Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 333

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:28
Lượt xem: 6

“Quy tắc là gì? Công khai giá cả? Hay là?” Hoa Chiêu hỏi.

“Đều có, hàng thô ở khu vực khác nhau, cách bán sẽ khác nhau.” Kim Kevin tùy ý chỉ cho cô: “Bên kia công khai giá cả, ai lấy trước được trước, có người khác cũng muốn thì đấu giá ngay tại chỗ.”

“Bên đó có ra giá ngầm, giống như đấu giá ở thị trường mua bán phỉ thúy công khai, cô biết chứ?”

Bảo ông ta nói “ngài”? Ông ta không mở miệng nói ra được.

Đối với người đưa tiền cho mình, Hoa Chiêu luôn rất rộng lượng, không để ý thái độ của ông ta.

Cô gật đầu: “Từng nghe nói tới.”

Giá ngầm, mỗi món đá thô đều được đánh số, đến lúc đó nhét tờ giấy viết số và giá tiền vào hòm, cuối cùng mở hòm thống kê, ai trả giá cao thì được.

“Tôi biết rồi, ông đi làm việc của mình đi.” Hoa Chiêu nói.

“Nhiệm vụ của tôi là đi theo cô.” Kim Kevin ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Giúp Diệp phu nhân chuyển đá thô.”

Có một nhiệm vụ khác, quan sát Hoa Chiêu.

Có lẽ cô sẽ phát hiện ra đá tốt, nhớ kỹ nó rồi bảo vệ sĩ mua lại...

Như vậy là tránh được ánh mắt của bọn họ?

Hừ, hôm nay ông ta phải nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, quan sát vẻ mặt của cô ta, thứ cô ta để ý, bọn họ phải giành hết!

Bọn họ cũng dán mắt vào vệ sĩ của cô ta, đám vệ sĩ muốn mua cái nào thì bọn họ cũng mua cái đó!

Hoa Chiêu mỉm cười: “Sao dám để ông Kim tự mình làm chuyện này được? Nhưng ông muốn làm thì cứ làm đi.”

Cô nói xong thì kéo Diệp Thư ra ngoài đi dạo.

Không nói thì thôi chứ, để Kim Kevin đoán trúng thật, quả thực cô có ý định lén lút quan sát, phát hiện đồ tốt không mua mà để người khác mua.

Như vậy có thể tránh khỏi việc đồ rơi vào tay nhà họ Kim.

Dù sao hai người cũng bàn bạc quy tắc kỹ càng rồi, ngoài mặt vẫn nên tuân thủ.

Nhưng người khác này không phải vệ sĩ cô dẫn đến mà là Hướng Tiền.

Ngoài mặt bọn họ không quen biết nhau.

Hướng Tiền đóng giả thành người mua bình thường, hòa vào đám người, chờ Hoa Chiêu truyền giấy cho anh ta.

Thỉnh thoảng Hoa Chiêu sẽ đứng trước một số hàng thô quan sát tỉ mỉ, sờ thử một chút, soi đèn xem thử, tỏ ra rất có hứng thú.

Rất nhanh sau đó, trán Kim Kevin đổ mồ hôi.

Cô hứng thú với rất nhiều thứ, cuốn sổ của ông ta kín hết rồi, bọn họ muốn mua cũng không có nhiều tiền như vậy.

Ông ta tiếp tục theo sát Hoa Chiêu, nhìn xem cô cảm thấy hứng thú nhất với món nào.

Rất nhanh sau đó, Hoa Chiêu xem hết một lượt hàng thô của các bên mang đến.

Dù sao cô cũng không “xem”, cô dùng cảm ứng.

Phóng cảm ứng ra, trong đá thô nào có năng lượng cực lớn, nháy mắt cái là biết ngay.

Trong hội trường rộng lớn, mấy nghìn khối đá thô do người khác mang đến, có không ít khối có năng lượng cực lớn.

Tổng cộng có mười mấy khối.

Dù sao cũng là lúc phỉ thúy chưa quá nổi, khoáng sản phong phú, nhiều thứ tốt.

Đối với mười mấy khối này, cô chẳng ngó xem, cũng chẳng liếc qua khóe mắt cái nào, Kim Kevin có mệt c.h.ế.t cũng không nhận ra cô thực sự để ý tới cái nào.

Nhưng cô vẫn phải tiếp tục dẫn Diệp Thư giả vờ đi dạo, nhanh chóng đi tới địa bàn nhà mình.

Bên Trương Lượng rất náo nhiệt.

Nguyên liệu nào trông cũng không tệ.

Hơn nữa có rất nhiều nguyên liệu đều là nguyên liệu lộ rõ (chất lượng ngọc bên trong, cắt ở chính giữa thành hai nửa, chất lượng thế nào nhìn cái là rõ).

Hầu hết đều là Phiêu Hoa, không phải nguyên liệu cực tốt nhưng là nguyên liệu có chất lượng trung bình, loại nguyên liệu này cũng có thị trường.

Người bình thường cũng mua được sản phẩm được làm ra từ nó.

Nhưng gần như tất cả mọi người đều vây quanh tại một khu vực nhỏ, nơi đó có Đế Vương Lục!

Kim Anh Hoa chen vào tận phía trong cùng, nhìn “bí đao” đã mở cửa sổ.

Đây là một nguyên liệu lộ rõ, bây giờ đang bán đấu giá ngay tại hiện trường.

Người tự giác không mua nổi đứng hóng chuyện từ xa, mấy cửa hàng đá quý lớn lại mang điệu bộ chắc chắn phải giành được.

Đế Vương Lục, Đế Vương Lục đó! Dù tạo thành món đồ gì cũng sẽ ở cấp bậc bảo vật trấn tiệm, làm thành vòng tay thì có thể trấn giữ được mấy năm.

Bọn họ cực kỳ cần nó.

Đảo mắt cái giá tiền đã vượt qua một nghìn vạn.

Trán Kim Anh Hoa bắt đầu đổ mồ hôi.

Bây giờ ông ta thực sự không có nhiều tiền mặt, vừa bồi thường cho Hoa Chiêu năm nghìn vạn rồi.

“Đi, gọi Hoa Chiêu tới đây.” Ông ta nói với trợ lý.

Trợ lý quay người nhìn thì thấy ngay Hoa Chiêu, dù sao cô cũng rất dễ thấy.

Nhanh chân chạy tới.

Hoa Chiêu “bất đắc dĩ” đi qua đó.

“Cái này, bất kể mất bao nhiêu tiền cũng phải giành được!” Kim Anh Hoa chỉ vào “bí đao” kích động nói.

Mắt Hoa Chiêu phát sáng: “Bất kể mất bao nhiêu tiền?”

Trái tim Kim Anh Hoa đột nhiên nảy lên: “Không phải, không phải, số tiền cuối cùng phải rút từ chỗ năm nghìn vạn, tiền của tôi không đủ.”

“Không!” Hoa Chiêu lập tức từ chối: “Tôi không xem trọng khối đá này, chẳng may là ngọc xanh sát vỏ thì sao.”

Mặc dù năm nghìn vạn đưa cho cô được chỉ định để cô mua đá thô nhưng nếu cô may mắn đổ tăng, có thể biến thành năm trăm triệu.

Nhưng đổ sụp thì một phần cũng không có, chỉ được một tảng đá vụn lót đường.

Đồ ngu mới nghe người khác chỉ huy, phải bồi thường thì ai trả?

Cô lớn tiếng từ chối, chút bất an trong lòng Kim Anh Hoa đã không còn.

Như vậy Hoa Chiêu không đào hố ông ta, nếu không cô sẽ không lớn tiếng nói ra như thế.

Nghe cô nói ngọc xanh sát vỏ, mấy ông chủ đấu giá xung quanh dừng lại.

Một người đàn ông trẻ tuổi, tầm ba mươi, cười nói với Hoa Chiêu: “Quý cô này, khối nguyên liệu này không có khả năng cao là ngọc xanh sát vỏ đâu, tổng thể nó đều trong suốt.”

Người đàn ông nói, mở đèn pin trong tay, toàn bộ tảng đá đến toát ra màu xanh mờ mịt, từ cửa sổ nhìn xuống dưới đáy “bí đao” cũng có thể nhìn thấy màu xanh lục.

Điều này cho thấy ruột của phần ngọc này trọn vẹn cả khối, không chỉ có một tầng nhạt.

Phần thắng rất lớn.

“Ồ, tôi cũng không hiểu lắm, mọi người nói gì thì là cái đó.” Hoa Chiêu nói.

Người đàn ông tò mò nhìn Hoa Chiêu và Kim Kevin bên cạnh cô, không đoán ra thân phận của cô.

Nghe ý của ông Kim, sao lại phải đòi người phụ nữ này tiền để đổ thạch chứ?

Nhà họ Kim và Hoa Chiêu âm thầm giao dịch, đương nhiên sẽ không công bố ra ngoài.

Nhưng vẫn có người nghĩ ra, bây giờ Phan Lệ Trân vẫn bị nhốt, tại sao bị nhốt thì toàn bộ Hồng Kông đều biết, muốn bắt cóc hai người phụ nữ ở nội địa.

Là hai người này sao?

Nhưng bây giờ hai người này lại cùng đổ thạch với nhà họ Kim? Bọn họ không hiểu.

“Tôi là Chu Văn Hiên, xin hỏi cô đây là?” Người đàn ông tò mò nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt đều là kinh diễm.

Hoa Chiêu chỉ ra phía xa: “Tôi cũng có ít đá thô, chở tới góp vui thôi.”

Cô chở một phần hàng thô mà trước đó nhà họ Kim bồi thường cho cô tới đây, không nhiều, chỉ có hơn một trăm khối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong nhà có hai chuyên gia phụ trách chỗ đó.

Hai ngày đầu đã sắp xếp xong đá thô được chở tới, nhà họ Kim lén lút nhìn qua, trong đó không có mấy khối gia truyền của bọn họ.

Tâm trạng lúc đó...

Nhưng bây giờ Kim Anh Hoa không lo được báu vật gia truyền gì nữa, trong báu vật gia truyền chưa chắc đã mở ra Đế Vương Lục.

“Bí đao” trước mặt thì khác, 90% là Đế Vương Lục, còn to như thế!

“Tôi có thể vay ngài tiền không?” Kim Anh Hoa khẽ nói với Hoa Chiêu.

Chắc chắn người đi cùng sẽ không cho ông ta vay, bên kinh doanh đá thô cũng không, đó đồng nghĩa với ghi sổ.

Bây giờ chỉ có Hoa Chiêu thích hợp nhất, cô có tiền.

Trừ năm nghìn vạn bọn họ cho ra, người phụ nữ này còn có rất nhiều sản nghiệp, rất nhiều tiền.

Đây cũng là nguyên nhân ông ta cắn răng chịu chi năm nghìn vạn, đó không phải chưa từng nhìn thấy tiền, dễ đuổi.

Người ta có tiền, đưa ít thì không lọt mắt, không giải quyết ổn thỏa được.

Hoa Chiêu im lặng một lúc nói: “Vay tiền? Được, nhưng ông phải đưa đồ thế chấp.”

Cho vay cũng được.

Các cửa hàng đá quý bên cạnh nhân lúc ông ta không có tiền, lại bắt đầu đấu giá...

Kim Anh Hoa không kịp nghĩ nhiều, nói: “Tôi có mấy căn nhà có thể thế chấp cho cô, một căn ở vịnh Thiển Thủy, một căn ở vịnh Đồng La, một căn ở núi Thái Bình.”

“Cha!” Kim Kevin lập tức cuống lên, mấy căn nhà mà cha nói đều là mấy căn ông ta đang sử dụng!

Một căn cho Phan Lệ Trân và bọn trẻ con ở, hai cái còn lại là cho hai người phụ nữ sinh con trai cho ông ta.

Nhưng những bất động sản này đều đứng dưới tên cha, cha không chết, gần như tất cả mọi thứ đều đứng tên cha.

Kim Anh Hoa trừng mắt, Kim Kevin lắp bắp không nói nữa.

Giá bên kia đã vụt lên tới một nghìn năm trăm vạn, tốc độ dần chậm lại, dường như đấu giá đã đến giai đoạn cuối cùng.

Kim Anh Hoa rất sốt ruột, nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lại chẳng vội: “Gọi luật sư đến viết hợp đồng thế chấp đi.”

“Sao mà kịp được, tôi viết tại chỗ luôn, nhiều người làm chứng thế này, vẫn có hiệu lực pháp lý.” Kim Anh Hoa mặt mo nói.

Ông ta không chiếm được Đế Vương Lục thì người cùng ngành sẽ lấy được, người này mất người kia được, địa vị nhà họ Kim lại giảm xuống một bậc.

Hơn nữa bồi thường số tiền mặt này cho Hoa Chiêu đã rút hết tiền dòng tiền của bọn họ, nếu bọn họ không thể thu hoạch được gì trong đại hội đổ thạch này, nhà họ Kim sẽ không ngóc đầu lên được, sẽ từ cửa hàng đá quý cao cấp biến thành loại kém, chất lượng trung bình.

Vì thế đại hội đổ thạch lần này cực kỳ quan trọng với bọn họ, chỉ có thể cược thắng, không thể đổ thua.

Giọng Kim Kevin không nhỏ, người đấu giá xung quanh đều ngừng lại.

Có người cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có người mèo khóc chuột. Không ngờ đối thủ đấu đá mấy chục năm lại đột nhiên không trụ được nữa.

Mọi người dồn dập mở miệng: “Chúng tôi làm chứng cho ông ấy.”

“Nếu sau này ông ấy không giữ chữ tín thì tập thể chúng tôi chống lại ông ấy.”

“Ông Kim à, ông muốn thế chấp những căn bất động sản đó để vay tiền sao? Vay bao nhiêu? Tôi cũng có thể cho ông vay.”

Kim Anh Hoa mắt điếc tai ngơ, ông ta không cần nhìn cũng biết những người này có suy tính gì, thế chấp cho bọn họ chẳng thà thế chấp cho Hoa Chiêu còn hơn.

Ít nhất thì thế chấp cho Hoa Chiêu sẽ có được giá bình thường, thế chấp cho bọn họ thì cùng lắm bọn họ chỉ cho ông ta nửa giá tiền, thậm chí một phần ba, một phần tư.

Tàn nhẫn vậy đó.

Kim Anh Hoa không kịp nói nhiều lời, cũng không muốn nói, chỉ muốn làm, ép Hoa Chiêu đồng ý với ông ta.

Ông ta xoẹt vài nét bút viết hợp đồng thế chấp xong.

Hoa Chiêu cầm đọc qua, không giở trò gian trá gì trên văn bản.

Hai nơi cộng lại, một biệt thự hơn một nghìn mét vuông, một nơi là căn hộ cao cấp cao tầng hai trăm mét vuông, muốn thế chấp năm nghìn vạn.

Cô không hiểu lắm về giá nhà đất hiện nay ở Hồng Kông, khu vực khác nhau giá chênh lệch rất lớn, còn có các yếu tố khác.

Nhưng cô biết nhà hiện tại, còn là biệt thự thì sau này đều có giá hai mươi vạn một mét vuông, thậm chí là hơn.

Chắc chắn cô sẽ được hời.

Nhưng cô dễ nói chuyện thế sao?

“Năm nghìn vạn? Ông nghĩ tôi ngu à? Cùng lắm chỉ cho ông vay hai nghìn vạn thôi.” Hoa Chiêu nói.

Hiện nay khu vực nhà đẹp ở Bằng Thành đã lên hơn hai nghìn, gần ba nghìn, Hồng Kông càng đắt hơn.

Nhưng tổng cộng một nghìn hai trăm mét vuông, chào giá năm nghìn vạn, cô cảm thấy hơi đắt, mặc dù trong đó có hai biệt thự.

Không ngờ mình lại tính sai, cô ta cũng xấu xa như những người khác, Kim Anh Hoa vô cùng không vui, sao lại hẹp hòi thế chứ!

Chu Văn Hiên ở bên cạnh mắt sáng lên, nói: “Mấy căn của ông chủ Kim mà đòi tận năm nghìn vạn? Chuyện này...”

Anh ta trưng cái vẻ mặt ông thật xấu bụng ra.

“Nếu là tôi, cùng lắm tôi chỉ cho năm trăm vạn.” Anh ta nói.

Anh ta đang ám chỉ Hoa Chiêu ra giá cao rồi.

Kim Anh Hoa bị chọc tức: “Cút!”

Mặc dù năm nghìn vạn hơi bẫy người ta thật nhưng năm trăm vạn đúng là ức h.i.ế.p người khác.

Quả nhiên Hoa Chiêu rất “hối hận”: “Xem ra hai nghìn vạn hơi nhiều, thế thì một nghìn vạn.”

“Không, không, không. Những căn đó có tiền cũng không mua được, mấy căn của tôi toàn biệt thự cao cấp, bao nhiêu người muốn còn chẳng được, không dễ có người bán đi đâu...”

Chu Văn Hiên không cho Kim Anh Hoa cơ hội tiếp tục biện giải, nói với Trương Lượng xem trò hay ở bên cạnh: “Một nghìn tám trăm vạn, ông chủ Trương, tôi chi tiền mặt.”

Vào lúc này, giá này không thấp.

Hiện nay, giá cả trang sức Đế Vương Lục chưa đội trên trời, huống hồ cái trước mặt chỉ là khối nguyên liệu thô, dù nửa đánh cược, nhìn vẻ ngoài không tệ, nhưng thần tiên cũng khó đoán ngọc, điều quý cô này lo lắng cũng có thể trở thành sự thật, đây chỉ là ngọc xanh sát vỏ.

Cao hơn một nghìn tám trăm vạn thì anh ta không cần nữa.

Trương Lượng lại bình tĩnh nói: “Không vội, không vội, chờ ông cụ này xem, trông cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Tôi ra giá một nghìn tám trăm mười vạn.” Lại có một cửa hàng đá quý nói.

Người này luôn bất hòa với nhà họ Kim, ông ta cũng muốn lấy được.

Hoa Chiêu không muốn làm khó nhà họ Kim quá, nếu không thì ông ta không đủ tiền, không mua được khối ngọc sát vỏ này thì phải làm sao?

Cuối cùng hai người chốt giá hai nghìn vạn.

Kim Anh Hoa lập tức nói với Trương Lượng: “Tôi ra giá hai nghìn vạn!”

Trong giới đá thô, giá này gần như là giá cao nhất.

Cửa hàng đá quý luôn bất hòa với nhà họ Kim nhìn “bí đao”, cau mày trầm ngâm suy nghĩ định lên tiếng.

Trương Lượng nói trước anh ta một bước: “Chốt.”

Không ngờ anh ta lại dứt khoát như vậy, khiến những người xung quanh đều sửng sốt, sau đó không đồng ý.

“Ông chủ Trương, tôi vẫn muốn ra giá, tôi ra hai nghìn năm mươi vạn!”

“Tôi ra hai nghìn một trăm vạn!”

“Chuyện này...” Trương Lương mang vẻ mặt hối hận nhưng vẫn kiên trì nói: “Thế sao các ngươi không nói sớm, tôi hô chốt xong rồi cũng đâu thể không tính, nếu không thì ra thể thống gì nữa? Lừa đảo à? Thôi dẹp đi, tôi kiếm ít lại một chút, trông ông cụ này cũng không dễ dàng gì, bán cả nhà để đổ thạch...”

Đây không phải vấn đề anh ta kiếm ít mà là bọn họ không kiếm được!

Kim Anh Hoa đáng thương, nhưng ông ta cũng đáng đời!

Mọi người nói với Trương Lượng mấy câu nhưng cũng không thể làm gì được.

Quy định là vậy, người bán nói chốt giá rồi, nếu bắt người ta rút lời thì không còn quy tắc gì nữa.

“Nói rồi đấy, hai nghìn vạn này là tôi cho ông vay, không trong phạm vi năm nghìn vạn kia đâu, cái này không phải đá tôi cược, có thiệt cũng tại bản thân ông.” Hoa Chiêu cười toét miệng với Kim Anh Hoa.

Nụ cười của Kim Anh Hoa cứng đờ, có biết ăn nói đàng hoàng không thế? Không biết nói mấy lời dễ nghe sao?

“Biết biết.” Kim Kevin không nhịn được nói.

Thái độ hai bên kỳ lạ như thế càng khiến mọi người suy đoán hoài nghi, lúc này lại không có thời gian hỏi.

“Ông Kim, cắt đá không? Cho chúng tôi chứng kiến vẻ đẹp của Đế Vương Lục đi!” Chu Văn Hiên nói.

Trước kia anh ta vẫn luôn hi vọng trong cục đá đó là Đế Vương Lục cực phẩm, nguyên vẹn cả một khối!

Nhưng hiện tại anh ta lại hi vọng quý cô này nói đúng, đây là một khối ngọc sát vỏ!

Kim Anh Hoa ôm “bí đao” không buông tay: “Vật quý giá quan trọng như vậy, đương nhiên phải về thắp hương tắm rửa, chọn ngày hoàng đạo rồi mới cắt ra chứ.”

Tất cả mọi người đều rất thất vọng, lại không nói gì, đây cũng là quy định.

Gần như bọn họ không bao giờ cắt đá trước đám đông, đổ tăng thì bị người ta nhìn thấy rõ con át chủ bài của mình, đổ sụp thì mất mặt.

“Chúng ta tới cái tiếp theo đi.” Trương Lượng nói: “Mặc dù mấy cái này không phải Đế Vương Lục nhưng nhìn biểu hiện bên ngoài cũng không tệ.”

Anh ta chỉ vào hai mươi khối nguyên liệu lộ rõ nửa cược mà nói.

Mặc dù các khối khác không tệ nhưng không thể so với Đế Vương Lục.

Nhưng mà bây giờ “Đế Vương Lục” đã rơi vào tay người khác, bọn họ đành xem cái khác.

Hoa Chiêu cũng đang xem.

“Ông chủ, tôi muốn cái này.” Cô chỉ vào một nguyên liệu nửa cược nói.

Bên dưới khối đá có dán nhãn viết trọng lượng và giá quy định. 5,5 kilogam, 80 vạn.

“Có ai ra giá không?” Trương Lượng hỏi.

Nhất thời không ai lên tiếng, biểu hiện của khối đá ấy bình thường, giá tám mươi vạn hơi cao.

“Không có ai thì chốt thôi.” Trương Lượng nói.

Mọi người lại ngây ra, tính tình ông chủ Trương này hấp tấp quá, không biết kéo dài, chờ đợi một chút sao? Không chừng có thể bán thêm chút tiền.

Nhưng đối với họ thì đây là chuyện tốt, lát nữa mình thấy món nào thì nhanh chóng tìm anh ta rồi nhanh chóng chốt.

Hoa Chiêu nói người đi nói chuyện với trợ lý Trương Lượng, cô lại chỉ huy người khác cắt đá.

Hiện trường có rất nhiều thợ cắt đá.

Cái này cũng nhanh thôi, cố định đá, khởi động cưa điện, tảng đá chỉ như miếng đậu phụ, muốn cắt thế nào thì cắt.

“Cắt thế nào?” Thợ phụ trách cắt đá hỏi.

“Mài, mài hết lớp vỏ đi.” Hoa Chiêu nói.

Đây cũng là một phương pháp cắt đá khác, bình thường chỉ dùng với đá nhỏ.

Khối đá năm cân rưỡi không hề to.

Khối này cũng mở cửa sổ rồi, có thể thấy lớp vỏ không dày, thợ cắt có kỹ thuật thành thạo, chỉ mấy phút đã mài xong.

Thợ có kinh nghiệm dựa vào cảm giác mài vỏ đá sạch bóng, không mài vào ngọc bên trong.

Vừa mài vừa xả nước, tảng đá mở ra xong thì nhìn thấy rõ tình trạng bên trong.

Thế mà lại là ngọc Cao Băng Chủng Phiêu Lục!

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít sâu.

Cửa sổ trước đó mở ở vị trí không tốt, nhìn chỗ đó chỉ là ngọc xanh thẫm.

Ngọc xanh thẫm chỉ cần không phải loại tốt nhất, giá trị sẽ không cao lắm, đen thùi lùi, không được phụ nữ thích, trừ phi bên trong là Pha Lê Chủng.

Nhưng nó lại là Nọa Chủng, tám mươi vạn quá đắt.

Nhưng ai biết chất lượng bên trọng nó lại tốt như thế!

Loại Cao Băng, Phiêu Hoa, vì bên trong tốt nên mặc dù chỉ hơi dính một chút màu thôi là đẳng cấp lên hẳn, thuộc về loại cực tốt thường thấy.

Tám mươi vạn, hời to rồi.

Trong một đống đá này, không chỉ có ngọc xanh sát vỏ. Nếu chỉ toàn là ngọc sát vỏ thì quá kỳ lạ.

Hơn nữa cũng có mấy cái tốt, để mọi người nhìn thấy thì mới kích thích bọn họ tiêu tiền.

Hố nhà họ Kim là một trong những mục đích hôm nay, hoàn thành một nửa rồi.

Một mục đích khác của bọn họ là bán đá thô, kiếm tiền.

Chở nhiều hàng thô đến thế này, không phải bày biện chơi.

“Quý cô, tôi ra năm trăm vạn, bán nguyên liệu này lại cho tôi đi!” Chu Văn Hiên lập tức nói.

“Năm trăm vạn, anh Chu hẹp hòi quá, Đổng Ký bọn tôi ra sáu trăm vạn!”

“Mấy người chẳng hào phóng gì hết, tôi ra tám trăm vạn!”

Đảo mắt cái giá đã vụt lên tới một nghìn vạn.

Mấy khách bình thường tới đổ thạch ở xung quanh đều rất kích động, bọn họ tới đây vì cái này đây! Nhưng mà vai chính tốt nhất là bản thân.

Người kích động hơn bọn họ là Susana.

Cô ta liên tục hỏi phiên dịch xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tảng đá Hoa Chiêu mua thực sự đảo mắt đã bán được một nghìn vạn?

Cái này còn kích thích hơn cả đánh bài!

Hơn nữa cái này không có kỹ thuật đánh gì, không tồn tại vấn đề chơi bẩn, không sợ bị hãm hại, hoàn toàn dựa vào vận may!

Cái này tốt!

Susana nhìn đá ở toàn trường, kích động đến mức mặt đỏ bừng.

Dường như cô ta đã tìm thấy cách vươn mình...

Giá tới một nghìn vạn thì dừng lại, chỉ còn lại Chu Văn Hiên ra giá cao nhất, có vẻ những người khác từ bỏ rồi.

Khối đá nặng hơn năm cân, dù tốt đến đâu cũng có giới hạn, chỉ có thể cắt ra mấy cái vòng tay, mấy mặt dây chuyền và một đống đầu thừa đuôi thẹo.

Cao hơn nữa thì bọn họ sẽ không có chỗ để kiếm lời.

“Tôi ra giá một nghìn lẻ một vạn.” Kim Anh Hoa nhìn Hoa Chiêu nói.

Ông ta không sợ, đã nói trước bọn họ có quyền ưu tiên mua rồi.

“Được, chốt.” Hoa Chiêu nói.

Chu Văn Hiên hơi ngây người, người đại lục đều gấp gáp thế này sao?

“Cô Phương, tôi vẫn muốn ra giá.” Anh ta nói.

Hoa Chiêu vừa tự giới thiệu, cô họ Phương.

Nhà họ Kim chỉ nghĩ cô khiêm tốn, không muốn công bố thân phận thật sự với bên ngoài, với thân phận của cô, xác thực nên khiêm tốn, vì thế bọn họ không vạch trần cô.

“Lần sau nhé, lần này để cho ông Kim đi.” Hoa Chiêu nói.

Chu Văn Hiên nhìn cô, lại nhìn Kim Anh Hoa, thực sự không hiểu quan hệ của hai người.

“Được rồi, chúc cô Phương hôm nay liên tục đổ tăng, tài vận tràn đầy.” Anh ta nói.

Khối đá nửa cược này không cắt thành miếng, rốt cuộc bên trong thế nào cũng không tiện nói, có khi ở giữa lại nứt, có rêu hoặc là biến chủng gì đó, vẫn phải đánh cược.

Mấy khối đá này phải cắt thành miếng, như thế đảm bảo nhất.

Cái trước mặt ít nhiều vẫn phải đánh cược, một nghìn vạn là giá cao nhất rồi, cho dù trong ngoài đồng nhất, tạo thành sản phẩm cũng chỉ lời được được hai, ba trăm vạn.

Thôi vậy, để cho nhà họ Kim đi.

Kim Anh Hoa cũng nghĩ đến những điều này, nhưng bây giờ ông ta không chê ít tiền, hai, ba trăm vạn cũng được.

Ông ta tiếp tục nhìn chằm chằm Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lại rời khỏi khu vực nửa cược, đi tới khu vực đánh cược hoàn toàn.

Chỗ Trương Lương bên này có rất nhiều nguyên liệu để đồng giá, muốn mua thì cho vào cái xe nhỏ rồi đi tính tiền, không cần đấu giá.

Cái này khá được mọi người yêu thích, tuy rằng nhãn dán sơ sài nhưng vẫn có khả năng bỏ sót.

Chi bằng dứt khoát luôn.

Vì thế bên này rất náo nhiệt.

Hoa Chiêu cũng mở ra hình thức mua liên tục, chất đầy hết xe này đến xe khác.

Kim Khải Văn hơi sốt ruột: “Đều mua ở bên này sao? Không đi qua chỗ khác nhìn thử xem? Tôi biết những nhà khác lấy vật báu gia truyền dưới đáy hòm ra, xác suất cược thắng nhất cao!”

Hoa Chiêu đoán không sai, nhà họ Kim đã bàn bạc với mấy thương nhân đá thô rồi, nói bọn họ bán hàng tốt nhét dưới đáy hòm với giá gấp năm, sáu lần, giá đến tầm gấp mười lần thì ông ta mua!

Nhưng giá chênh lệch phải chia cho ông ta tám mươi phần trăm.

Ông ta tìm tới người nào người đó đều đồng ý.

Nguyên liệu cất đáy hòm cũng lấy ra bán, bán được nhiều tiền đương nhiên là chuyện tốt.

Hoa Chiêu nhìn Kim Kevin một chút: “Tôi mua gì cần ông lo chắc? Cược thua ông chịu à?”

Một câu khiến Kim Kevin ngậm miệng.

Quả thực hôm qua đã nói Hoa Chiêu đổ thạch, cắt đá, thứ được mở ra đều bán cho bọn họ.

Còn mua khối đá nào thì bọn họ không quy định.

Nhưng vật báu gia truyền khác thực sự đều là đồ tốt, nếu cược thắng không phải Hoa Chiêu cũng kiếm lời sao?

Năm nghìn vạn biến thành năm trăm triệu không tốt sao?

Mua bừa một đống không có gì, đối với cô cũng không tốt mà!

Nhà họ Kim nghĩ tới hết rồi, chỉ không ngờ Hoa Chiêu sẽ “mua linh tinh”, cái này ngang với vứt tiền đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-333.html.]

Cuối cùng vừa tính sổ, mấy xe đá thô Hoa Chiêu chọn tốn hết hơn 5300 vạn.

Bản thân cô còn tiêu hết hơn 300 vạn.

Đá có lớn có nhỏ, bình quân một một khối hơn 100 vạn, mua tổng cộng hơn 50 khối.

Ít ai cắt một lần nhiều đá như thế.

Hơn nữa Hoa Chiêu vừa cược thắng, cho thấy vận may rất tốt.

Nơi cắt đá tạm thời bị vây lấy, mọi người đều đợi xem kỳ tích. Mấy cửa hàng bán đá quý lớn cũng vây xung quanh đây.

Thật ra mấy cửa hàng bán đá quý tự mua đá thô tự cược như nhà họ Kim không nhiều.

Phần cược nắm trong tay sẽ không được bảo đảm.

Nhiều cửa hàng bán đá quý đều trực tiếp mua đá người khác đã cắt, tuy như vậy vốn cao, không thể lấy nhỏ làm lời nhưng kiếm được ổn định không lỗ.

Chu Văn Hiên nói với Hoa Chiêu: "Cô Phương, chút nữa khi cô nói chốt xin chậm một chút, tôi chắc chắn ra giá cao hơn nhà họ Kim, bọn họ hết tiền rồi."

Sắc mặt cha con nhà họ Kim bất chợt khó coi nhưng cũng không nói gì, nói về tiền bạc, đúng là trong tay họ không đủ.

Vừa mới tiêu hết 1000 vạn.

Hơn nữa kế hoạch đã thương lượng lại không thành công, Hoa Chiêu không mua những thứ giá cao đó, họ không thể hồi vốn.

Theo kế hoạch vốn sẽ dùng tầm 3000 vạn hồi vốn để mua vật liệu. Cộng thêm hơn 1000 vạn trong tay, cũng đủ rồi.

Mới năm 88, hơn 4000 vạn tiền Hồng Kông, cũng rất đáng, chơi một lần ở đại hội cược đá quy mô nhỏ của thành phố Hồng Kông tổ chức cũng đủ rồi.

Nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, mang đến rất nhiều "hàng cao cấp".

Một miếng xanh Đế Vương Lục đã khiến ông ta cược cả căn nhà, một miếng Băng Chủng xanh đã vắt kiệt tiền trong tay ông ta.

Bây giờ không còn nhiều tiền để thu mua khối đá đã cắt mà Hoa Chiêu đưa ra, càng không có tiền ra giá ngầm với Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nhìn ra khó xử của Kim Anh Hoa, hỏi: "Sắp cắt đá rồi, mấy người còn bao nhiêu tiền? Chút nữa mua nổi không? Còn thứ gì có thể cược không?"

Mỗi câu cô hỏi, sắc mặt của Kim Anh Hoa lại đen thêm một phần.

"Vẫn nên xem cô Phương có thể cắt ra thứ gì trước đi." Kim Anh Hoa

Có lẽ vận may của Hoa Chiêu đã hết, không còn cược lời được nữa.

Trong tay có một miếng "Đế Vương Lục ", có một khối Băng Chủng Phiêu Lục, lòng Kim Anh Hoa không còn sốt ruột nữa.

Vài năm tới đây, nhà họ Kim có thể vững rồi.

Hoa Chiêu cười cười, nói với thợ cắt đá: "Bắt đầu đi, các ông cứ cắt thoải mái, cược thắng có lì xì lớn."

Vừa cắt ra Băng Chủng Phiêu Lục, Hoa Chiêu đã cho người thợ đó một bao lì xì hơn 1 vạn, mấy người thợ đó rất vui, bây giờ rất chăm chỉ.

Toàn hiện trường chỉ có bọn họ thật lòng hi vọng Hoa Chiêu cược thắng.

Tuy nhiên cắt được phân nửa, sắc mặt mấy người thợ đã hơi tái.

Cắt hơn 20 miếng, vốn hơn 2000 vạn, chỉ hoàn được hơn 200 vạn.

Cắt được ngọc, bị mấy cửa hàng đá quý nhỏ đấu giá đi rồi.

Nhà họ Kim lười ra tay, không thích.

"Xem ra vận may của cô Phương đã hết." Kim Kevin không kìm được nói.

Mặt Hoa Chiêu mất kiên nhẫn: "Chắc chắn là bị các người khắc. Nhưng ông cũng đừng đắc ý, tôi xui xẻo, các người cũng không lượm được lợi lộc gì."

Đúng thật là vậy, dù sao thì sắc mặt Kim Anh Hoa vẫn luôn khó coi.

Ông ta nhìn trúng vận may của Hoa Chiêu, hy vọng cô có thể cắt ra được mấy miếng cao cấp bán cho nhà họ Kim, để họ vinh quang trở lại.

Nhưng nhìn "trái bí đao" trong tay và khối Băng Chủng Phiêu Lục trong tay con trai, sắc mặt ông ta đỡ hơn.

Khối đầu tiên vay nóng Hoa Chiêu để mua, khối thứ hai là Hoa Chiêu cắt, bọn họ đúng thật là hưởng ké vận may của cô.

Nhưng vẫn chưa đủ. 20 khối đá còn lại, mấy người thợ cắt rất cẩn thận dè dặt.

Hoa Chiêu đi đến trước một khối đá, thể tích khối đá không quá lớn nhưng trên thẻ ghi hơn 100 cân.

"Từ đây, cắt một đường ra." Hoa Chiêu vẽ một đường lên đó.

Mấy người thợ không có ý kiến, cô là bà chủ, cô nói thế nào thì thế đấy.

Dựa vào lớp ngoài, cắt một đường, một lớp đá mỏng bên ngoài bị lấy ra, tạt một thau nước lên, xung quanh bất chợt yên lặng.

Màu xanh biếc lấp lánh dưới ánh mặt trời mê hoặc mắt người.

"Đế, đế vương lục? Một khối to như vậy?" Có người kích động đến lệch tông.

"Không đến được độ Đế Vương Lục, cùng lắm là Dương Lục."

"Cũng không thuần khiết, có nhiều chỗ vẫn xanh lá mạ, xanh chân vịt."

"Nhưng chất lượng tốt, đây là ngọc phỉ thúy phải không? Chỉ cần là ngọc phỉ thúy, màu nào cũng được!"

"Hơn nữa còn lớn như vậy!"

Mọi người kích động bàn tán.

Kích động nhất chính là những cửa hàng đá quý lớn.

"2000 vạn! Cô Phương, chốt đi!" Chu Văn Hiên luôn đứng bên cạnh Hoa Chiêu, vội vàng gọi.

"Ha ha ha." Hoa Chiêu bất chợt cười.

"Tránh qua một bên! Tôi ra 2500 vạn!" Người phía sau Chu Văn Hiên đẩy anh ta ra.

"2800 vạn!" Lại có người nói.

Tuy miếng đá này bị cắt một đường bên mép nhưng cả mặt đều là màu xanh của Băng Chủng, cơ bản đã thể hiện hết cả khối đá này rồi, không sai được.

"Chỉ mặt này đã có thể làm được hơn 30 chiếc vòng, một chiếc vòng tay có khởi điểm là 100 vạn, mọi người ra giá như vậy, có hơi thiếu thành ý." Hoa Chiêu nói.

Lời này không sai, nhiệt tình của mọi người bất chợt tăng cao, chớp mắt giá cả đã vọt đến 5000 vạn.

Thể tích của khối đá này, cắt ra tầm mười mảnh không thành vấn đề, có thể làm được hơn 200 chiếc vòng.

Nhưng đây mới là một dao, phía sau rốt cuộc thế nào cũng khó nói, lỡ như đổi loại, đổi màu thì không đáng chừng đó tiền nữa.

Vì vậy giá tiền lên đến 5000 vạn xong thì không động đậy nữa.

Trán Kim Anh Hoa bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta còn có thể lấy gì để đặt cược?

"Thêm một d.a.o nữa." Hoa Chiêu đột nhiên nói với thợ cắt đá.

Mọi âm thanh ra giá ngừng lại.

"Khụ, cô Phương, 5500 vạn, chúng ta chốt kèo đi!" Chu Văn Hiên nói.

"Khối đá này đáng giá vài chục triệu." Hoa Chiêu nói: "5500 vạn quá ít."

"Nhưng cô cắt thêm một d.a.o nữa, có lẽ nó chỉ đáng mấy trăm vạn." Chu Văn Hiên

"Không sao, cắt chơi." Hoa Chiêu nói xong lên trước, vẽ đại một đường.

Sự hào sảng của cô bất chợt khiến người xung quanh xì xào to nhỏ, đoán thân phận của cô.

Susana đứng bên cạnh không đằng hắng nữa, sắc mặt nửa u ám nửa kích động.

Em trai nói đúng, người phụ nữ này có rất nhiều tiền, tặng quà nhỏ quá, người ta không hề đặt vào mắt.

Tiền của cô ta từ đâu tới? Khối đá này cô ta tiêu hết 300 vạn tiền Hồng Kông mua về, kết quả chớp mắt đã biến thành 5500 vạn! Người ta còn không thèm bán!

Nghe nói giá trị hàng trăm triệu?

Thế này quá thú vị rồi, đến Las Vegas cũng chưa từng nghe nói 300 vạn biến thành mấy chục triệu trong chớp mắt!

Cô ta nhìn đá rơi đầy đất, mắt phảng phất sắc xanh.

Chút nữa phải nói Hoa Chiêu chọn vài khối giúp cô ta, nếu như cược thắng, cô ta sẽ đồng ý cho cô và em trai quen nhau.

Bên đó, Chu Văn Hiên không cản được Hoa Chiêu, tay thợ cắt đá cũng nhanh, máy cưa cũng phát ra âm thanh chói tai, vài phút sau đã cắt xong đường Hoa Chiêu vẽ.

Mấy thợ cắt đá cẩn thận hơn trước, lấy miếng đá đã cắt xuống.

Xanh ngọc trong suốt.

Phỉ Thúy cao cấp rất đẹp, óng ánh trong vắt, cũng không nhất định phải là màu Đế Vương, chỉ cần đủ nước óng ánh, đủ độ cứng thì màu gì cũng đẹp.

Dương Lục, xanh lá mạ, xanh chân vịt, thậm chí là có hoa nhàn nhạt, đều đẹp.

Miếng cắt xuống này, chất thống nhất, đẹp y như ban nãy, chất đẹp hơn một chút, bên trong trông như Băng Chủng cao cấp.

"Ồ"

Xung quanh lại vang lên tiếng xụt xịt.

Chu Văn Hiên thở dài, bây giờ 5500 vạn thật không thể lấy được rồi.

"8000 vạn, cô Phương, chúng ta chốt kèo đi." Chu Văn Hiên thúc giục.

Nhưng vừa nãy người rõ ràng gọi chốt kèo rất nhanh nhẹn, bây giờ lại không gọi nữa.

"Mọi người ra giá đi." Hoa Chiêu cười nói với người xung quanh.

Vài người ra giá, giá tiền tăng đến 9900 vạn.

Nghe rất cao, nhưng đây chỉ là tiền Hồng Kông.

Nhân dân tệ cũng chỉ hơn 4000 vạn.

Cũng không ít rồi...

Nhưng ở Hồng Kông, thật ra cũng không coi là nhiều, GDP đầu người hiện tại ở đây bây giờ hình như là 1 vạn đô la Mỹ rồi, thuộc đặc khu có thu nhập cao của thế giới.

Còn 4000 vạn trong giới cược đá, cũng không phải giá trên trời gì.

Không cần lâu, chỉ mười mấy hai mươi năm sau, 4000 vạn không mua được đá gì tốt, có thể mua được một góc của một khối mới vừa lấy từ đất ra.

Vì thế Hoa Chiêu rất bình thản.

Cô hỏi Kim Anh Hoa: "Ông Kim còn gì có thể cược nữa không?"

Mắt Kim Anh Hoa một con nhìn khối đá thô đang cắt, một con nhìn mặt Hoa Chiêu.

Quả nhiên cô có vận may lớn!

Đập hết vốn cũng phải theo!

"Tôi còn một toà nhà." Kim Anh Hoa nói.

"Cha!" Kim Kevin sốt ruột.

Nhà ông ta chỉ còn một toà nhà, xây lên từ vị trí nhà tổ của nhà họ Kim, một toà nhà văn phòng kinh doanh 18 tầng.

Trụ sở chính của đá quý nhà họ Kim ngay tại đó, chẳng qua chỉ chiếm vài tầng, những tầng lầu còn lại là cho thuê.

Vì vị trí tốt, tiền thuê rất mắc, nhưng có mắc cũng không lo lắng.

Mấy năm nay nhà họ Kim đều dựa vào toà nhà này chống đỡ.

Hoa Chiêu rất hiểu những việc này, cô cũng từng điều tra nhà họ Kim.

"Toà nhà đó à." Hoa Chiêu gật đầu: "Đáng giá 200 triệu tiền Hồng Kông."

"Ai nói? Tháng trước còn có người ra giá 500 triệu để thu mua!" Kim Kevin nói.

"Vậy ông đi bán 500 triệu đi, khối đá này không liên quan gì tới hai người nữa rồi." Hoa Chiêu nhìn sang những người khác: "Mọi người tiếp tục ra giá đi."

"Cô!" Kim Kevin tức lên.

"Cha?" Ông ta lại nhìn sang cha.

Tuy trong tay hai người họ có một "Đế Vương Lục " nhưng quá nhỏ. Một khối Phiêu Hoa khác tuy lớn nhưng không so được với khối đang cắt đây.

Nếu như khối đá thô này rơi vào tay người khác, được cái này mất cái kia, kế hoạch trở mình của bọn họ lại thất bại.

"400 triệu." Kim Anh Hoa nói.

"Tôi cũng không lề mề với ông." Hoa Chiêu nói: "Khối đá này đổi toà trụ sở chính của nhà ông, không đổi miễn bàn."

Việc này...

Mọi người đều đang cân đo giá trị hai bên. Ban nãy Kim Kevin nói 500 triệu chắc là c.h.é.m gió, bọn họ đều biết toà nhà của nhà họ Kim tuyệt đối không đáng 500 triệu, 400 triệu còn được.

Khối đá trước mắt đây, xét về mặt mới cắt ra, nếu như bên trong đồng nhất làm ra hơn 200 chiếc vòng, bán hơn 200 triệu, làm hơn 400 đồ trang sức, bán hơn 200 triệu, mua thêm một chút góc đá làm thành mặt nhẫn, huề vốn còn kiếm được lời.

Nhưng tòa nhà đó là một con bò sữa vắt ra tiền, đất ở Hồng Kông càng ngày càng đáng tiền, để thêm 10 năm còn không biết đáng bao nhiêu tiền.

Bối rối quá.

Ánh mắt hai cha con nhà họ Kim đấu tranh.

Những người khác thì xem náo nhiệt.

Hoa Chiêu nói: "Khối đá Phỉ Thúy thô cũng đang tăng giá, 10 năm tăng 10 lần, sau này theo mọi người càng ngày càng có tiền, giá trị cũng tăng cao, mấy người để lại bán từng chút một, chưa chắc đã kiếm được ít hơn tiền cho thuê."

Vậy cũng đúng.

Đều là kinh doanh Phỉ Thúy, đạo lý này không cần Hoa Chiêu nói cho cha con nhà họ Kim.

Nhưng cô nói ra, đúng là tẩy não thêm một lần.

"Bỏ đi bỏ đi, mấy người vẫn nên giữ lại nhà tổ, bán miếng Đế Vương Lục nhỏ đó đi." Hoa Chiêu lại nói với mọi người: "Mọi người tiếp tục, 9900 vạn tôi không bán đây, không có vài trăm triệu thì tôi mang khối đá này về làm vật gia truyền."

"Vật gia truyền, quá phí phạm của trời." Chu Văn Hiên nói: "Vật đẹp như thế đều là trời ban, nên để mọi người cùng hưởng.”

"Đây cũng là trời ban cho cô." Chu Văn Hiên nói: "Cô đợi đó, tôi về nhà gom tiền, 400 triệu phải không? Chốt kèo!"

Anh ta sốt ruột đến mức tự chốt.

Hoa Chiêu cười ha ha.

"Đợi đã!" Kim Anh Hoa cũng sốt ruột: "Như cô nói, lấy toà nhà đó đổi."

"Ông Kim, ông muộn rồi, chúng tôi chốt kèo trước rồi." Chu Văn Hiên nói.

Kim Anh Hoa trừng mắt với anh ta một cái, đã nói tên nhóc nhà họ Chu không có phong độ, quả nhiên, không biết tôn kính người lớn chút nào.

"Rõ ràng là chúng tôi chốt kèo trước, cô Phương đã ra giá, còn tôi bây giờ đồng ý rồi, cậu tự nói không có tác dụng." Kim Anh Hoa nói.

"Cô Phương, tôi đưa tiền mặt!" Chu Văn Hiên quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Cô đừng lấy toà nhà rách đó của nhà họ Kim, đã hơn 30 năm rồi, sắp sụp rồi!"

"Chu Văn Hiên!" Kim Anh Hoa tức giận hét lên.

"Ông Kim, tôi không điếc." Chu Văn Hiên nói.

Chớp mắt, hai người đã cãi nhau.

Hoa Chiêu cười cắt ngang bọn họ, xin lỗi Chu Văn Hiên: "Thật ngại quá, trước đó tôi đã có thoả thuận với nhà họ Kim, mức giá tương đương, ưu tiên bán cho họ."

"Tôi có thể thêm tiền." Chu Văn Hiên.

Kim Anh hoa tức giận thật rồi: "Tránh qua một bên."

Ông ta đẩy Chu Văn Hiên ra, nói với Hoa Chiêu: "Chúng ta tổng kết đi, nhưng tôi có một điều kiện, cô phải cắt khối đá này thành từng miếng, cắt thành miếng nguyên."

Hoa Chiêu quay đầu nhìn Chu Văn Hiên: "Thêm tiền? Thêm bao nhiêu?"

Chu Văn Hiên cười hi hi: "Thêm 10 vạn, sao?"

"Chốt..."

"Được rồi được rồi!" Kim Anh Hoa nói: "Không cắt thì thôi."

Ánh mắt ông ta u ám nhìn chằm chằm khối đá trước mắt, miếng được cắt xuống rất dày, 3cm, càng vào trong chất ngọc càng tốt, không tạp không nứt, phía sau giữ được tính khả thi ổn định rất lớn.

"Mau gọi luật sư đến làm thủ tục đi." Hoa Chiêu nói: "Nhưng thấy ông tội nghiệp, tôi có thể cắt cho ông thêm một dao, sau một d.a.o này ông có cơ hội hối hận."

Nói xong cô đến trước khối đá, vẽ một đường ở lớp ngoài phía đuôi, bảo thợ cắt ra.

Châu Văn Hiên đến trước mặt Hoa Chiêu, khâm phục nhìn cô: "Cô Phương thật phóng khoáng!"

Giao dịch đã bàn xong, chốt kèo rồi, cô còn dám cắt thêm một dao, gánh chịu rủi ro cực lớn.

Phải biết một d.a.o này hạ xuống, chỉ cần bề mặt kém một chút thôi, khối đá này sẽ không còn đáng giá nữa.

Cô hoàn toàn không cần cắt một d.a.o này, cắt hư rồi người lỗ là cô, cắt ra lời thì cô cũng không thể thêm tiền.

"Nếu như cắt ra lời thì thêm tiền, nhà họ Kim không mua tôi mua, tôi có tiền hơn bọn họ, Chu Ký chúng tôi trước giờ tiền bạc đầy đủ, mua một khối đá mà thôi, không cần bán nhà tổ." Chu Văn Hiên nói.

Cha con nhà họ Kim đứng bên cạnh nghe, tức đến hộc máu.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn thừa sức cãi nhau, hai người, mọi người đều chăm chú nhìn thợ cắt đá.

Đuôi khối đá này hơi nhỏ, chỉ cắt ra lớp đá nhỏ bên ngoài trước đó. Lấy lớp đá ngoài xuống, tạt nước lên.

Xung quanh bất chợt xôn xao.

Đều đang ghen tỵ chúng mừng cha con nhà họ Kim.

Trong ngoài như một!

Miếng vừa cắt rất thống nhất với miếng trước đó, Băng Chủng, xanh. Vậy là được rồi.

Hoa Chiêu cũng nhàn nhạt mỉm cười.

Thật sự được rồi sao?

Thần tiên cũng khó mà đoán được tấc ngọc.

Tấc ngọc cũng không đoán được!

Nói chi là nguyên khối đá to như vậy! Chính giữa còn vài tấc chưa cắt ra kìa.

Cô thấy qua vô số khối đá thô, loại nào cũng thấy qua. Nhưng như khối đá trước mắt, thì chỉ thấy được vài khối.

Đầu đuôi đều xanh mướt, bề mặt rất tốt.

Chính giữa lại là khối đá trắng bệch, không bằng cả cứt chó, lấy lát đường cũng tàm tạm.

Hàng cao cấp lừa người.

"Tìm người giao nhận đi, khi nào thủ tục mấy bất động sản hoàn thành thì khi đó giao nó cho các người." Hoa Chiêu nói với cha con nhà họ Kim.

"Việc này..." Tuy Kim Kevin không đồng ý nhưng tâm trạng bây giờ của ông ta rất tốt.

Nhà họ Kim còn một số bất động sản, trụ sở chính đổi nơi khác không phải không được.

Còn có được mấy khối đá cao cấp này, trong vòng mười năm nhà họ Kim bọn họ không cần lo lắng về đá cao cấp, địa vị vững vàng.

Đá quý là ngành lợi nhuận rất lớn, ổn định phát triển mười năm, ông ta tự tin kiếm lại được một toà nhà.

"Đi thôi, tôi muốn đi chọn đá đấu giá ngầm rồi." Hoa Chiêu nói người trông coi khối đá cho cô rồi quay người kéo Diệp Thư đi.

Diệp Thư véo tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Cha con nhà họ Kim vui vẻ đến thế, hiển nhiên là có hời.

Để họ hời thật sao? Đưa tiền cho bọn họ?

Hoa Chiêu đáp lại cô ấy bằng một nụ cười.

Diệp Thư yên tâm cười.

Nhưng rốt cuộc Hoa Chiêu đã làm thế nào vậy? Tò mò quá!

Đáng tiếc bây giờ không phải lúc để hỏi.

Susana đi theo qua.

Chu Văn Hiên cũng gia nhập vào.

Kim Kevin không đi làm thủ tục lại đi cạnh bên Hoa Chiêu.

"Ông còn giám sát tôi? Các ông còn tiền không?" Hoa Chiêu kỳ lạ hỏi.

Sản nghiệp tổ tiên bán gần hết rồi còn gì?

"Còn thứ gì đáng giá để cược nữa? Đồ cổ, tranh chữ cũng được." Hoa Chiêu nói.

Sắc mặt Kim Kevin trở nên khó coi, ông ta giật giật khóe miệng nói: "Còn ít tiền mặt."

Ông ta cũng không bất ngờ vì Hoa Chiêu nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, muốn đoạt mục tiêu của cô, cướp đồ.

Việc này là quy tắc ngầm, mọi người đều làm vậy, không phải Chu Văn Hiên cũng phóng khoáng đi theo sao?

Không chỉ Chu Văn Hiên, bây giờ có rất nhiều người đi theo sau bọn họ.

Ở mỗi khối đá nào Hoa Chiêu cũng dừng lại nhìn một lúc, mắt bọn họ sáng lên cả rồi, giấy ghi chú cũng viết đầy rồi.

Vì để tiện đấu giá, khối đá thô đấu giá ngầm được đẩy đến cùng một khu vực, khu vực lớn bị phân thành nhiều khu nhỏ, mỗi một khu đều có một cái thùng.

Mọi người viết xong tờ giấy số hiệu và giá tiền nhét vào thùng.

Đến giờ thống nhất sẽ mở ra kiểm tra, như vậy rất tiện.

Điều duy nhất không tiện đó chính là để lộ bản thân nhìn trúng khối đá thô ở khu vực nào.

Nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, đá cùng một khu còn rất nhiều.

Gần như phân nửa người ở hiện trường đều đi sau lưng Hoa Chiêu, rướn cổ nhìn xem cô nhìn trúng cái nào, bọn họ cũng muốn theo!

Suzana cũng muốn theo.

Cô ta bất chấp mâu thuẫn với Hoa Chiêu, tiến đến bên cạnh Hoa Chiêu khoác cánh tay cô cười nói: "Cô còn cảm thấy khối nào đáng để đánh cuộc? Hãy để tôi!”

Cô ta ngược lại rất trực tiếp, cũng không biết xấu hổ, trực tiếp đòi tiền.

"Tôi cũng không biết, cô không thấy hơn 20 khối trước đều cắt thua? Phía sau còn có 20 khối, cũng không biết cược thắng không.” Hoa Chiêu nói.

Sư phụ cắt đá còn đang cắt, đá thô cô mua còn chưa cắt xong.

Có rất nhiều người vây quanh hiện trường, chờ đợi để xem phép lạ một lần nữa.

Hôm nay ra mấy khối đá tốt, đều là Hoa Chiêu cắt, thật sự là vận khí tốt.

Nhưng Hoa Chiêu mua đá ở đâu?

Ồ, ông chủ Trương mới tới này.

Trong sân Trương Lượng lập tức càng nhiều người.

Trương Lượng tươi cười đầy mặt, nhưng ánh mắt đều ở trên mấy khối đá bên cạnh cha con Kim gia.

Đợi lát nữa phải nói với bà chủ, sau khi cha con Kim gia cắt những khối đá này, nhất định phải nói cho hắn biết, bên trong thế nào.

Anh ta tò mò muốn chết.

Mấy khối đá hôm nay Hoa Chiêu cắt, đều là bọn họ sắp xếp trước.

Kỳ thật cũng không an bài gì, chỉ là Hoa Chiêu chọn rồi nói anh ta lưu ý không nên bán cho người khác.

Đó có phải là một cái hố không?

Hắn mắt thường phàm thai, thật sự không nhìn ra.

Quả nhiên, còn cần tiếp tục học tập ah.

Suzanna quay đầu lại nhìn vào khu vực đá.

Giải thạch, tốc độ rất nhanh. Trong chốc lát, đã đồng thời cắt ra 5 miếng, trị giá 500 vạn.

Tiếng nói của khán giả đã biết tất cả đều thua.

Điều này.....

"Nếu cô có thể giúp tôi đánh cuộc thắng, giống như vừa rồi cô bán khối kia, tôi sẽ cho cô và em trai tôi kết giao!” Suzanna nói.

Chu Văn Hiên có thể nghe hiểu tiếng Anh, nhất thời kỳ quái nhìn hai người, có chút gấp gáp....

Hoa Chiêu nhìn Suzanna, không khách khí nói: "Cô bị bệnh đúng không? Không phải tôi đã nói với cô là tôi đã kết hôn sao?”

“Kết hôn còn có thể ly hôn, em trai tôi tốt như vậy!” Susanna nói.

"Bệnh thần kinh." Hoa Chiêu liếc cô ta một cái: "Hắn tốt như vậy, cô tự mình giữ lại đi.”

“Cô!”

"Muốn kiếm tiền, phải trả giá đắt, cô tự mình đánh cuộc đi." Hoa Chiêu phất phất tay.

Ngay lập tức có vệ sĩ ngăn cách cô và Susanna.

Suzanna nhìn bóng lưng cô dậm chân, nhưng cũng biết Hoa Chiêu nói có đạo lý.

Cô ta xoay người đi đến khu vực đá nửa cược.

Suzanna cũng không phải là đồ ngốc, cô ta trực tiếp tìm Trương Lượng: "Vị tiên sinh này, tôi không biết đánh cược đá, lần đầu tiên đánh cược đá, anh là một người trong nghề, anh giới thiệu cho tôi một khối.”

Trương Lượng không biết quan hệ giữa cô ta và Hoa Chiêu, lúc trước chỉ thấy cô ta và Hoa Chiêu đi cùng nhau, vậy nên để cô thắng hay thua?

Hắn liếc Hoa Chiêu một cái.

Hoa Chiêu ra hiệu một khu vực.

Đằng kia là hố.

Trương Lượng biết rồi.

Hắn có chút khó xử nói: "Thần tiên khó đoán ngọc ah, ai cũng không dám nói mình mỗi lần đều có thể đánh cuộc thắng, tôi chỉ phụ trách đề cử xác suất lớn, kết quả cuối cùng tôi không thể cam đoan.”

Lời này cũng không có gì sai, mọi người xung quanh đều hiểu.

Nếu hắn có thể đảm bảo thắng, hiện tại không phải bị người ta nuôi nhốt, thì cũng bị g.i.ế.c rồi.

Suzanna đi theo Trương Lượng, chọn một khối được rất nhiều người coi trọng.

Nhiều người thích thì phải đấu giá, cuối cùng cô lấy được với giá 800 vạn.

Cũng là mấy trăm vạn Đô-la rồi, có chút đau lòng.

Nhưng nghĩ đến một lát nữa cô ta có thể trở tay kiếm được mấy ngàn vạn, trái tim cô ta đã muốn nhảy ra.

Loading...