Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 336

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:33
Lượt xem: 4

Quản gia đưa Mori Địch Luân đến khách sạn nhưng không thấy Hoa Chiêu đâu. Quầy lễ tân nói cô đã trả phòng.

Hai người nhìn nhau, hơi sốt ruột.

Nếu không tìm được cô, chẳng lẽ thật sự không cứu được con trai ông ta sao?

“Ông Mori phải không?” Quầy lễ tân nhìn ông lão ngồi trên xe lăn, thăm dò hỏi.

Ánh mắt Mori nghiêm túc, ông ta nói: “Là tôi, cô biết tôi sao?”

“Trước khi rời đi, cô Phương mà ông hỏi thăm đã để lại cho ông một bức thư.” Nhân viên lễ tân mỉm cười, đưa cho Mori Địch Luân một phong thư.

Tim của Mori như chìm xuống đáy vực.

Vậy mà đối phương lại đoán được ông ta sẽ quay lại và để lại một lá thư.

Tại sao chuyện hai đứa con ông ta đều liên quan đến cô ta vậy?

Mori Địch Luân mở phong thư ra. Trên đó không có lời gì khiêu khích, chỉ có một địa chỉ.

Ánh mắt Mori trầm xuống, hỏi quản gia: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi!” Quản gia cắn răng nói.

Có người thực sự rất muốn g.i.ế.c O’Neill và Suzanna! Đó là dồn ông ta vào chỗ chết.

Cả gia đình Địch Luân đều chết, vậy ông ta sẽ phục vụ ai?

Một người đã quen làm quản gia thì cả đời sẽ không làm việc gì khác ngoài quản gia, con cháu của họ thường cũng sẽ kế thừa nghề quản gia này.

Gia đình họ đã làm quản gia cho gia đình Địch Luân trong nhiều thế hệ.

Kết quả thế hệ của ông ta sẽ trở thành thế hệ cuối cùng sao?

Bây giờ, ông ta muốn ăn thịt Hoa Chiêu.

Cả hai người rời khỏi khách sạn, tìm đến địa chỉ trên thư.

Theo sau bọn họ là đoàn lính đánh thuê nghe nói là lợi hại nhất thế giới được bọn họ dùng quyền lực gia tộc để thuê.

Mori thấy địa điểm gặp mặt hóa ra là một biệt thự trên đỉnh núi, ông ta thì thầm với quản gia vài câu, quản gia tự đi truyền lại mệnh lệnh.

Chút nữa, ngoại trừ hai người họ, không một ai được phép ra khỏi ngôi nhà này!

Quản gia đẩy Mori đi vào, phía sau có mười tên vệ sĩ đi cùng.

Sao ông ta có thể ngu ngốc đến chỗ hẹn một mình chứ?

Bên ngoài, xung quanh còn được bố trí thêm mấy người, bộ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Biệt thự trên đỉnh núi trông có vẻ đã xây dựng nhiều năm, bề ngoài hơi cũ kỹ, trong sân cũng bừa bộn.

Nước trong bể bơi đã cạn, nhìn tổng thể không xa hoa mà hơi tồi tàn.

Một nhóm người đang đứng trong sân.

Hướng Tiền hoá thành người môi giới bất động sản đang giới thiệu về căn biệt thự cho khách hàng là Hoa Chiêu.

“Thưa cô, thật ra tôi không kiến nghị cô mua căn nhà này bởi vì có người nói phong thủy của nó không được tốt lắm.” Hướng Tiền nói: “Ngôi nhà này được xây dựng bốn mươi năm rồi, đã qua bốn lần đổi chủ. Mỗi người chủ đều từng là doanh nhân giàu có. Kết quả là mười năm sau họ đều thua lỗ rồi bán nhà ra đi, cho nên cô hãy suy nghĩ lại.”

Hoa Chiêu buồn cười nhìn anh ta: “Anh là người môi giới mà nói như vậy sao?”

Vẻ mặt Hướng Tiền tự hào nói: “Vâng thưa cô, cô có thể ra ngoài hỏi tên của tôi. Tuy Hướng Tiền tôi yêu tiền nhưng là quân tử yêu tiền một cách đàng hoàng. Nhà tốt là tốt, không tốt là không tốt. Tôi không hề che giấu ưu điểm với khuyết điểm, mà sẽ nói tất với khách hàng và để họ tự cân nhắc.”

Không giống như những người môi giới bất động sản khác, vì để bán nhà mà nhà có ma cũng thổi phồng lên là tốt.

Kiểu “trung thực” của Hướng Tiền thực ra là nền móng cho sự phát đạt bây giờ của anh ấy.

Hoa Chiêu nhìn biệt thự trước mặt, tuy căn nhà tồi tàn nhưng diện tích rộng mấy nghìn mét vuông, vị trí ở trên đỉnh núi cũng tốt, tầm nhìn đẹp.

Dưới núi là biển mênh m.ô.n.g vô tận, sóng dậy ầm ầm, phong cảnh không gì sánh được.

Còn về phong thuỷ có thể là do không có “chỗ dựa”, thật sự không tốt lắm.

Nhưng Hoa Chiêu mỉm cười. Cô luôn là chỗ dựa cho người khác, cũng không có ai có thể là chỗ dựa cho nhà họ Diệp.

Vì vậy, có người không giữ được căn nhà này nhưng cô nghĩ rằng cô có thể.

Cô không thể nhưng Diệp Thần nhất định có thể, mệnh của anh chắc chắn đủ tốt…

“Quyết định nó, anh cho tôi giá tiền thực tế đi.” Hoa Chiêu nói.

Hướng Tiền vẫn hơi do dự, muốn thuyết phục nữa.

Anh ta đã ở thành phố Hồng Kông lâu rồi, anh ta luôn tiếp xúc với phong thủy nên anh tin điều đó.

Anh ta cũng hy vọng Diệp gia sẽ sống thật lâu.

“Tôi sẽ tìm đại sư khác đổi phong thủy, nhất định không sao.” Hoa Chiêu cười nói.

Nếu cô đã nói như vậy, Hướng Tiền cũng không khuyên nhủ nữa.

Hơn nữa, anh biết Hoa Chiêu mua căn nhà này không phải để ở mà để g.i.ế.c người…

Ở khách sạn thủ tiêu người rất phiền phức, cần phải có một nơi yên tĩnh cách xa đám đông…

Liếc mắt thấy quản gia đang đẩy Mori Địch Luân đi vào.

Hướng Tiền run sợ, đã bảo căn nhà này có tin đồn không hay rồi!

Trước đây, nó chỉ làm mọi người phá sản nhưng bây giờ nó sắp biến thành nhà có ma! Quá ma quái!

Trong miệng lại nói: “Căn nhà này đã bỏ trống hơn hai năm rồi mà vẫn chưa bán được. Tôi biết giá khởi điểm của chủ nhà. Trước đây, chủ nhà có chút quan hệ với tôi nên tôi sẽ coi như giúp anh ấy, không kiếm tiền từ cô, không thu phí môi giới của cô.”

Nửa câu đầu là giả, nửa câu sau là thật. Anh ta nhất định không lấy phí môi giới của Hoa Chiêu.

“Được, thoả thuận vậy đi, chúng ta mau làm thủ tục đi.” Hoa Chiêu nói.

Hướng Tiền gật đầu, lấy thông tin mà cô đưa. Anh đi ngang qua Mori Địch Luân, anh tò mò nhìn ông ta một cái.

Ông già này là ai? Ông ta bị què rồi còn bị Hoa Chiêu dụ tới giết, nhất định đã làm chuyện gì khiến mọi người căm ghét nhỉ?

Đi nhanh thôi, tránh để mình dính máu!

Hoa Chiêu đột nhiên nhớ ra trước đó ở ngoài cửa Mori đã ra mệnh lệnh, vội vàng ngăn cản Hướng Tiền: “Tôi còn có chuyện muốn làm phiền người địa phương như anh, anh đi sang bên kia chờ chút trước nhé.”

Đối với người môi giới bất động sản, trước khi bán nhà, họ có thể hoá thành trợ lý riêng, yêu cầu họ làm bất cứ việc gì cũng được.

Hướng Tiền “đi sang bên kia” với thái độ vui vẻ, anh ta đứng chờ trong chòi nghỉ mát của sân vườn.

Anh ta có linh cảm nếu Hoa Chiêu giữ mình lại, vậy sắp có chuyện không tốt rồi…

Hoa Chiêu cúi đầu nhìn Mori Địch Luân ngồi trên xe lăn, xúc động nói: “Mấy năm không gặp, tôi không nghĩ ông Địch Luân đã già đến như vậy, thật sự rất bất ngờ.”

Trước đây, cô từng tham dự tiệc của nhà Địch Luân một lần và gặp trực tiếp Mori.

Cô vẫn nhớ ông ta.

Nhưng hiển nhiên Mori Địch Luân không nhớ ra cô.

Trong lòng ông già này chỉ có sự nghiệp, không có phụ nữ, dù xinh đẹp cũng không.

Ngược lại, quản gia vẫn nhớ và kể cho Mori việc Hoa Chiêu đã cứu O’Neill.

Mori gật đầu. Giờ ông ta mới biết người phụ nữ bên cạnh Diệp Thư còn có mối quan hệ như thế này với O’Neill.

Mori Địch Luân nói: “Theo lý mà nói tôi nên cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Hoa Chiêu nói.

“Tôi cũng không nên nghi ngờ cô.” Mori Địch Luân nói tiếp: “Nhưng việc này là cô làm ra nhỉ.”

Ông ta nhìn Diệp Thư ở bên cạnh Hoa Chiêu hỏi: “Tại sao? Tại sao các người làm chuyện này? Vì liên quan đến Tô Hằng sao?”

Ông ta không muốn vòng vo nữa, ông ta hỏi thẳng Diệp Thư: “Mối quan hệ giữa cô và Tô Hằng là gì?”

“Tô Hằng là ai?” Vẻ mặt Diệp Thư bối rối, cô ấy suy nghĩ một hồi mới nói: “Nhà tôi không có họ hàng họ Tô, tôi cũng không có bạn tên là Tô Hằng.”

Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thư không phải để trưng cho đẹp, Mori Địch Luân bị cô ấy làm cho mất hết tự tin.

Nhưng ông ta vẫn không cách nào tin được hai người phụ nữ có tiền, có quyền lực lại vô duyên vô cớ hại con trai và con gái mình.

“Tôi phát hiện con của cô trông rất giống người đàn ông này.” Mori Địch Luân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ông ta lấy bức ảnh của Diệp Thâm đưa cho Diệp Thư hỏi: “Cô và anh ta có quan hệ gì? Nếu cô nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho cô thuốc giải.”

Hả?

Hoa Chiêu và Diệp Thư nhìn Mori Địch Luân một cách khó hiểu. Hai người không ngờ ông ta sẽ thẳng thắn thừa nhận bản thân là người hạ độc Diệp Thư.

Diệp Thư tỏ ra kinh ngạc: “Cho tôi thuốc giải sao? Thuốc giải gì vậy? Tôi không trúng độc thì tại sao lại phải dùng thuốc giải?”

Phản ứng của cô ấy làm Mori Địch Luân cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta, thật tốt.

“Không, cô đã bị trúng độc, nghiêm trọng đến nỗi không thể xác định được mức độ. Cô không cần biết thêm gì hết, chỉ cần biết tôi có thuốc giải và có thể giải độc cho cô ngay lập tức.”

Mori Địch Luân tiếp tục hỏi: “Tô Hằng đâu rồi?”

Trước đó Diệp Thâm đã thành lập một công ty, cũng là một con hắc mã, còn từng được lên báo.

Còn từng bị chụp lén vì bê bối với Suzanna.

Tuy ảnh chụp không rõ, chỉ có một bên mặt hơi mờ mờ.

Hơn nữa khí chất cũng khác, nếu không phải có quan hệ thân thiết thì sẽ không nhận ra anh.

Đương nhiên Diệp Thư biết, nhưng cô ấy vẫn đang giả ngốc không biết gì.

“Người này là...” Cô ấy nhìn phần giới thiệu về Diệp Thâm trên phần đầu trang báo, nói: “Một kỳ tài trong giới kinh doanh, tôi cũng từng nghe nói qua, tiếc cho đồng hương này thật. Nếu anh ta phát triển thì chắc chắn sẽ là một tay lão làng trong giới.”

“Ồ, trên này ghi nhảy xuống biển, thật đáng tiếc.” Diệp Thư lắc đầu.

Cô ấy mân mê tờ báo: “Ông nói nhìn anh ta trông giống con trai tôi sao? Đùa gì vậy? Không giống chút nào!”

Nếu không phải bóng hình của Diệp Thâm đã khắc sâu vào tâm trí Mori, khiến ông ta thường xuyên mơ thấy thì ông ta đã không bị ám ảnh tới bây giờ.

“Trên đời này có rất nhiều người xa lạ trông giống nhau, chắc chắn ông nhìn nhầm người rồi.” Diệp Thư tiếc nuối nói.

Vẻ mặt Mori Địch Luân ngơ ngác, hơi đờ đẫn.

Đột nhiên Hoa Chiêu hỏi: “Ông để thuốc giải ở chỗ nào?”

Câu hỏi này quá đơn giản, ông ta có thể trả lời dễ dàng.

Mori Địch Luân thản nhiên nói: “Vệ sĩ đang cầm, cái đó không ở đây.”

Quản gia nhíu mày, nói cái này cho đối phương có ổn không vậy?

Nhưng nghĩ lại thì họ vẫn chưa nói gì cả.

Vệ sĩ mà không nói, cũng không tiết lộ nó ở đâu thì chắc chắn đối phương sẽ không tìm thấy.

“Ông có thể nói cho chúng tôi biết về việc hạ độc không. Đâu thể nào ông nói chúng tôi trúng độc là chúng tôi trúng độc ngay được. Ông bỏ độc bằng miệng à?” Hoa Chiêu nói: “Nói thật đi, chúng tôi mới tin.”

Mori Địch Luân nhíu mày suy nghĩ, câu hỏi của Hoa Chiêu cũng không sai.

Nếu nghe ông ta nói một câu đã tin ngay, thì ông ta cũng nghi ngờ IQ của hai người họ.

Mori Địch Luân ra hiệu cho quản gia, ông ta thấy hơi mệt mỏi, không buồn nói chuyện.

Quản gia nói: “Gần đây cô Diệp Thư có cảm thấy...”

Ông ta nếu ra một số triệu chứng mà Diệp Thư có, tất cả đều chính xác.

Diệp Thư trở nên kinh ngạc, chờ ông ta nói xong đã thốt lên: “Có phải ông mua chuộc người của tôi để hỏi mấy cái này không? Bệnh này của tôi đã đi khám Trung y rồi, bác sĩ nói là thiếu máu, âm dương thiếu hụt, uống đúng thuốc thì cơ thể sẽ được cải thiện.”

Hai người ngoại quốc nghe không hiểu.

Nhưng bọn họ hiểu trung y gì đấy, Diệp Thư nói có thể chữa được.

Hai khuôn mặt lập tức trở nên u ám.

Phương thức g.i.ế.c người này vô dụng rồi?

Thế này còn làm được gì nữa!

“Cô thật sự đã trúng độc!” Mori Địch Luân cắn răng nói!

“Ông có tin không, ông mới là người trúng độc.” Diệp Thư nói.

Khiến Mori Địch Luân suýt nữa tức điên.

Hoa Chiêu nhìn sắc mặt Mori, đột nhiên nói: “Ông Địch Luân, có phải gần đây ông hay cảm thấy đau đầu, mất ngủ và tim đập nhanh đúng không? Lúc nào cũng bị tỉnh giấc giữa đêm? Cả ngày thì không có sức lực, luôn cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ nhưng lại không ngủ được? Đặc biệt là lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên lại tự tỉnh giấc?”

Mori Địch Luân mở to mắt nhìn cô, những điều cô nói hoàn toàn giống hệt với biểu hiện ông ta gặp phải.

Sao lại thế này?

“Bởi vì ông đã bị trúng độc.” Hoa Chiêu nói.

Ơ ơ ơ?

Mori Địch Luân và quản gia trợn tròn mắt, không thể ngờ được mà quay sang nhìn cô, không thể tin được. Chuyện gì đã xảy ra?

Im lặng trong ba giây.

Mori Địch Luân đang định ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau bắt lấy cô, đột nhiên Hoa Chiêu cười lớn, nói: “Ha ha ha ha! Hai người tin thật sao? Buồn cười thật đấy. Đây chính là điều mà một người hơi giỏi chút Trung y thôi cũng có thể nhìn ra, vậy mà hai người lại không biết.”

Hai người như c.h.ế.t lặng.

Diệp Thư ở bên cạnh vừa châm chọc vừa giải thích: “Đã nghe thấy câu nhìn, nghe, hỏi, sờ của Trung y bao giờ chưa? Chỉ cần nhìn mặt ông thôi là đã đoán được ông có bị bệnh không, bị bệnh gì!”

“Chắc chắn hai người tìm một bác sĩ Trung y đến nhìn vẻ ngoài của tôi, sau đó nói ra triệu chứng của tôi, rồi định lừa tôi!”

“Chậc chậc chậc chậc, hai người thông minh đấy. Thế mà lại định tay không bắt sói, sau đó định dùng thuốc giải giả để kiếm lời à?”

“Ông Mori, bảo sao ông lại giàu có thế. Hóa ra là đi lừa đảo! Bây giờ hai người thất bại, bị như vậy cũng đáng.”

Diệp Thư nói một cách thẳng thắn như vậy khiến mặt Mori Địch Luân và quản gia trở nên tái mét.

Huống chi, điều Diệp Thư nói lại là một ý kiến hay.

Nhưng lần này bọn họ thật sự bị oan!

“Chắc chắn cô đã trúng độc!” Mori Địch Luân hét lên.

Diệp Thư đưa tay ra: “Vậy ông chứng minh đi, ông vừa mở miệng đã nói tôi trúng độc. Vậy tôi cũng nói ông trúng độc.”

Thứ này thì chứng minh kiểu gì? Chẳng lẽ ông ta lại đi đầu độc người khác cho cô ấy xem?

Không được.

Chỉ có thể giải độc cho cô ấy xem.

Mori Địch Luân hét lên: “Mấy người mang thuốc giải lại đây!”

Quản gia cảm thấy rất tức giận, không biết vì sao gần đây ông ta rất dễ nổi nóng, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi ông ta cũng có thể “ầm” một tiếng nổi giận.

Cũng có thể là do cả nhà Địch Luân đang trong quãng thời gian tồn vong.

Bây giờ bị hai người phụ nữ mỉa mai như vậy, ông ta cũng kích động rút điện thoại ra và gọi cho vệ sĩ mang thuốc giải đến.

Sau khi nói xong ông ta rùng mình, trong lòng không khỏi thấy bất an, ông ta có hơi hối hận.

Nhưng nghĩ lại, sớm muộn gì cũng phải lấy thuốc giải ra. Bây giờ lấy ra cũng không bắt buộc phải đưa luôn cho đối phương.

“Tôi mặc kệ cô có tin hay không, dù sao thì cô cũng sắp c.h.ế.t rồi.” Mori Địch Luân nói: “Nếu muốn có được thuốc giải thì cô phải đồng ý sẽ cứu cả O'Neill và Suzanna ra!”

Diệp Thư tìm đại một cái ghế trông có vẻ thoải mái dễ chịu ngồi xuống.

“Ông tưởng tôi là đồ ngu à? Ông đưa cho bọn tôi một loại thuốc nào đấy, rồi nói là giải độc cho tôi để bọn tôi thả người. Ông tưởng bọn tôi có lớn mà không có khôn sao?” Diệp Thư nói.

“Cô thật sự bị trúng độc.... Tôi có thuốc giải thật...” Mori Địch Luân cảm thấy bất lực, ông ta sắp tức c.h.ế.t rồi.

Nhưng cuối cùng ông ta cũng chắc chắn được một chuyện: “Quả nhiên là hai người hại O'Neill và Suzanna!”

“Không.” Hoa Chiêu lắc đầu: “O'Neill tự nói anh ta g.i.ế.c tám người, chuyện này liên quan gì đến tôi? Lúc đó tôi với anh ta còn chưa quen biết nhau. Không ngờ anh ta lại là người như vậy. Quá đáng sợ!”

Mori Địch Luân nghẹn lại.

“Về Suzanna, cô ta tự đánh bạc, không thể trách tôi được.” Hoa Chiêu nói: “Tôi mặc kệ, tôi sẽ không trả khoản vay nặng lãi kia đâu. Tôi không bao giờ vay tiền đánh bạc, đâu phải tôi không có tiền… Có thua cũng không thua hết được.”

Thật sự quá tức giận.

Mori Địch Luân cảm thấy không thở nổi.

Ánh mắt Hoa Chiêu hướng về phía hai người vệ sĩ đang bước vào.

Bận suốt cả buổi, lãng phí nhiều nước bọt như vậy cũng chỉ vì cái ba lô phía sau họ.

Quả nhiên hai vệ sĩ kia đều mang theo balo, bên trong là một đống chai lọ, bên trên đều ghi những số hiệu khác nhau.

Hoa Chiêu biết xung quanh biệt thự đều bị bao vây bởi một đống lính đánh thuê.

Thậm chí cô còn lục soát toàn thân tất cả bọn họ.

Cô đã dùng dây leo cực nhỏ để lục soát thật kỹ hai người kia, cô biết bên trong đó có gì nhưng lại không biết cái nào mới là thuốc giải.

Nếu không thì cô đã sớm trộm đi rồi!

Sau đó đánh Mori Địch Luân một trận! Cho vào trong túi giao cho Hướng Tiền.

Nhưng điều này lại không thể.

Hiện tại phải thử Mori xem cái nào mới thực sự là thuốc giải mới được.

Mori tự mình nhận lấy hai cái ba lô, mở ra để Hoa Chiêu và Diệp Thư nhìn vào một đống chai lọ bên trong. Sau đó kéo khóa lên và đưa lại cho vệ sĩ.

“Thuốc giải ở bên trong, hai người cứu O'Neill và Suzanna, tôi sẽ lập tức đưa thuốc giải cho cô.” Mori nói.

Diệp Thư không nói lên lời nhìn ông ta, trợn tròn mắt: “Có phải ông không hiểu tiếng người không thế? Tôi không tin lời nào ông nói cả.”

Mori bất lực, hỏi: “Phải thế nào thì cô mới chịu tin?”

“Ông đưa thuốc giải cho tôi, tôi sẽ mang đi xét nghiệm.” Diệp Thư nói.

“Hai người thả người đã.”

“Ông đưa thuốc giải trước.”

“Thả người trước.”

“Đưa thuốc giải trước.”

Mori chịu không nổi nữa, bất lực nói: “Một tay giao người một tay giao thuốc giải.”

Hoa Chiêu nói: “Ông phải đưa thuốc giải cho tôi để tôi cầm đi xét nghiệm, chứng minh đó là thuốc thật rồi sau đấy tôi mới thả người.”

“Không cần ở tranh luận nữa. Nếu ông không muốn thì cứ chờ nhặt xác cho hai đứa con của ông đi.”

Mori mở to mắt hung dữ lườm cô: “Vì sao? Chúng ta không thù không oán, cô từng cứu O'Neill, O'Neill cũng từng cứu cô...”

“Suzanna rất đáng ghét, cô ta muốn tính kế hãm hại tôi sau lưng đấy.” Hoa Chiêu nói: “Cô ta đến hộp đêm tìm mấy người đàn ông lạ mặt thì thôi đi, lại còn muốn kéo chúng tôi xuống nước cùng. Tôi không dạy dỗ cô ta cẩn thận thì cô ta còn tưởng tôi dễ bị bắt nạt.”

Mori và quản gia sững sờ, chỉ có vậy thôi sao?

Nhưng đây cũng là điều mà Suzanna có thể làm, vốn dĩ cô ta không thích cô Phương này. Lúc gọi điện về nhà thì hơn nửa thời gian dành để nói xấu cô Phương kia.

Còn nói O'Neill bắt cô Phương lại để đổi lấy cô ta.

Những lời này của Hoa Chiêu không phải đổ oan cho Suzanna. Mỗi lần Suzanna đi hộp đêm, Hoa Chiêu đều phái người đi sau theo dõi, sau đó mới phát hiện ra chuyện đó.

Suzanna tìm được mấy người tự xưng là đại ca, họ đang nỗ lực tìm chỗ “bán” Hoa Chiêu. Cô trẻ tuổi, xinh đẹp, có tiền, thật ra gia đình lại chẳng có gì đặc biệt, mà chỉ là nhà giàu mới nổi nhờ một tờ vé số, không quyền không thế.

Nói y như thể con dê béo 100 kg.

Rất nhiều kẻ bất lương bị d.a.o động đã đi qua để hỏi thêm về Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Có mấy người không đủ mưu mô nên khi vừa nhìn thấy vệ sĩ đứng cạnh Hoa Chiêu đã bỏ cuộc.

Nhưng bốn năm vệ sĩ cũng khó có thể cản được bước chân của mấy người lắm mưu nhiều kế.

Hiện tại Hồng Kông có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu và Diệp Thư, chỉ chờ hai người lạc đàn.

“Cô Phương, con gái tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cô thay con bé, cô muốn bồi thường gì tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ có mong cô có thể tha cho con bé thôi.”

Mori nói: “Còn có O'Neill, thằng bé vô tội, tôi mong cô sẽ thả cả thằng bé ra.”

“Ông muốn lấy một cái bình không, hoặc dùng một lọ thuốc độc để đổi lấy tính mạng của hai người họ sao?” Hoa Chiêu ngồi xuống, nhìn ông ta: “Tôi cảm thấy ông không có một chút thành ý nào hết, chắc ông cũng muốn hai đứa con ấy c.h.ế.t nhỉ, người cũ không đi thì người mới sẽ không tới. Có phải ông định sinh thêm mấy đứa nữa không thế?”

Mori bị cô chọc cho tức đến muốn bùng nổ, ông ta cảm thấy Hoa Chiêu đang chọc vào điểm c.h.ế.t người của ông ta.

Nếu mà ông ta sinh được đứa khác thì bây giờ đã không đến mức phải ăn nói khép nép cầu xin một con nhóc như cô!

Nhưng đến nước này rồi ông ta cũng không còn con đường nào khác, có vẻ như đối phương không thấy thỏ sẽ không thả diều hâu.

“Mang ba lô đến đây.” Ông ta nói với một vệ sĩ, lấy ba lô trong tay vệ sĩ, lấy hai cái chai trong đó ra nhìn.

“Hai chai này hỗ trợ lẫn nhau, một chai là thuốc độc, một chai khác chính là thuốc giải, chưa chắc được chai nào đã đúng đâu.” Mori nói.

Thế nên ông ta không thể không lấy ra hai chai, nếu xét nghiệm thì có thể xác định được cái nào là thuốc độc.

Ông ta không thể không tiết lộ một chuyện khác...

“Ồ ~” Hoa Chiêu chợt hiểu ra: “Vậy nên chị của tôi trúng độc cũng là do ông hạ!! Bây giờ ông còn dám lấy thuốc giải ra để đặt điều kiện à!”

Mori tức giận nắm chặt hai cái chai: “Đừng có nói lái sang chuyện khác, bây giờ dùng tính mạng của Diệp Thư để đổi lấy tính mạng của hai người bọn họ. Hai người muốn đổi thì tôi đổi, còn không thì mọi người c.h.ế.t chung đi!”

Ông ta lộ biểu cảm tàn nhẫn.

Nếu hôm nay Hoa Chiêu không đồng ý trao đổi, đừng ai mong được ra khỏi biệt thự này!

Trên người lính đánh thuê đã trang bị những vũ khí hạng nặng, có thể san bằng nơi này từ bên ngoài!

Nhưng nếu có thể sống, ông ta vẫn muốn sống.

Vẻ mặt Hoa Chiêu trở nên tức giận: “Đương nhiên tính mạng của chị tôi phải đáng giá hơn hai đứa con ti tiện kia của ông! Đưa thuốc giải đây!”

Mori tức giận, chưa từng có người dám nói chuyện với ông ta như vậy!

Nhưng hiện tại, ông ta đang trong trạng thái hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

Quản gia cũng rất tức giận, tay run rẩy đổ hai chai thuốc giải và thuốc độc vào những chiếc lọ rỗng để đưa cho Hoa Chiêu cầm đi xét nghiệm.

Số còn lại tiếp tục nắp lại cẩn thận, giao cho vệ sĩ.

Hoa Chiêu cầm lấy hai lọ thuốc, thuận miệng hỏi: “Giả sử thuốc hai người lấy ra là thật thì tôi giải độc cho chị tôi bằng cách nào? Uống hay là tiêm vào? Một lần dùng bao nhiêu? Dùng trong mấy ngày?”

Điều này vốn là điều không được tiết lộ một cách dễ dàng, nhưng lúc này Mori mất bình tĩnh, bực bội nói:

“Mỗi lần uống một ml, cô ta dùng 50ml thuốc độc, vậy phải uống 50ml thuốc giải.”

Trước đó thuốc độc được đổ vào sữa dưỡng thể của Diệp Thư tầm khoảng 50ml.

Hướng dẫn dùng thuốc có viết hạ độc dùng bao nhiêu thì giải độc dùng bấy nhiêu, bắt buộc không được có sai sót nào, nếu không sẽ mất cân bằng, thuốc giải sẽ biến thành thuốc độc.

Hoa Chiêu nhíu mày, như vậy rất khó làm.

Bởi vì trước đó Diệp Thư trúng độc, không phải uống vào, mà là thẩm thấu qua da, nếu lấy ra để so với uống thì sẽ rất khó để tính được là bao nhiêu ml.

Ngoài ra, sữa dưỡng thể lúc đầu chưa dùng hết, còn dư lại bao nhiêu ml cũng không dễ tính toán.

Sắc mặt Mori u ám nhưng ánh mắt lại có vẻ sung sướng.

Đương nhiên ông ta cũng biết điều này, ông ta cũng biết điểm cân bằng không dễ đánh vỡ.

Nhưng điều ông ta muốn lại chính là cái này!

Đến lúc đó nếu Diệp Thư uống nhiều hơn một chút thì sẽ chết!

Như thế cũng coi như xả được chút tức giận trong lòng ông ta.

Còn Tô Hằng kia, nếu cô ta không muốn thừa nhận thì không thừa nhận thôi.

Nếu đứa bé xui xẻo kia thật sự chỉ trông giống Tô Hằng, thì cô ta có c.h.ế.t cũng đáng lắm!

Thông qua vẻ mặt của ông ta, Hoa Chiêu có thể đoán ra được khá nhiều chuyện.

Điểm mấu chốt chính là có lẽ hai lọ thuốc trong tay ông ta không sai.

Vậy thì ông ta hết tác dụng rồi.

Hoa Chiêu đột nhiên tức giận ném cốc trà xuống bàn, mùi trà tỏa ra.

Mori vừa muốn hỏi cô còn gì không hài lòng thì ánh mắt nhoè đi, trong lòng ông ta kinh ngạc, vừa định kêu lên thì trước mắt đã trở nên tối sầm.

Mười mấy vệ sĩ có thân thể cường tráng đứng sau ông ta, có chút khả năng kháng thuốc nhưng cũng không trụ nổi hơn một giây, tay mới vừa chạm vào s.ú.n.g thì đã ngã xuống đất.

Hướng Tiền đang ở bên cạnh hóng chuyện cũng trợn tròn mắt, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hoa Chiêu có phép thuật sao?

Một loạt lính đánh thuê và vệ sĩ bị đánh ngã.

Mori Địch Luân và quản gia bị nhốt riêng.

Vì cẩn thận, Hoa Chiêu đã đánh thuốc mê bọn họ rồi hỏi đi hỏi lại.

Hai lọ trong tay thật sự là thuốc giải.

Còn phần cách giải, lúc trước Mori Địch Luân không nói nhiều, trong sách hướng dẫn cũng không viết rõ.

Lần này ông ta cũng nói ra rất nhiều phần trọng điểm trong sách hướng dẫn.

Còn về tâm tư nhỏ nhen của bản thân, thì lại không nói đến.

Đây chính là khuyết điểm của thuốc mê, hỏi cái gì nói cái đó, không hỏi sẽ không chủ động trả lời.

Hiện tại Mori Địch Luân đã là kẻ vô dụng.

"Giết bọn họ?" Diệp Thư hỏi.

Đứng trước mặt Mori, cô ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nói ra lời này, lại hơi do dự.

Cô chưa từng g.i.ế.c người, nhưng nếu không ra tay, sợ rằng lát nữa người mất mạng sẽ là mình.

Hoa Chiêu cũng có hơi do dự, nghĩ một lúc, cô gọi điện thoại cho Diệp Danh.

"Anh cả, em đã bắt được cả ba người nhà Địch Luân rồi, anh có muốn không?" Cô hỏi.

Diệp Danh: "... Ngay cả Mori Địch Luân cũng bắt được rồi? Trước đây ông ta mang theo rất nhiều người ra ngoài, cả một đội lính đánh thuê, anh đang muốn phái người đến chi viện em đây."

"Ây da, anh không nói chút nữa em cũng quên mất mấy người đó, đợi chút nữa em sẽ gọi lại cho anh." Hoa Chiêu tắt điện thoại một cái “tút”.

Diệp Danh…

Còn có thể như thế được à!

Người của anh đến đâu rồi?

Còn kịp không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-336.html.]

Chuyện lớn mà cứ lơ đễnh như vậy mà được sao?

Đang đùa anh thôi đúng không?

Hả???

Hoa Chiêu ghé vào cửa sổ ở lầu hai, nhìn ra bên ngoài.

Một đám lính đánh thuê đều đã bị hít phải mùi của mấy đóa hoa mà lăn ra hôn mê.

Bọn họ nằm trên đất, miệng chảy đầy nước miếng.

Hoa Chiêu chỉ cần phái người kéo bọn họ vào là được.

Chỉ là chuyện hạ độc này, không giải thích rõ ràng được.

Nhưng lúc nãy gọi cho Diệp Danh đã giúp cô nảy ra một ý tưởng.

Cô gọi Giản Bạch đến, nói: "Lúc nãy gọi điện thoại cho anh cả, anh ấy nói đã giúp tôi giải quyết người ở ngoài cửa rồi, cậu mang người ra kéo vào bên trong, đang ẩn nấp xung quanh đây thôi, cậu nhớ phải tìm kỹ, tổng cộng hai mươi ba người.”

"Vâng." Sau khi Giản Bạch hiểu rõ thì rời đi, chỉ trong chốc lát tất cả đều được kéo vào.

Trong lòng nể phục Diệp Danh, lúc nào cũng có những thứ không ai biết!

Còn có cả đoàn đội lớn mạnh.

Có thể lặng lẽ giải quyết nhanh gọn hai mươi ba tên lính đánh thuê, nhất định rất lợi hại, hơn nữa không có khả năng chỉ có một người.

Quả là thâm tàng bất lộ.

Hoa Chiêu lại gọi điện cho Diệp Danh.

Diệp Danh ở bên kia cau mày không nói lời nào.

Hoa Chiêu nói: "Bây giờ đã giải quyết xong mấy người kia rồi, đã kéo vào bên trong, không thiếu một người nào, anh muốn sao?"

Diệp Danh hỏi tiếp: "Giải quyết thế nào?"

"Ừm, hạ độc, bọn họ đều trúng độc hôn mê." Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh kinh ngạc đến há mồm, muốn hỏi cô hạ độc thế nào, nhưng rồi cảm thấy điều này không quan trọng.

"Lần sau, nghiêm túc vào." Anh hơi bất lực nói tiếp.

"Vâng, đã rõ! Còn người kia anh muốn không?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Danh hỏi: "Lấy được thuốc giải rồi?"

"Ừm, lấy được rồi, cụ thể dùng như thế nào còn phải về nhà nghiên cứu lại, bọn họ cũng không hiểu rõ lắm." Hoa Chiêu nói.

"Vậy mau chóng quay về đi." Diệp Danh nói: "Anh phái người đến đón em, về cùng bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ đến nhanh thôi, tầm một tiếng."

"Dạ, cảm ơn anh cả!" Hoa Chiêu vui vẻ cúp điện thoại.

Diệp Danh cũng cúp điện thoại, thở dài một hơi, ngày nào cũng thế, không thể nào không để ý.

Diệp Thâm đâu?? Sao còn chưa làm việc xong! Mau quay về nhà trông nom vợ đi!

Có điều hiện tại Diệp Thâm đang thực hiện nhiệm vụ, không ai liên lạc được, kể cả anh.

Hai giờ sau, cuối cùng người Diệp Danh phái đi cũng đến.

Mà Hướng Tiền cũng mang O'Neill và Suzanna đang hôn mê qua đây.

Anh ta hơi vui mừng khi nhìn thấy đám người nhà Địch Luân và lính đánh thuê bị đưa lên xe mang đi.

Còn đang thở đấy, không cần anh phải nhặt xác hộ!

Nơi này cũng không dính máu, hay biến thành nhà ma.

Không tệ không tệ.

"Cô Diệp, cô còn mua căn nhà này không?" Anh gọi với ngăn Hoa Chiêu chuẩn bị rời đi.

"Mua, đương nhiên mua." Hoa Chiêu nói: "Còn lại, anh tìm người giúp tôi trang hoàng, sau này mỗi năm tôi sẽ ghé đến đây ở mấy ngày."

Phải hợp tác với Chu Ký, hằng năm cô cần phải kiểm tra sổ sách vài lần, rồi tản bộ mua sắm.

"Chọn nhà thiết kế tốt nhất, trang trí theo phong cách đơn giản là được rồi." Hoa Chiêu nói.

Không cần trang trí rườm rà cho cô làm gì, đợi đến khi lỗi thời phải đập tường rất phiền.

"Được…" Hướng Tiền đáp.

Bởi vì mang theo rất nhiều người rời đi, cho nên không tiện đi cùng Chu Văn Hiên.

Trước khi đi Hoa Chiêu gọi điện thoại cho hắn, hẹn thời gian và địa điểm sẽ gặp nhau lúc về đến Bằng thành.

Lòng người nhà họ Chu cứ thấp thỏm.

Lúc trước nghĩ đến Hoa Chiêu hãm hại nhà họ Kim đã đủ hung ác rồi.

Không nghĩ tới sau này lại xuất hiện Suzanna.

Trực tiếp xử c.h.ế.t người đó!

Sau khi nghe ngóng, em trai đến cứu Suzanna cũng bị bắt nốt.

Người em trai kia là một kẻ độc ác, kết quả chẳng phải vừa đối mặt với cô Phương đã bị tóm luôn sao.

Này là ăn trọn hắc bạch rồi!

Hiện tại kẻ ác lại gọi điện thoại cho bọn họ, báo không cần tiền chỉ cần mạng bọn họ.

"Hay là chú đi cho." Chú hai Chu Chí Đạt của Chu Văn Hiên nói.

"Để cháu đi." Chu Văn Hiên nói: "Cháu cảm thấy, cô Phương không phải loại người như mọi người nghĩ đâu, mọi người xem O'Neill kia, thế mà lại từng g.i.ế.c tám người! Ngay cả ông chủ Tào và ông chủ Địch cũng do anh ta giết!

"Loại người như anh ta không tìm cách bắt lại, chẳng lẽ lại nói chuyện với anh ta sao? Thế mới đáng sợ đấy!" Chu Văn Hiên nói.

"Hơn nữa cô ấy đã đưa người đến cục cảnh sát, cũng không hề lén giải quyết, càng chứng minh cô ấy là người hiểu lí lẽ." Chu Văn Hiên tiếp lời.

"Lời của Văn Hiên có lý." Ông cụ Chu nói: "Vậy chúng ta mau đi đi, lần này cô ấy muốn gì thì đồng ý cái đó."

Chu Chí Đạt đứng sau hai người thở ra một hơi, thật sự muốn đi, tốt lắm tốt lắm.

Mấy ngày sau, cuối cùng Hoa Chiêu về tới Bằng thành.

Gặp được Diệp Danh.

"Anh cả, anh còn tự tới đón sao?" Hoa Chiêu kinh ngạc nói.

Lúc gọi điện cho Diệp Danh rõ ràng anh ấy còn ở thủ đô, mới qua mấy tiếng mà đã có mặt ở Bằng Thành. Hoa Chiêu có hơi bất ngờ.

"Ừm, đột nhiên anh phát hiện đôi lúc người nào đó không đáng tin cậy, không thể nào yên tâm được." Diệp Danh trả lời một cách kỳ quái.

"Ha ha ha ha!" Hoa Chiêu biết anh ấy đang nói đến chuyện gì, thật sự là hiểu lầm… Lúc ấy đã giải quyết được đám người đó rồi, cho nên cô hoàn toàn không để ý, không phải đã quên sự nguy hiểm của đám người to lớn kia.

Nhưng hiểu lầm này vĩnh viễn không giải thích rõ được.

Vậy mà còn cười vui vẻ thế được, Diệp Danh thật sự đau đầu.

"Đi thôi, mau về nhà." Diệp Danh nói.

"Bây giờ còn chưa được, em còn có việc ở Bằng thành." Hoa Chiêu nói.

"Còn độc của Tiểu Thư?" Diệp Danh nghĩ đến Diệp Thư.

"Ở đây cũng có thể giải." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa không được chậm trễ."

Có khả năng trước đó Diệp Thư khó chịu với thái độ kiêu ngạo của Mori, sắc mặt rất tệ.

Vừa nãy cô ấy còn nói với cô là tim hơi khó chịu.

Không thể đợi nữa.

Bây giờ phải lập tức giải độc, không thể ngồi tàu xe mệt nhọc trở lại thủ đô được.

“Đi lên đảo.” Diệp Danh trả lời.

Hoa Chiêu gật đầu.

Mang theo nhiều người có rất nhiều nguy hiểm, đương nhiên vẫn nên quay về đảo của bọn họ mới an toàn nhất.

Bây giờ hòn đảo nhỏ đó đã được họ xây dựng hàng rào, cũng đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.

Sau khi xuống thuyền, Hoa Chiêu gọi người phụ trách đảo tới giới thiệu với Diệp Danh.

“Quyền của anh ấy trên đảo ngang bằng với tôi, nghe theo mệnh lệnh của anh ấy.” Hoa Chiêu nói.

Không kịp nói thêm gì nữa, cô vội vàng kéo Diệp Thư trở về phòng, sắc mặt Diệp Thư đã tái nhợt rồi.

Những hạt mồ hôi lớn chảy xuống từ trán, cô ấy cảm thấy n.g.ự.c rất đau.

Chẳng khác gì nhồi m.á.u cơ tim!

Vừa vào phòng, Hoa Chiêu đã nhanh chóng đổ một lọ tinh chất thực vật ra, sắc mặt Diệp Thư cũng khá lên một chút.

Cô ấy nằm phịch xuống ghế thở hổn hển.

Hoa Chiêu lấy ra hai lọ thuốc giải trong suốt, còn chưa kịp kiểm tra xem lọ nào là thuốc giải, lọ nào là thuốc độc.

Nhưng Hoa Chiêu cũng có cách.

Bởi vì cô thường xuyên kiểm tra thân thể cho Diệp Thư, cô cũng có chút hiểu biết với độc tố.

Cô quay lưng về phía Diệp Thư, đặt tay lên hai cái lọ, mở ra, lấy một sợi dây leo mảnh trong lòng bàn tay cắm vào trong lọ.

Rất nhanh đã xác định được, độc tố trong lọ thuốc độc càng quen thuộc hơn.

Cái cảm giác trì trệ, nặng nề, giống như cảm giác m.á.u hiện tại của Diệp Thư mang cho cô.

Cái khác thì ngược lại, các nguyên tố phản ứng thái quá.

Hoa Chiêu đặt cả hai lọ xuống, tìm ống tiêm, lấy ra một ml thuốc giải, trộn với tinh chất thực vật, bảo Diệp Thư uống.

Diệp Thư hoàn toàn tin tưởng Hoa Chiêu.

Tuy không biết làm sao cô có thể xác định lọ nào là thuốc giải, nhưng hiện tại mang hai lọ thuốc này đi kiểm tra, chờ đến khi có kết quả, e là cô ấy không thể chờ nổi.

Vừa rồi, cô ấy có cảm giác giống như c.h.ế.t đi sống lại.

Diệp Thư cầm lấy cốc, uống hết trong một ngụm.

Sau vài phút, cô ấy kinh ngạc nói: “A? Có cảm giác khác hẳn.”

Trước đây cô ấy chỉ uống chất lỏng màu xanh có hương thơm thực vật do Hoa Chiêu đưa, tuy cơ thể có cảm giác dễ chịu nhưng cũng chỉ trong thời gian rất ngắn.

Hết thời gian, cảm giác khó chịu lại quay trở lại.

Bây giờ không giống như vậy, toàn thân có cảm giác nhẹ nhàng, cảm giác nặng nề trì trệ lúc trước đang giảm bớt, trước nay chưa từng có.

Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thành công rồi.

Sau đó cô quan sát thân thể của Diệp Thư.

Nếu thuốc giải này ở trong tay người khác, rất có thể sẽ trở thành độc dược, may mà cô có dị năng. Dùng bao nhiêu để cân bằng độc dược đều phải dựa vào sự quan sát cẩn thận cô.

Diệp Danh bố trí đơn giản công việc cho những người khác sau đó vội vàng chạy tới, thấy hai người đang nằm trên ghế bập bênh, hứng gió biển, ngắm phong cảnh.

Diệp Thư đang nói cô ấy muốn mua một ngôi nhà nhìn ra biển.

Hai mắt Diệp Danh sáng lên, hỏi: “Giải được độc rồi?”

“Em đã tìm được thuốc giải, chính là cái này.” Hoa Chiêu chỉ vào cái lọ: “Nhưng giải độc cần có thời gian, không thể dùng một lần quá liều.”

“Giải được là tốt rồi.” Diệp Danh đáp.

Mối nguy mà anh vẫn luôn lo lắng trong lòng đã được giải tỏa, cuối cùng anh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

“Anh đi xử lý những người đó.” Diệp Danh nói với Hoa Chiêu: “Thuốc lần trước có ở đây không? Đưa anh mượn.”

Hoa Chiêu lập tức đưa “thuốc nói thật” cho Diệp Danh.

Diệp Danh cười cười, có nó rồi anh có thể moi ra càng nhiều tin tức hữu ích từ trong miệng Mori.

Ba ngày sau, anh đẩy ba người họ vào.

Trên đó có lãnh đạo muốn gặp bọn họ.

Về phần đám lính đánh thuê kia, có tiền thì nói làm gì cũng làm, g.i.ế.c người đốt phá, trộm cắp cướp của, hoàn toàn không có đạo đức.

Diệp Danh cũng hỏi về nhiệm vụ lần này của họ, chính là lấy mạng Diệp Thư và Hoa Chiêu.

Vậy thì không cần phải giữ lại.

...

Ba ngày sau, Hoa Chiêu đến khách sạn ở Bằng thành để gặp Chu Văn Hiên.

“Ngại quá, tôi đến muộn rồi, thành thật xin lỗi.” Hoa Chiêu vừa gặp đã nói.

Ngày đã hen ban đầu là ngày hôm qua, nhưng cô đã trì hoãn nó thêm một ngày.

“Không sao, đây cũng là lần đầu chúng tôi tới Bằng thành, không ngờ kiến trúc ở đây lại đẹp như thế, hôm qua tôi và ông nội đã đi dạo vòng quanh cả ngày trời, không nỡ trở về.” Chu Văn Hiên trả lời.

Mặc dù Hồng Kông và Bằng thành chỉ cách nhau một bức tường, nhưng vì trước đây bọn họ có thành kiến với nơi này nên chưa từng đến, dường như đến đây sẽ bị bẩn đế giày... Hoặc là sợ khi đến đây rồi sẽ không thể quay trở về.

Lần này bọn họ bị ép tới đây, mới phát hiện dường như mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều...

Không biết có quá muộn không.

Hai người đều nhìn về phía Hoa Chiêu.

Đã giải quyết xong cả nhà Địch Luân, mối nguy cơ lớn nhất cũng được giải trừ, Hoa Chiêu cười nói: “Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Hoa, tên là Hoa Chiêu, rất hân hạnh được gặp hai người.”

A? Vậy mà lại không phải họ Phương à?

Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, có thể người ta cũng không muốn quá bắt mắt.

Nhưng bây giờ tên thật cũng đã nói với họ rồi, nhiều khả năng họ sẽ thực sự hợp tác.

“Cô Hoa, cô cho tôi xem những bức ảnh này...” Chu Văn Hiên hỏi.

Mấy ngày nay, anh ta nhắm mắt mở mắt, trong đầu đều là hình ảnh của những bức ảnh đó.

Anh ta lớn lên trong một gia đình làm nghề đá quý, yêu thích tất cả các loại trang sức, đặc biệt là ngọc bích.

“Mọi người đi theo tôi.” Hoa Chiêu nhìn hai người cháu của nhà họ Chu cùng những người bên cạnh nói.

Đứng bên cạnh hai người có hai người đàn ông, tuổi cũng chạc 40 đến 50, xem ra cũng có một chút địa vị.

Ông cụ Chu vội giới thiệu hai người họ với Hoa Chiêu.

Hai ngày nay bọn họ cũng không rảnh rỗi, vừa trở về đã phải nhận tổ quy tông.

Đây là người trong tộc của nhà họ Chu ở Trung Quốc.

Hai người này bây giờ phát triển rất tốt, cần kéo ra giới thiệu một chút.

Ý tứ trong lời nói là người thông minh sẽ nhận ra.

Hai người này rất lợi hại, không cần phải có mưu đồ gì ~

Hoa Chiêu cười cười nhìn hai người.

Mà hai người này cũng nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt lấp lánh.

Ông cháu nhà họ Chu không nhận ra cô, nhưng họ đã nhận ra, đặc biệt là khi Hoa Chiêu vừa nói tên thật của mình.

Chính là đại minh tinh Hoa Chiêu!

Ngày nào bọn họ cũng gặp.

Bình thường một năm sẽ có hai lần gặp mặt, tần suất một lần gặp là hai tháng.

Những bộ phim truyền hình kinh điển của năm luôn được phát trên TV trong suốt kỳ nghỉ đông và hè.

Nếu không phải vì kiêng dè thân phận, thì bây giờ bọn họ sẽ ngay lập tức muốn chạy tới xin chữ ký và chụp ảnh cùng Hoa Chiêu!

Hoa Chiêu nhìn bọn họ cười một chút, đưa bọn họ tới bến cảng.

Nhìn thấy một chiếc du thuyền nhỏ, hai ông cháu của nhà Chu có hơi do dự...

Họ thực sự phải rời khỏi đất liền, lên biển sao? Có thể nào...

Hai người của nhà họ Chu đứng bên cạnh thấy bọn họ không nhúc nhích thì sốt ruột, vội vàng đẩy họ lên thuyền.

Vừa nói nhỏ: “Thì ra là hai người muốn hợp tác với Hoa Chiêu! Vậy còn sợ cái gì chứ? Đây là Hoa Chiêu đó!”

Tuy rằng thân phận của bọn họ không cao, cũng không biết thực lực đằng sau của Hoa Chiêu, nhưng bọn họ cũng có nghe được một ít tin đồn.

Hơn nữa, Hoa Chiêu là một đại minh tinh, một người nổi tiếng như vậy, làm sao có thể lừa gạt người khác được?

Hai người lôi kéo hai ông cháu của nhà họ Chu nói thầm, lần lượt bày tỏ đủ loại ngưỡng mộ và ghen tị.

Ông cháu của nhà họ Chu nghe xong giống như lọt vào trong sương mù, cũng hiểu được vài điều, Hoa Chiêu rất nổi tiếng ở Trung Quốc, khả năng lừa người gần như là không có.

Tất cả nguyên nhân đều là do thời đại, các bộ phim điện ảnh, truyền hình của Trung Quốc bị các nước khác coi thường và không được phiên dịch.

Nếu không gia tộc Địch Luân cũng sẽ không thất bại triệt để như vậy.

Hòn đảo nhỏ, nhà của Hoa Chiêu cách đất liền không xa, chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ là tới.

Mấy người nhà họ Chu nhìn thấy hòn đảo nhỏ từ xa, trong mắt đều hiện lên vẻ cảm thán.

Ở đây thật sự quá đẹp!

Nếu không biết còn tưởng đây là một hòn đảo nhỏ thuộc Hồng Kông.

Nơi đây đã từng là một làng chài của cướp biển, sau này lại bị chiếm đóng, xây lên một loạt các ngôi nhà, nhưng vài năm sau lại bị bỏ hoang.

Sau khi vào tay Hoa Chiêu, cô đã thiết kế cẩn thận với các chuyên gia, xây dựng nơi này thành một hòn đảo nhỏ xinh đẹp như làng du lịch.

Tất cả nhà trên biển đều màu trắng, với những ô cửa sổ sát đất, có căn ẩn mình giữa hàng cây xanh mướt, có căn lại phơi mình dưới ánh mặt trời.

Biển xanh trời xanh, nhà như tuyết trắng, hòn đảo rực rỡ trông đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Mấy người thưởng thức cảnh đẹp, không có để ý đằng sau có một con thuyền đánh cá nhỏ đi theo.

Nơi đây là vùng biển gần bờ, cũng là khoảng thời gian mà ngư dân “ra trận”, dạo gần đây trên biển có rất nhiều thuyền đánh cá, xa gần cũng phải có hơn chục chiếc.

Chiếc thuyền đánh cá nhỏ theo sau từ xa, nhìn du thuyền cập bến.

...

Hoa Chiêu đưa mấy người lên đảo, dọc đường đi cũng nhân tiện tham quan một số cảnh đẹp trên đảo.

Bước lên đảo nhỏ lại càng cảm thấy phong cảnh trên đảo rất hợp lòng người.

Bốn phía được điểm xuyết bởi các loài cây xinh đẹp, đôi lúc còn thoang thoảng hương hoa, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhưng càng đi, vẻ mặt của những người nhà họ Chu lại càng kinh ngạc, đặc biệt là hai người cùng tộc họ Chu.

Trên đảo không có ngư dân, không có người đi đường, vừa rồi cũng chỉ có nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đi qua, bọn họ tuần tra ở đây.

Trong lòng hai người vừa có suy đoán gì đó, lập tức nhìn nhau, sợ đến ngây người.

Ở Trung Quốc còn có người có thể sở hữu một hòn đảo tư nhân hả?? Sao bọn họ lại không biết! Người nào đây!

Quả nhiên, thân phận của Hoa Chiêu còn lợi hại hơn cả lời đồn.

“Đây chỉ là nhận thầu mà thôi.” Hoa chiêu giải thích.

Bây giờ cái gì cũng có thể nhận thầu, nhà xưởng, tự nhận thầu một dây chuyền sản xuất hoặc là một phân xưởng.

Đương nhiên là không có vấn đề gì khi nhận thầu đất hoang, ao cá thậm chí còn nhận cả đảo nhỏ.

Chẳng qua Hoa Chiêu là người đầu tiên có khả năng nhận thầu một hòn đảo nhỏ.

Đương nhiên hòn đảo này có lợi ích đặc thù nên cấp trên phê duyệt cho Diệp Thâm sử dụng.

Nhưng điều này cũng không cần phải giải thích với người ngoài.

Hoa Chiêu dẫn mọi người đi gần hết hòn đảo, đến một hang động.

Đây là một kho hàng lớn tự nhiên. Kho hàng này gần như đã trở thành nơi cô chuyên lưu trữ đá thô.

Nhìn thấy những cục “đá” chất như núi, hai người cùng tộc không có phản ứng gì, họ cho rằng đây là đá.

Nhưng thật ra hơi kỳ lạ, tại sao Hoa Chiêu lại chất đống đá trong động, tại sao lại dẫn họ đi xem đá?

Nếu như Hoa Chiêu không đến đây một mình, không có một vệ sĩ nào, hai người cũng nghĩ đến...

Đảo tư nhân, dẫn người vào hang động… Nếu bị nhốt lại thì cả đời cũng không có ai phát hiện ra!

“Này này này....!” Ông cụ Chu và cháu trai cũng sửng sốt.

Ông đã quen thấy những cảnh này, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nhiều đến vậy.

Cả đời ông cụ Chu đã gắn bó với ngọc thô, tham gia hơn chục hội chợ ngọc bích, đến cả những mỏ lớn, nhưng ông cũng chưa bao giờ thấy nhiều đá thô đến vậy.

Chu Văn Hiên lại càng không biết.

Anh ta đột nhiên kêu một tiếng ‘A’: “Ông ông ông! Trương Trương Trương… Ông chủ Trương! Mấy người!”

Trương Lượng kia đột nhiên xuất hiện, mang theo một lượng lớn đá thô, đi từ Myanmar đến đây.

Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra người đã đi thu mua đá thô ở Myanmar trong mấy năm nay là ông ta.

Đại hội đổ thạch lần này ở Hồng Kông, Hoa Chiêu cũng đã mua rất nhiều nguyên liệu từ Trương Lượng, hai khối đá đã khiến người nhà họ Kim khốn khổ.

Không những lừa mất biệt thự sang trọng mà còn lừa cả nhà tổ.

Chắc chắn là có gì đó ở đây!

Quả nhiên là Hoa Chiêu cố ý lừa gạt nhà họ Kim!

Nhưng anh ta cho rằng Hoa Chiêu và Trương Lương lén lút thỏa thuận gì đó, một người vì muốn lừa người, một người vì muốn bán đá thô.

Không ngờ hai người lại là đồng bọn!

Hoa Chiêu ra hiệu “suỵt” với Chu Văn Hiên, cười cười.

Ông cụ Chu đã già nên phản ứng chậm chạp nhưng được cháu trai chỉ điểm, ông cũng nghĩ ra.

Trái tim chợt đập nhanh một nhịp.

Ông nhìn Hoa Chiêu, hóa ra người phụ nữ lúc nào cũng cười ngây ngô vô hại này lại là một người tàn nhẫn.

Hoa Chiêu đột nhiên nói với hai người nhà họ Chu: “Mời hai vị qua bên kia uống chén trà, tôi và ông chủ Chu có chuyện muốn bàn.”

Cô chỉ vào một căn nhà cách đó không xa.

Căn phòng nhỏ như ẩn như hiện giữa những tán cây xanh mướt, được xây dựng rất khang trang, ở đó có thể nhìn thấy một nửa phong cảnh của hòn đảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Theo giọng nói của Hoa Chiêu, cửa nhà đột nhiên mở ra, hai người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bảo vệ bước ra.

Mặt không cảm xúc đi về phía hai người họ.

Tới trước mặt cũng không nói gì mà chỉ nhìn hai bọn họ.

Việc này làm cho người nhà họ Chu sợ hãi…

Hoa Chiêu cũng không giải thích, bây giờ có giải thích thế nào thì hai người họ cũng sẽ nghĩ linh tinh, vẫn nên làm xong việc sớm, đưa bọn họ rời đảo thì bọn họ mới có thể yên tâm.

Hai người nhà họ Chu liếc nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn sang bảo vệ đánh giá nhưng không nói gì, hai chân run rẩy đi theo bảo vệ vào phòng.

Nếu không đi thì còn làm gì nữa? Nơi này là địa bàn của người ta.

Tuy bảo vệ không đi theo nhưng gọi là sẽ đến...

Bọn họ chỉ có thể nghe lời.

“Mời.” Hoa Chiêu đưa tay mời hai ông cháu nhà họ Chu, sau đó đi vào hang động trước.

Hai ông cháu nhìn nhau.

Bây giờ có thể làm gì khác nữa? Đều đã vào tròng rồi, người ta bảo làm gì thì làm theo, còn có thể chừa lại chút thể diện.

Hoa Chiêu đi vào trước đã tiến vào một căn phòng trong hang động.

Hang động cao và rộng bên trong tạo thành vài gian phòng.

Có phòng chuyên dùng để cắt đá, cũng có phòng dùng để cất giữ tư liệu.

Trong phòng này chỉ có một số tư liệu từ các bức ảnh.

Đặc biệt là khối nguyên thạch lớn, phải vài người mới có thể ôm được.

Vào phòng, bật đèn lên.

Ông cụ Chu và cháu trai sững người.

Mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Hai người quên hết mọi thứ, đến gần ngọc thô cẩn thận sờ.

Vừa sờ đã biết thật giả.

Hoa Chiêu đành phải cắt ngang bọn họ.

“Tôi và ông chủ Trương có quan hệ hợp tác, anh ta thu gom đá thô còn tôi mua, nhưng hiện giờ chuyện này là bí mật, mong hai người có thể giữ kín." Hoa Chiêu nói.

Hai người họ mới giật mình hoàn hồn.

“Được, chúng tôi chưa biết gì cũng không thấy gì cả.” Ông cụ Chu lập tức nói.

Chu Văn Hiên liên tục gật đầu.

Hoa Chiêu cười nói: “Còn về phần ân oán giữa tôi và nhà họ Kim thì khá là sâu, trước đó vợ của Kim Kevin còn sai người bắt cóc tôi, do mạng tôi lớn mới thoát được."

“Không phải chỉ lừa bọn họ chút bất động sản này là có thể giải quyết được cho nên bây giờ hai người cũng đừng nghĩ rằng tôi tàn nhẫn.”

Sau này hẵng nghĩ như vậy.

Hóa ra Phan Lệ Trân thật sự thuê người muốn bắt cóc Hoa Chiêu.

Nghĩ như vậy thì hai ông cháu không cảm thấy Hoa Chiêu làm quá đáng.

Đây chính là tử thù, mấy căn nhà cũng không thể giải quyết nổi.

“Chúng ta vẫn nên nói đến chuyện hợp tác đi.” Ông cụ Chu nói: “Cô muốn 50% cổ phần của Chu Ký? Có thể, hoàn toàn không thành vấn đề!”

Chỉ bằng mấy khối đá quý trong phòng này cũng có thể giúp Chu Ký ngồi vững vàng ở vị trí số một ngành trang sức của Hồng Kông trong mười năm.

Chỉ bằng đá thô dày đặc trong hang động, chỉ bằng quan hệ hợp tác giữa Hoa Chiêu và Trương Lượng. Số một trong ngành trang sức trên thế giới thì ông không dám nói nhưng số một trong giới phỉ thúy lại chính là cô.

Hoa Chiêu hợp tác với ai, thì người đó chính là số một trong giới phỉ thúy.

“Cảm ơn cô Hoa đã chọn Chu Ký của chúng tôi.” Ông cụ Chu hào hứng nói.

Loading...