hỏi han liệu anh ta có phải là cao thủ mai danh ẩn tích bấy lâu khiến cho các ông chủ lớn ở Myanmar phải đặc biệt lo lót mời anh ta đến tham dự hội nghị hôm nay hay không.

Nếu họ muốn mua đá thô, chủ yếu chỉ có thể thông qua giao lưu mua bán công khai ngọc bích mà thôi, có nghĩa là chỉ có thể mua ngọc bích tại hội nghị đấu giá đá thô do Myanmar tổ chức.

Hội nghị này đã diễn ra từ năm 1964. Tất cả các khối đá ngọc bích đều được đưa ra bán đấu giá, chỉ có ngọc bích mua trên thị trường công khai mới có giấy tờ pháp lý và được xuất ngoại, nếu không, đều là buôn lậu. 99 phần trăm người ở đây đều thật thà đến hội nghị giao lưu buôn bán công khai để mua ngọc bích.

Nhưng Trương Lượng chưa bao giờ đến đây, nghe nói hàng năm chỉ có hai phần năm sản lượng là được niêm yết công khai, ba phần năm còn lại do phía Myanmar lén lút điều hành. Một số được giữ lại để bán sau, và một số được bán cho người khác.

"Ha ha ha ha, không dám, không dám."

“Đâu có, đâu có!”

“Quá lời rồi, sao lại đưa hết cho tôi được. Các vị có thể mang hàng ra ngoài mà không cần nạp thuế sao? Tôi cũng chỉ nhặt nhạnh được một ít thôi, tôi chịu thuế nặng lắm.” Trương Lượng giải thích nửa đùa nửa thật.

Mục đích của các buổi công khai giao lưu mua bán ngọc bích này là để tránh trốn thuế và gia tăng ngoại tệ. Anh ta thật sự đã đóng thuế và dùng vật tư để bù lại. Hơn nữa, anh ta mang đến vật tư mà đối phương thật sự thiếu, dù bọn họ có ngoại tệ cũng không mua được. Nói tóm lại là anh lợi, tôi lợi, mọi người cùng có lợi, ai nấy đều đạt được thứ mình muốn. Dù sao cũng là bán, bán cho ai mà chả được chứ?

Có hàng chục người buôn đá thô tham gia triển lãm ngày hôm nay, nhưng chỉ có một số thương nhân lớn tập trung xung quanh Trương Lượng. Ánh mắt nhìn anh ta với vẻ ghen tị, nhưng bọn họ cũng chẳng thể làm được gì.

Bọn họ có biết Trương Lượng nhưng chưa từng gặp mặt anh ta trực tiếp, bọn họ cũng đã dò la được anh ta đã dùng những cách gì để giao tế qua lại với đối phương. Đáng tiếc, họ không thể sao chép được phương pháp này.

Anh ta đã bán cho đối phương nhiều thứ lặt vặt với cái giá rẻ mạt. Bọn họ cũng có thể lấy được nhiều đồ như vậy, có tiền thì mua gì không được? Nhưng, nếu bọn họ bán với giá rẻ bèo như vậy thì không được.

Đã có người bỏ tiền đi theo con đường giống như Trương Lượng nhưng đều thất bại, mối quan hệ làm ăn của người ta đã vững như đá, bọn họ không thể nào cạy nổi. Chỉ có thể hận bản thân đã không phát hiện ra con đường này vào mấy năm trước, chấp nhận mạo hiểm, trở thành người tiên phong chiếm lĩnh thị trường.

Mấy người Hoa Chiêu vừa bước vào, Trương Lượng liền đưa mắt nhìn về phía cô. Chẳng ai ngạc nhiên cả bởi vì bọn họ cũng đổ dồn sự chú ý vào nhóm của Hoa Chiêu. Ba cô gái đẹp như hoa, mỗi người một vẻ, người phía sau còn đẹp hơn người đi trước. Diệp Thư và Susana cũng đến.

Mấy ngày nay Susana rủ Hoa Chiêu và Diệp Thư đi mua sắm, nhưng hai người không đi, ngược lại còn kéo Susana đi chơi mạt chược. Susana chơi mạt chược rất giỏi nên cực kì hào hứng. Tuy nhiên, sao cô ta có thể đánh thắng Hoa Chiêu và Diệp Thư được? Bởi vậy mặt mũi cô ta mấy hôm nay đều ỉu xìu rầu rĩ, nhưng bấy nhiêu đó thôi vẫn không đủ khiến cô ta nản lòng. Cô ta đã quan sát rất kĩ, Hoa Chiêu và Diệp Thư không liên kết lừa gạt cô ta, đều là do kĩ năng của họ giỏi hơn và may mắn hơn cô ta một chút. Chỉ cần cô ta cố gắng hơn, cộng thêm một ngày nào đó gặp may hơn một chút thì nhất định sẽ thắng được hai người họ.

Hai ngày nay Susana nghe Hoa Chiêu và Diệp Thư thường xuyên nhắc đến hội nghị bán đấu giá đá thô, cô ta nghe xong thì cảm thấy đây cũng là một trò đánh bạc có thể đổi đời sau một đêm, nên rất hứng thú và nằng nặc đòi đi cùng họ. Chỉ cần là người sẽ đưa tiền cho mình, Hoa Chiêu đều nhiệt liệt hoan nghênh.

Kim Kevin đích thân đến đón ba người: “Diệp phu nhân, Diêu phu nhân, hai người đến rồi.”

Ông ta phớt lờ Susana. Cô ta chỉ là một nữ diễn viên gia cảnh sa sút và hết thời, không thể đem lại lợi lộc gì cho ông ta, vì vậy ông ta chẳng buồn để cô ta vào mắt.

Susana là một diễn viên đầy kinh nghiệm, nhạy cảm và tinh ý, nên cô ta lập tức trừng mắt lườm ông ta một cái.

“Hội nghị đã bắt đầu rồi à? Tôi không thể chờ đợi thêm nữa.” Hoa Chiêu nhìn ngó xung quanh.

“Đã bắt đầu rồi, mời Diệp phu nhân đi theo tôi.” Kim Kevin đáp.

Loading...