Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 337

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:35
Lượt xem: 7

Việc hợp tác rất thuận lợi, Hoa Chiêu tay không, khụ, Hoa Chiêu cũng trả một cái giá để đổi lấy 51% cổ phần của Chu Ký.

1% kia là họ chủ động đưa ra

Vì thế Hoa Chiêu quyết định không lừa bọn họ, bán nguyên liệu cho họ với giá rẻ hơn.

Dù sao kiếm được lời cũng chia cho cô một nửa, vậy người trong nhà không lừa người trong nhà.

Hai ông cháu nhà họ Chu cũng rất vừa lòng.

Không có Hoa Chiêu, bọn họ cũng chỉ là một gia đình sinh tồn giữa những tiệm châu báu lớn ở Hồng Kông.

Vừa mới chen được vào top đầu, ngày nào đó sẽ bị vắt kiệt, chỉ cần cược thua một lần, hoặc là một năm không mua được nguyên liệu tốt, danh tiếng sẽ bị hủy hoại, kém đi qua từng năm.

Nhưng bây giờ thì khác, có Hoa Chiêu đứng sau chống đỡ, bọn họ chính là số một!

Số tiền kiếm được cũng phải gấp mười lần thậm trí gấp trăm lần so với trước đây.

Nếu chia 51% thì sao? Họ vẫn kiếm được nhiều hơn bây giờ, lại còn ổn định hơn.

Dựa vào cây to là cách tốt nhất để hưởng bóng mát.

Trước đây họ không tìm được cây to nhưng bây giờ cây to lại tự tìm đến.

Bọn họ rất may mắn!

Hai ông cháu ra khỏi hang cười như nhặt được tiền.

Hai người nhà họ Chu đang đợi trong phòng thấy vậy lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Thật ra ban đầu họ cũng không lo lắng nhiều, sau khi vào phòng họ cũng không gặp phải chuyện gì, ngược lại còn được mời ngồi, mời trà.

Lịch sự như vậy cũng khiến họ yên tâm.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, hai ông cháu nhà họ Chu cũng đi ra ngoài.

Hai người lấy lại tinh thần đi ra cửa, hai bảo vệ mặt không biểu cảm cũng chỉ liếc nhìn họ một cái, chứ không ngăn cản, bọn họ yên tâm đi ra ngoài.

Hoa Chiêu lại dẫn mọi người đến nhà hàng trên đảo, chiêu đãi họ một bữa tiệc hải sản rồi tiễn họ ra thuyền.

Còn hợp đồng cụ thể sau này sẽ có luật sư giải quyết, bây giờ bọn họ có thể đi rồi.

Lại đến giờ uống thuốc của Diệp Thư, Hoa Chiêu không đích thân đưa mọi người ra ngoài mà cử vệ sĩ đưa mọi người đi bằng thuyền.

Sau khi uống xong thuốc giải, tâm trạng Diệp Thư lại càng tốt hơn, cô ấy hơi nhớ nhà.

“Chị rất nhớ con, gần một tháng không được gặp chúng nó rồi!” Diệp Thư nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt kỳ lạ: “Ước gì bây giờ chị có thể mọc cánh bay về thủ đô ngay! Nhưng chị thấy em rất bình tĩnh, em không nhớ à?”

“Có nhớ chứ.” Hoa Chiêu cười nói: “Nhưng em đã quen rồi, trước đây vẫn hay rời xa bọn nhỏ một khoảng thời gian.”

“Hơn nữa em cũng đang tự rèn luyện mình, khi đứa trẻ lớn lên tức là đã đến lúc chúng nó mọc cánh bay đi, nếu không thích ứng được thì em sẽ c.h.ế.t vì buồn mất?"

“Hoặc là biến thành một bà mẹ chồng thích kiểm soát.” Giọng Hoa Chiêu run lên: “Thật là đáng sợ, em không muốn biến thành một bà mẹ chồng như vậy.”

“Em nghĩ xa quá.” Diệp Thư không nói lên lời, nhưng cũng không thể không thừa nhận Hoa Chiêu nói rất có lý.

“Nhưng bây giờ chị chỉ muốn về nhà, được không?” Cô ấy hỏi.

Cô ấy có thể về nhà với cơ thể này hay không còn phải do Hoa Chiêu quyết định.

“Đợi hai ngày nữa, ổn định một chút đã, chị vừa mới trở về từ cõi chết, đi đường mệt mỏi, hơn nữa chị nhìn thấy bọn nhỏ lại kích động, chị vẫn nên đợi một chút đi.” Hoa Chiêu nói: “Bây giờ sợ nhất là chị bị kích động.”

“Được.” Diệp Thư ôm n.g.ự.c khẽ vỗ vỗ thả lỏng.

Huống hồ, lúc Hoa Chiêu nói ra lời này, cô ấy thật sự cảm thấy mình vừa mới nghe một chút tim đã đập nhanh hơn, bây giờ cô ấy cảm thấy khó thở.

“Thả lỏng thả lỏng.” Hoa Chiêu nói: “Bọn nhỏ ở nhà rất tốt, không chạy được, đừng kích động.”

Sau vài phút Diệp Thư đã bình tĩnh lại, cô ấy cũng là một người có tâm lý tốt.

Hơn nữa thuốc giải kia cũng có tác dụng.

Bây giờ Diệp Thư cũng không cảm thấy cáu kỉnh mỗi ngày nữa, nhưng cô ấy vẫn kích động hoặc buồn lo không giải thích nổi, hoặc là tự nhiên nhìn gì cũng thấy vui.

“Nhưng mà chị cảm thấy ngẩn ngơ trên đảo nhiều ngày như vậy rất buồn chán, chị muốn lên bờ đến nơi có nhiều người! Chị muốn gặp dì Quế Lan, chị muốn ăn đồ ăn ngon mà dì ấy làm! Bây giờ chúng ta đi đi!” Diệp Thư nói.

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Được.”

Bởi vì cô phải giải độc gấp cho Diệp Thư, nên cô tới Bằng thành cũng không đến gặp Trương Quế Lan.

Mà Trương Quế Lan cũng chưa bao giờ đến đảo này.

Hoa Chiêu và Diệp Thư dọn dẹp một chút, đợi du thuyền trở về, hai người sẽ ngồi thuyền ra đảo.

Trời đã dần dần tối.

Du thuyền đậu ngay ở một bến tàu nhỏ ven biển, cách chợ đêm mà Trương Quế Lan dựng gian hàng không xa.

Mặc dù bà ấy đã mở một nhà hàng tư nhân cao cấp nổi tiếng.

Nhưng cũng tạo dựng được tên tuổi của mình tại quầy hàng ăn của chợ đêm, bà ấy không bỏ được lợi nhuận gần một vạn mỗi ngày.

Cho nên vẫn tiếp tục mở quán ăn khuya này, chỗ này cũng rất nổi tiếng với thực khách địa phương.

Đây là không có internet, nếu như có internet thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người nổi tiếng đổ xô đến đây.

Trương Quế Lan vẫn duy trì phong cách trước đây, tự mình xuống bếp xào nghêu.

Bây giờ món nghêu xào cay đã là món ăn nổi tiếng nhất của bà, rất nhiều người đã ăn nghêu của bà xào nhưng sang chỗ khác ăn lại không thấy mùi vị như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Quế Lan bận đến mức không có thời gian để lau mồ hôi.

Diệp Thư và Hoa Chiêu đã đứng bên cạnh nhìn một lúc, Diệp Thư không nhịn được nói: “Như vậy có ổn không? Mệt mỏi quá nhỉ? Em nhìn mồ hôi trên mặt dì kìa."

Cô ấy nhìn mà đau lòng, nhanh chóng lấy khăn tay đến lau mồ hôi cho Trương Quế Lan.

Nhưng cô ấy còn chưa đến gần Trương Quế Lan thì đã bị ngăn lại.

Bên cạnh Trương Quế Lan còn có hai vệ sĩ.

Tuy năm nay Trương Quế Lan đã ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn xinh đẹp như hơn ba mươi nhờ các loại mỹ phẩm, thực phẩm chức năng, sản phẩm dinh dưỡng của Hoa Chiêu.

Quan trọng không phải là trẻ mà là có cơ địa tốt, mặt đẹp, dáng người cũng chuẩn.

Vẫn luôn có những kẻ nhàn rỗi uống rượu giả điên đến chỗ này chiếm tiện nghi.

Mỗi ngày hai vệ sĩ cũng không làm gì khác mà chỉ ngồi gần Trương Quế Lan để quan sát từng vị khách.

Phụ nữ cũng không bỏ qua.

Có mấy người vợ thường đến quán của Trương Quế Lan để gây sự.

Mấy ông già hèn hạ nhà mình lại không đi dạy dỗ cho tốt mà muốn đến chỗ người khác để gây chuyện.

Cũng vừa mới đổi vệ sĩ, người trước đó lớn tuổi nên đổi việc khác.

Hai người này chưa từng gặp Diệp Thư nên đã ngăn cô ấy lại.

Diệp Thư cũng không tức giận, gọi Trương Quế Lan: “Dì Lan!”

Trương Quế Lan nghe thấy tiếng của cô ấy, vui mừng ngẩng đầu lên thấy cô ấy và Hoa Chiêu.

Xào nốt chảo nghêu, đi ra chỗ các cô.

“Sao hai đứa lại tới! Sao không gọi điện trước cho dì! Để dì không ra quán nữa, ở nhà đợi hai đứa!”

“Ăn ở đây mới vui.” Diệp Thư nhìn xung quanh, muốn ngồi xuống nói chuyện phiếm nhưng lại không thấy cái bàn nào.

Bây giờ quán ăn khuya của Quế Lan rất nổi, mười phút đầu mở quán chắc chắn không tranh nổi chỗ, phải đợi bàn.

Hai vệ sĩ biết Hoa Chiêu, biết đây mới là bà chủ thực sự, nhanh chóng đứng ra nhường lại bàn.

Trương Quế Lan cười hỏi Diệp Thư: “Muốn ăn gì? Dì làm cho cháu!”

Diệp Thư cũng không khách sáo, liên tục liệt kê mấy món ăn, mấy món này trên đường đến cô ấy đã nghĩ tới rồi.

“Được, được, được, bây giờ dì làm ngay, hai đứa đợi một chút.” Trương Quế Lan vội vàng đi.

Diệp Thư nhìn thực khách náo nhiệt xung quanh, khóe môi cứ mỉm cười mãi.

Đột nhiên nụ cười của cô ấy vụt tắt, cô ấy nhìn thấy một người khiến cô ấy sửng sốt.

Diệp Thư lập tức đẩy Hoa Chiêu, nhỏ giọng nói: “Em nhìn người phụ nữ kia đi, có phải là...”

Hai chữ còn lại cô ấy không nói ra, không cần nói, Hoa Chiêu sẽ tự nhìn ra.

Hoa Chiêu nhìn về phía cô ấy chỉ, thấy một người phụ nữ nghiêng người ngồi đối diện với các cô.

Buổi tối mà còn đeo kính râm.

Như thể cảm nhận được ánh mắt từ bên này, người phụ nữ kia hơi nghiêng người, quay lưng về phía họ.

Không cho nhìn.

Dáng người, kiểu tóc của cô ta đã thay đổi, chiếc kính râm đã che mất nửa khuôn mặt, nhưng Hoa Chiêu vẫn nhận ra người phụ nữ này chính là Diệp Đan.

“Lá gan của cô ta cũng không nhỏ nhỉ, vậy mà vẫn dám quay về Bằng thành.” Hoa Chiêu nói.

Năm đó Diệp Đan và Diệp Hưng mắc nợ quá nhiều nên đã bỏ trốn.

Nhưng cũng phải nói, sau sự chèn ép không ngừng của Diệp Thâm trong vài năm qua, hoạt động kinh doanh hàng hóa nhập lậu của Bằng thành đã giảm mạnh.

Mọi người đều cố gắng tìm cách kiếm tiền.

Những người cùng nghề hồi đó đã thay đổi nghề nghiệp hoặc đã rời đi hết.

Giờ gió yên sóng lặng.

Hiện tại Diệp Đan quay về, cô ta cũng không bị người khác nhận ra rồi kéo vào ngõ nhỏ để trả thù.

“Em nhìn người bên cạnh...” Diệp Thư lại nói: “Đứa trẻ đó, không lẽ chính là con của cô ta?”

Diệp Đan không chỉ có một mình, bên cạnh cô ta còn có hai đứa trẻ, một đứa khoảng 15-16 tuổi, một đứa dáng dấp chỉ khoảng ba tuổi.

Bên cạnh thằng bé là một người đàn ông đầu hói, bụng phệ, chạc năm mươi tuổi, trông rất giống thằng bé.

Ngoài ra còn có hai người đàn ông khác ngồi cùng bàn với bọn họ.

Mấy người đang nói chuyện xưng anh gọi em.

“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.” Đột nhiên cậu bé nói.

Diệp Đan đứng dậy đưa cậu bé rời khỏi bàn.

Không biết nhà vệ sinh công cộng xung quanh đây ở đâu, cô ta cũng không muốn đi tìm.

Trẻ con mà, tìm đại cái gốc cây giải quyết không phải là được rồi sao.

Diệp Đan kéo cậu bé đi, nhưng cậu bé không muốn đến đó, vì vậy tự mình chạy sang phía bên kia, đi tiểu bên cạnh một cây dừa rất gần Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Diệp Đan đơ người đứng im tại chỗ, không nghĩ nó lại chạy qua đây.

“Làm cái gì vậy thế? Còn không mau chạy qua đó? Cẩn thận đứa nhỏ lạc mất bây giờ!” Tên bụng phệ kia đột nhiên quát Diệp Đan.

Diệp Đan bước mấy bước qua bên này, cũng không đi tới gần, mà chỉ đứng cách đó không xa nhìn.

Cô ta vẫn đứng nghiêng người, không nhìn thẳng vào Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Hoa Chiêu và Diệp Thư liếc cô ta một cái, đồng thời xoay người đi làm như không thấy gì.

Nếu không thì sao chứ?

Chạy qua đó chào hỏi sao?

Đã trở thành người lạ rồi, còn chào hỏi với nhau làm gì chứ?

Trương Quế Lan nhanh chóng nấu xong mấy món ăn bưng lên, sau đó ngồi xuống cùng các cô, định sẽ ngồi xuống nói chuyện với các cô.

Bên kia có một số vị khách dừng lại không ăn nữa.

“Bà chủ, tiếp tục xào nghêu đi, tôi từ nơi xa chạy tới đây, chỉ chờ được nếm thử món này thôi.” Một người đàn ông hô to.

Trương Quế Lan đứng dậy, mỉm cười với mọi người: “Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi có người thân ở đây, tôi xin phép nghỉ một ngày. Thực đơn hôm nay của mọi người sẽ được giảm giá 30%!”

“Oa!” Đột nhiên có rất nhiều người vỗ tay.

Mặc dù Trương Quế Lan mở một quán ăn khuya, nhưng giá cả cũng thuộc hàng vương giả trong các quán ăn khuya, rẻ hơn nhiều so với quán ăn tại nhà của bà ấy, nhưng giá lại là cao nhất trong số các quán ăn khuya.

Vẫn có rất nhiều khách ngồi chật kín, bởi vì thức ăn ở đây quá ngon.

Lập tức giảm 30%, có lẽ vẫn lời được không ít.

Mấy vị khách không hài lòng kia bây giờ cũng ngại không nói gì nữa.

Người ta bận việc không bán đồ ăn, có thể giảm giá cho bọn họ mười % là đã quá có thành ý rồi.

Một đĩa nghêu xào cũng mới chỉ có hai đồng.

“Bà chủ thật rộng lượng!”

“Bà chủ thật xinh đẹp!”

“Bà chủ, người thân của cô là ai vậy, cũng thật xinh đẹp.”

Lập tức có người lá gan lớn nhao nhao hỏi thăm.

Trương Quế Lan không nói gì, ở bên ngoài luôn giữ bí mật tuyệt đối về thân phận của Hoa Chiêu.

Trước khi ra ngoài, Hoa Chiêu đã trang điểm một chút rồi cải trang, mặc dù buổi tối cô không đeo kính râm như Diệp Đan, nhưng cũng đeo một cặp kính gọng đen xấu xí.

Chỉ là chiếc kính gọng đen to tướng đeo trên mặt người khác sẽ rất xấu, nhưng khi đeo trên mặt cô lại có chút đáng yêu.

Cô có vẻ ngoài mọt sách, nên trông càng trở nên trẻ hơn.

Lần Diệp Thư mới nhìn thấy cô đeo đã rất hâm mộ, cầm lấy chiếc kính tự đeo vào, nhưng không có tác dụng, cô ấy lại càng ghen tị hơn ~

“Hai đứa cứ ăn đi, đừng quan tâm đến bọn họ, một lát nữa bọn họ sẽ yên tĩnh thôi.” Trương Quế Lan cười nói.

Mở cửa kinh doanh hay mở quán ăn, bà đã quen giao du với đủ loại người, hơn nữa càng thuận buồm xuôi gió.

Hoa Chiêu cũng cười, mẹ khỏe như vậy cũng khiến cô yên tâm.

Đột nhiên có một cậu bé chạy đến, nhanh nhẹn trèo lên ghế lấy đồ trên bàn ăn.

Diệp Thư và Hoa Chiêu nhất thời không biết nói gì, đây chính là con của Diệp Đan.

Diệp Đan đang đứng ở phía xa kia tức giận dậm chân.

Trương Quế Lan có hơi ngại ngùng nhìn cậu bé, cười nói: “Bạn nhỏ, bố mẹ của cháu đâu? Bạn nhỏ không được đi xa bố mẹ quá đâu, bên ngoài rất nhiều người xấu đó!”

Cậu bé chỉ vào Diệp Đan: “Mẹ của cháu ở bên kia.”

Trương Quế Lan nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ đeo kính râm đứng cách đó không xa, không đi tới đây, cũng không lên tiếng.

Người đàn ông bụng phệ lập tức mắng: “Sao còn đứng ngây ngốc ra đấy làm gì? Còn không mau đưa Tiểu Bảo về?”

Diệp Đan chậm rãi di chuyển, cậu nhóc bên cạnh người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, vượt qua cô ta vài bước, ngồi xuống bên bàn của Hoa Chiêu.

Cậu ta ôm cậu bé để cậu bé ngồi lên đùi: “Xin lỗi các chị gái, em trai tôi đã làm phiền mọi người rồi, bàn ăn này bao nhiêu tiền? Tôi mời.”

Hoa Chiêu và Diệp Thư nhìn cậu ta không lên tiếng.

Mấy năm nay người mà Trương Quế Lan gặp rất nhiều, một ngày lên đến hàng nghìn, người nào mà chưa từng gặp qua? Thoáng cái nhíu mày.

Đứa trẻ không lớn tuổi lắm, tâm tư cũng không nhỏ.

Cậu bé ngồi trong lòng cậu ta bỗng vùng vằng: “Thả em ra! Em ghét anh! Đừng có chạm vào em!” Nói xong, cậu bé dùng tay cào vào mặt cậu ta.

Cậu ta bị cậu bé cào cấu, nhất thời tức giận ghì chặt cậu bé lại.

“Oa! Mẹ ơi! Anh đánh con! Oa!~ Mẹ phải báo thù cho con!” Đột nhiên cậu bé khóc ầm lên.

Nửa số người đang ngồi ăn đều quay lại nhìn về phía này.

Người đàn ông cảm thấy mất mặt, nói với Diệp Đan: “Còn không mau gọi Tiểu Bảo về! Đừng ở đây làm mất mặt!”

Diệp Đan chỉ có thể bước qua đó.

Cô ta cúi đầu không nhìn Trương Quế Lan và Hoa Chiêu, vội bế Tiểu Bảo rời đi.

Mãi cho đến khi trở lại bên cạnh người đàn ông, cô ta mới ngồi trên ghế nhẹ giọng an ủi đứa nhỏ trong lòng, để cậu bé bình tĩnh lại.

Trương Quế Lan nhíu mày, như vậy quá không lễ phép rồi.

Tuy rằng đứa con của cô ta chỉ ăn chút đồ ăn, hoàn toàn không phải chuyện gì quá to tát, nhưng vấn đề là cách giáo dục của gia đình này khiến người ta không ưa.

Nhưng cậu thanh niên vẫn ngồi ở đây không rời đi, cậu ta cười nói với Hoa Chiêu và Diệp Thư: “Rất xin lỗi hai người. Em trai tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt cậu bé xin lỗi hai người. Bàn ăn này tôi mời, phục vụ, thanh toán hóa đơn!”

Tuổi cũng không lớn lắm, nhưng cậu ta khá bạo dạn.

Sẽ tốt hơn nếu ánh mắt cậu ta không nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c người khác.

Trương Quế Lan lạnh lùng đáp: “Không cần thanh toán, tôi chính là bà chủ ở đây, tôi ăn cơm không cần thanh toán.”

Trương Quế Lan nói với phục vụ: “Mang đĩa này đến bàn khách kia, mời cậu bé ấy ăn.”

Phục vụ lập tức bưng món ăn đi.

Trương Quế Lan, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nhìn chằm chằm cậu ta.

Ánh mắt của ba người phụ nữ có cảm giác bức bách, cậu ta chỉ có thể xấu hổ đứng dậy rời đi.

Nhưng mỗi bước đi đều lưu luyến.

Chờ cậu ta rời đi, cuối cùng Diệp Thư cũng không nhịn được mà tiến gần tới Hoa Chiêu, thấp giọng nói: “Đây là ngày tốt mà em nói sao?”

Hoa Chiêu lắc đầu: “Em không có nói cô ta đang sống tốt... Nhưng tin tức được gửi về trước đây không phải như vậy.”

“Cô ta đã sinh con, lại có bản lĩnh, có thể giúp đỡ người đàn ông đó trong sự nghiệp, được coi trọng, ai biết được cuộc sống bên trong lại như này.” Hoa Chiêu nói.

Vừa hay tin, Diệp Đan đã tìm được một ông chủ giàu có và sinh được một cậu con trai, ai cũng cho rằng họ đang trải qua những ngày tháng hạnh phúc.

Kết quả lại luôn bị quát nạt, xem ra cũng chẳng có địa vị gì.

Diệp Thư lắc đầu: “Đều do cô ta tự lựa chọn, vốn dĩ những ngày tháng trước đó đẹp như vậy, mà lòng tham luôn không đủ.”

Tiểu thư nhà họ Diệp, công việc đàng hoàng, có chồng con, nếu cố gắng hơn nữa thì có nhà có xe, mọi chi phí của con cái kể cả cưới hỏi đều do gia đình lo liệu, không có gì phải lo lắng.

Lưu Nguyệt Quế còn hài lòng không hết.

Kết quả Diệp Đan lại không biết điều, làm loạn như vậy.

Cậu thiếu niên kia trở lại bàn với Diệp Đan, lại đánh nhau với cậu bé.

Hoa Chiêu nhìn thấy cậu ta lén nhéo cậu bé dưới gầm bàn, cậu bé liền òa khóc.

Ồn ào đến nỗi người trong bàn không thể ăn nổi, những người xung quanh lại thỉnh thoảng nhìn qua.

Người đàn ông bất mãn dạy dỗ Diệp Đan, hùng hùng hổ hổ, cơm cũng không ăn nổi nữa.

Hai người ngồi cùng bàn cũng đứng dậy.

Người đàn ông vội xin lỗi, người cùng bàn cũng mau chóng rời đi.

Hoa Chiêu nghe thấy hai người kia rời đi nói áo khoác da, áo phao gì đấy.

Khi đi ngang qua, cậu thiếu niên kia lại liếc nhìn Hoa Chiêu và Diệp Thư, Trương Quế Lan cũng không chút khách khí nhìn lại.

Cậu thiếu niên đó lại không hề sợ hãi, làm mặt quỷ với Trương Quế Lan rồi mới rời đi.

“Đây là loại người gì thế! Sao lại đáng ghét như vậy chứ! Mới có tí tuổi đầu, đã biết ngắm gái đẹp rồi.” Trương Quế Lan tức giận mắng thầm.

Trước đó Hoa Chiêu và Diệp Thư không nói rõ đó là ai, bà cũng không nghe ra.

“Diệp Đan.” Hoa Chiêu đáp.

“Hả?” Trương Quế Lan kinh ngạc, vội đứng lên nhìn theo bóng dáng của Diệp Đan.

Nhìn thấy cô ta đang ôm đứa trẻ đi bên cạnh người đàn ông bụng phệ, yên lặng giống như bảo mẫu.

Đúng lúc nhìn thấy cậu thiếu niên kia thò tay xuống bóp m.ô.n.g Diệp Đan.

Diệp Đan chỉ lườm cậu ta một cái, dời đi chỗ khác, cũng không có đánh mắng cậu ta.

Dường như loại chuyện này rất bình thường.

“Đây, đây, đây!” Trương Quế Lan ngây người.

Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng nhìn thấy, nhất thời không biết nói gì.

Cuộc sống này nhiều chuyện thật đấy

“Ai ya.” Cuối cùng Trương Quế Lan lại thở dài một hơi.

Không phải chuyện của bà.

Bà quay lại ngồi xuống bàn ăn cơm với hai người.

Ngày đông ở Bằng thành không lạnh cũng không nóng, không đón không khí lạnh, gió biển thổi rất dễ chịu.

Hóng gió biển, uống bia, ăn hải sản, trải qua những ngày như vậy thật thoải mái.

Nếu bây giờ có thể ôm thêm một đứa cháu có phải càng tốt không.

Trương Quế Lan hỏi Hoa Chiêu: “Chuyện của Đại Vĩ thế nào rồi?”

Trước đó bà rời đi sớm, không biết Uông Phi Phi tự cắt tay mình sau đó hãm hại Đại Vĩ.

Hoa Chiêu kể lại cho bà nghe một chút.

Trương Quế Lan sợ hãi một lúc, bà còn nghĩ có thể chọn Uông Phi Phi làm con dâu cũng không tệ.

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng... Mắt nhìn người của mẹ không giỏi bằng của con, sau này hôn sự của Đại Vĩ chắc phải dựa vào con rồi.” Trương Quế Lan nói.

“Dựa vào con thì cũng được thôi, nhưng tìm được đối tượng phù hợp thì phải dựa vào chính nó rồi.” Hoa Chiêu nói.

“Được rồi được rồi, mẹ biết ý con muốn nói rồi, không tìm đối tượng cho nó nữa được chưa.” Trương Quế Lan đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-337.html.]

Giới thiệu đối tượng cho người khác thật sự không phải là một việc tốt, đến bây giờ thỉnh thoảng bà vẫn hối hận, nếu không phải lúc trước bị ép gả cho Lưu Hướng Tiền, không biết cuộc sống của bà bây giờ sẽ như thế nào.

“Ai ya, đừng nhắc tới mấy chuyện phiền lòng đó nữa, dì thấy sắc mặt của Diệp Thư không tệ, điều trị ổn rồi sao?” Trương Quế Lan hỏi.

“Vâng ạ, cháu khỏe rồi, thật vui!” Diệp Thư đáp.

Cô ấy có cảm giác sống sót sau đại nạn, mọi thứ cô ấy nhìn thấy đều thuận mắt, đều vui vẻ.

Ngay cả nghĩ tới Diêu Khôn cũng không cảm thấy tức giận.

Còn bắt đầu thấy thương xót cho anh.

“Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc trước, chị cảm thấy thật quá đáng... Khi nào thì anh ấy đến? Chị muốn xin lỗi anh ấy, còn chuyện ly hôn, có thể tạm thời không nhắc tới nữa nhỉ?" Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu.

“Còn chưa bắt được nội gián của công ty, rốt cuộc bọn họ đã dùng quan hệ gì, từ hợp đồng đến sản xuất đều lừa Diêu Khôn, em và chị nhất định phải điều tra rõ ràng.” Hoa Chiêu nói: “Nếu không chuyện tương tự sẽ xảy ra một lần nữa.”

Diệp Thư gật đầu, kiếm tiền quan trọng hơn, chồng để vài ngày nữa gặp cũng không sao...

Ba người ngồi trên bờ biển tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời, c.h.é.m gió chỗ này chỗ kia, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó.

Ngoài Diệp Thư không thể uống rượu ra, Hoa Chiêu cũng uống vài lon bia tận hưởng sự thoải mái hiếm có này.

Hôm nay hai người nghỉ ngơi trên bờ.

Qua ngày hôm sau, Diệp Thư lại kéo Hoa Chiêu đi mua sắm.

Lần này cô ấy muốn mua một ít đặc sản mang về thủ đô, còn mang cả về Mỹ.

Đợi đến khi độc trên người cô ấy được giải hoàn toàn, nếu Diêu Khôn không quay về, cô ấy sẽ đến tìm anh.

Cô ấy phải về nhà, bây giờ cô ấy rất muốn gặp anh, hàn gắn quan hệ với anh ấy.

Đồ Hoa Chiêu muốn mua còn nhiều hơn.

Dọc theo bờ biển vẫn còn nhiều đồ tốt, sau này khó mà có thể mua được.

Cá đù vàng lớn ngoài tự nhiên, bào ngư lớn, tất cả các loại keo bong bóng cá quý giá, dược liệu cá ngựa, cô muốn thu thập hết.

Có những thứ tốt này, sau này có tiền có lẽ cũng không thể mua được.

Mà đặc biệt mấy đồ ở đây còn rất tươi, Hoa Chiêu bắt đầu càn quét các bến tàu lớn.

Gặp thuyền nào cũng dừng lại mua.

Không chỉ mua cá dù vàng lớn hoang dã mà còn thu mua các loại thủy hải sản như ghẹ lớn, tôm biển, đủ loại hải sản cũng không buông tha.

Chất lượng nước biển bây giờ tốt hơn nhiều so với chục năm sau, mọi thứ đều tươi hơn.

Hoa Chiêu cũng không ghét bỏ mùi hôi tanh của cảng, vì vậy cô ở lại đây cả ngày, trả tiền cho bất kỳ thuyền đánh cá nào cô nhìn thấy, sau đó để họ đưa đồ đến cảng cho cô.

Ở đó cô có một nhà kho lớn, còn có những ngư dân quen thuộc luôn túc trực để giúp cô thu gom hải sản cho vào kho.

Sau đó Hoa Chiêu vận chuyển một số ra ngoài với danh nghĩa phân phối chúng cho các nhà hàng và nhà máy thực phẩm khác nhau.

Còn lại đều được đưa vào không gian.

Cơ bản đều là tự cô làm, không sợ bị người khác phát hiện.

Diệp Thư không có kiên nhẫn đi vòng quanh bến tàu với cô, hai người chia nhau ra ai làm việc người đấy.

Sức khỏe của cô ấy ngày càng tốt hơn, số lượng vệ sĩ xung quanh cô ấy cũng tăng gấp đôi nên Hoa Chiêu có thể yên tâm để cô ấy đi mua sắm một mình.

Hôm nay nhà kho lại sắp đầy, vì vậy Hoa Chiêu đã đến để sắp xếp một chút.

Đột nhiên, điện thoại di động của Giản Bạch có người gọi tới.

Hiện tại vệ sĩ của Hoa Chiêu ai cũng có một chiếc điện thoại bộ đàm.

Giản Bạch nghe được vài câu sắc mặt lập tức thay đổi, vội vào trong tìm Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu đã biết trong điện thoại nói gì, tai cô thính lắm.

Người nhà họ Chu đã gọi điện để hỏi tung tích của ông cụ Chu và Chu Văn Hiên, hai người bọn họ không những không về nhà đúng hẹn mà còn mất liên lạc.

Người nhà họ Chu nghi ngờ cô đã bắt cóc họ, kêu gào cô trả người, bọn họ cũng đã báo án bên thành phố Hồng Kông, chuẩn bị đến Trung Quốc để báo án.

Nhất định phải đưa Hoa Chiêu ra trước công lý!

“Ông là ai?” Hoa Chiêu cầm lấy điện thoại hỏi.

Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại dừng lại một chút rồi nói: “Tôi là chú của Chu Văn Hiên, Chu Chí Đạt! Cô nên sớm thả ba và cháu tôi ra! Nếu không, nhà họ Chu chúng tôi sẽ không buông tha cho cô! Tôi, dù tôi có như thế nào cũng sẽ bắt cô phải đền mạng!”

“Kiêu ngạo quá đấy!” Hoa Chiêu đáp: “Đây là những lời mà người nhà con tin nên nói sao? Không phải trước tiên nên hỏi tiền chuộc bao nhiêu, sau đó quỳ xuống cầu xin thả người sao? Cuối cùng mới là uy hiếp?”

Cái gã này, hai bước trước đều không có, trực tiếp đòi g.i.ế.c bọn bắt cóc.

“Ông không sợ tôi g.i.ế.c con tin sao?” Hoa Chiêu nói.

Bên kia điện thoại, hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên nặng nề.

Vài giây sau, ông ta hét lên: “Chắc chắn là mấy người đã bắt cóc ba và cháu tôi! Các người xong đời rồi! Cảnh sát đang trên đường tới rồi!”

“Tôi không có, ông đang vu khống tôi.” Hoa Chiêu thản nhiên nói.

“Rõ ràng vừa nãy cô nói muốn g.i.ế.c con tin! Điện thoại của tôi có ghi âm! Tôi đã ghi âm hết lại rồi!” Ông ta đắc ý nói.

Giọng nói rất mừng rỡ.

Hoa Chiêu híp mắt cười: “Ý tôi là xé vé tàu lửa, sao nào? Không thể sao? Con người tôi có một sở thích, không có việc gì là tôi lại thích xé vé tàu lửa, ông có ý kiến gì?”

Đầu dây bên kia không nói gì.

“Cô đừng có mà nói dối! ...”

Hoa Chiêu duỗi tay cúp điện thoại, nói với Giản Bạch: “Người này có vấn đề, nói không chừng là ông ta bắt cóc đấy.”

Giản Bạch sửng sốt.

“Dù sao cũng chắc chắn không phải tôi.” Hoa Chiêu nói: “Giọng ông ta vừa hồi hộp, vừa phấn khích lại vừa vui mừng… Không thể che giấu được.”

“Người nhà giàu thật vô tình.” Cô thở dài.

Không cần đọc báo, đọc sử sách cũng thấy được có rất nhiều kẻ g.i.ế.c cha g.i.ế.c con vì tài sản được để lại từ năm nghìn năm trước.

Những chuyện này ngay cả hoàng đế cũng không thể chịu đựng được thì làm sao người thường có thể chịu đựng? Họ không phải là thánh nhân.

Giản Bạch cũng không còn ngạc nhiên nữa, bởi vì bọn họ thực sự không làm điều đó.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Anh hỏi.

“Không phải đối phương đã báo cảnh sát rồi sao, làm ầm ĩ lên, dễ điều tra, để bọn họ tự lấy đá đập chân mình!” Hoa Chiêu bực mình đáp.

Cô tức giận rồi.

Vất vả mới chọn được một người vừa mắt để hợp tác, ngay cả đến gốc gác cô cũng để cho đối phương xem, vừa mới bận rộn quay qua quay lại, kết quả lại không thấy người đâu nữa.

Cô làm việc vô ích rồi.

Lại còn bị nhận lại sự xỉ vả.

Cô cũng không phải là thánh nhân, đương nhiên sẽ tức giận!

“Nghe nói người này còn có 10% cổ phần của Chu Ký?” Hoa Chiêu nói: “Rất tốt, tôi muốn rồi.”

Cô lập tức hành động, liên lạc với trợ thủ của Diệp Thâm, nhờ anh ta điều tra tung tích của ông nội và cháu trai nhà họ Chu mấy ngày nay.

Rốt cuộc người mất tích ở đâu, tại sao lại mất tích.

Người của Diệp Thâm thực sự rất hữu dụng, nhất là đối với mấy chuyện kiểu này.

Chẳng mấy chốc đã tìm thấy tin tức.

Trong hai ngày qua ông nội và cháu trai Chu Ký đang khảo sát thị trường trang sức ở Trung Quốc, họ đã gặp một chủ doanh nghiệp trang sức lớn ở địa phương và đề nghị họ hợp tác.

Cả hai đã biến mất khi đang ăn tối cùng nhau tối qua.

Người lái xe taxi nói bọn họ được đưa tơi một nhà hàng ven biển, người phục vụ ở nhà hàng nói hai người đã được một chiếc thuyền đến đón ngay sau đó, và họ đã đến nhà một ngư dân để ăn tại nhà.

Người lên thuyền, sau đó biến mất trên biển.

Manh mối tới đây bị cắt đứt.

Mà cái gọi là thương nhân châu báu có bản lĩnh, rốt cuộc là ai thì không ai biết.

Có phải là thương nhân châu báu hay không cũng rất đáng nghi.

Chu Chí Đạt thật sự đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng làm theo thông lệ đến tìm Hoa Chiêu.

Nhưng nói Hoa Chiêu bắt cóc ông cháu nhà họ Chu, có nói cái gì bọn họ cũng không tin.

Không có lý do!

Mà điều tra ra Hoa Chiêu quả thật cũng không có thời gian gây án.

Cảnh sát rút lui, tiếp tục chuyển đối tượng điều tra.

Phú thương Hồng Kông mất tích ở Bằng Thành, hiện tại đã được đưa lên báo, ảnh hưởng rất ác liệt, bọn họ cũng chịu áp lực rất lớn.

Hoa Chiêu hiện tại đang ngồi trên chiếc du thuyền đậu bên cạnh nhà hàng nơi ông cháu nhà họ Chu xuất hiện lần cuối.

Đây là một khách sạn ven biển, có bến tàu nhỏ riêng, nơi đậu một hai chiếc thuyền nhỏ, có khi đưa thực khách ra khơi câu cá, có khi chở khách đi tham quan.

Du thuyền của Hoa Chiêu trôi nổi quanh đây, sau đó kéo tới một mảng tảo biển, kiểm tra kí ức....

Bằng Thành là căn cứ của cô, trong những năm qua, vô số rong biển đã được cô thả xuống và nhân giống.

Nhiều người ngạc nhiên tại sao tảo ở gần biển Bằng Thành lại um tùm như vậy.

Nhưng cũng chỉ thấy hơi bất ngờ, không ai điều tra, điều tra cũng không tìm ra được gì.

Hoa Chiêu nằm trên mạn thuyền, hai tay nghịch trong nước, trông rất nhàn nhã.

Diệp Thư ở bên cạnh thở dài: “Chị thấy Chu Văn Hiên khá vừa mắt, nhìn thấy em vẫn một lòng nghĩ về kinh doanh... Đúng là một doanh nhân hiếm có, đáng tiếc lại mất tích.”

Xảy ra chuyện này, cô ấy không còn tâm trạng mua đặc sản nữa, trở về đi cùng Hoa Chiêu.

“Chị có cảm thấy bọn họ lành ít giữ nhiều không?” Hoa Chiêu nói.

“Nếu thật sự đúng như lời em nói, là Chu Chí Đạt đã làm, đó là điều chắc chắn.” Diệp Thư nói: “Thứ ông ta muốn là tất cả tài sản của gia đình, không phải tiền chuộc. Tiền chuộc đã ở trong túi ông ta. Để an toàn, nhất định ông ta sẽ bắt người rồi lập tức g.i.ế.c con tin.”

“Giữ lại để làm gì? Giữ lại để bọn họ có thời gian chạy trốn, để kế hoạch của ông ta thất bại sao?”

Hoa Chiêu gật đầu, Diệp Thư nói đúng.

Những người lý trí đều sẽ làm như vậy, mục đích không phải là bắt cóc, mà là muốn g.i.ế.c người.

Bây giờ đã qua một ngày một đêm, có khi hai người bọn họ đã bị nhốt vào lồng sắt rồi chìm xuống biển cùng với những viên đá rồi.

Những chuyện như này, không phải kiếp trước cô chưa từng nghe qua.

Thậm chí ngay cả tại thời điểm này, ở một góc nào đó trên thế giới cũng đang xảy ra chuyện tương tự.

Lòng người mà...

Hoa Chiêu thở dài, suy nghĩ của cô cũng gần giống với Diệp Thư.

Đột nhiên mắt của cô sáng lên.

Cuối cùng, một mảng tảo biển đã truyền đến một ký ức khác.

Cô nhìn thấy một con thuyền đánh cá, bên trên có mấy người đàn ông.

Vì là ban đêm nên cô không thể nhìn rõ, nhưng bộ vest và cà vạt rõ ràng không phải là ngư dân.

Mà Hoa Chiêu đã nhận ra, hai người này rất giống ông cháu Chu Ký.

Thuyền đánh cá biến mất trong tầm nhìn của tảo biển.

Chúng là tảo biển, trôi theo dòng nước, cũng không biết thấy con thuyền rời đi là đi theo.

Đó là chuyện mà loại tảo biển được đào tạo chuyên để vớt hải sản mới làm được.

“Đưa tao đến vùng nước mà mày nhìn thấy bọn họ, lần theo hướng bọn họ biến mất.” Hoa Chiêu ra lệnh.

Sau đó đứng dậy, tự đi lái thuyền.

Động tác có hơi mạnh mẽ, dọa cho Diệp Thư nhảy dựng.

“Làm gì vậy?” Cô khó hiểu hỏi.

“Tâm trạng buồn chán, tùy tiện chèo thuyền một chút.” Hoa Chiêu nói: “Chị không được hứng gió, mau vào bên trong khoang đi.”

“Ừm.” Diệp Thư cũng cảm thấy khá phiền muộn, không muốn ở bên ngoài nhìn biển rộng.

Không biết bao nhiêu mạng người đã bị chôn vùi trong vùng biển bao la này, nghĩ lại thật đáng sợ!

Hoa Chiêu tự lái thuyền, chọn một phương hướng đi, rất nhanh đã tới vị trí cây tảo biển nhìn thấy thuyền.

Cô đuổi theo một đoạn liền dừng lại.

Đường đến cuối cùng ở đây, nếu tiếp tục đuổi theo sẽ không chính xác.

Chúng nó ngây ngốc không biết “phán đoán” “xem xét” xem con tàu đang đi về đâu.

Hoa Chiêu dừng thuyền ở đây, kêu gọi tảo biển trôi nổi quanh đây lại...

Rất nhanh lại có một đợt tảo biển tiếp sức mới...

Hoa Chiêu cứ như vậy đi đi dừng dừng, sau hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy ông cháu nhà họ Chu đang lênh đênh trên mặt biển.

Ông cụ Chu đã hôn mê.

Chu Văn Hiên vẫn còn sức hô hoán, giãy dụa.

Nhưng giọng nói đứt đoạn, cho đến khi anh ta tìm thấy một tia sáng.

Khu vực này không phải tuyến đường thuỷ, cuối cùng cũng có một con tàu đi qua.

Anh ta nằm trên một mảng tảo biển lớn, ra sức giơ tay lên vẫy vẫy về hướng có ánh sáng.

Trong miệng kêu lên: “Cứu mạng...”

Anh ta bị đông cứng một ngày một đêm mà vẫn còn tỉnh táo, khiến bản thân anh ta cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tiếng kêu tuyệt vọng của anh ta phát ra khàn khàn, yếu ớt đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nghe thấy.

Anh ta không ôm hy vọng hạ tay xuống.

Nếu như là ban ngày thì tốt rồi, có thể đối phương sẽ phát hiện ra hai người.

Nhưng tối đen như mực thế này, đêm nay lại không có trăng, sao đối phương có thể thấy được bọn họ chứ?

Họ đã may mắn bám vào được một mảng tảo biển lớn, không bị chìm xuống.

Nhưng vận may này chỉ khiến họ sống thêm được một ngày mà thôi, cuối cùng họ vẫn phải chết.

Chu Văn Hiên cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng ánh đèn ở phía xa càng ngày càng gần, chiếu thẳng vào bọn họ.

Chu Văn Hiên kinh ngạc.

Lẽ nào là thượng đế chiếu cố anh ta một lần nữa?

Thuyền đánh cá chầm chậm dừng lại bên cạnh anh ta.

Một chùm ánh sáng chiếu vào mặt anh ta, nước mắt anh ta trào ra.

Không phải là bị ánh sáng chiếu vào, mà là kích động đến khóc.

Anh ta và ông nội được cứu rồi!

Sau đó anh ta cảm nhận được có người xuống dưới nước vớt hai người lên.

Trong lúc sững sờ, anh ta nghe thấy giọng một người phụ nữ kinh ngạc nói: “Ai ya, chiếc radar trị giá 100 vạn thật hữu dụng, cái gì cũng có thể phát hiện!”

Khi Hoa Chiêu đến gần khu vực biển này, radar phát tín hiệu đã phát hiện ra hai thứ, nhìn giống như người hoặc thùng.

Giản Bạch đưa người ra ngoài kiểm tra thì thấy ông nội và cháu trai nhà họ Chu đang nổi trên tảo biển.

Giọng cô gái này có vẻ quen tai?

Chu Văn Hiên mơ mơ màng màng mở to mắt, mới nhìn thấy Hoa Chiêu.

Anh ta còn tưởng bản thân nhìn thấy là ảo giác...

Những gì Diệp Thư nói không hoàn toàn đúng, anh ta quả thực chỉ có thể nhìn mặt Hoa Chiêu rồi mà vẫn tiếp tục bàn chuyện làm ăn được, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có ý nghĩ đấy.

Chỉ là sau khi biết Hoa Chiêu có chồng con thì ý nghĩ này đã dừng lại.

Nhưng thỉnh thoảng, suy nghĩ này vẫn đột ngột hiện lên...

Chỉ hận đã gặp nhau quá muộn!

Hiện tại đây là?

Một cốc nước nóng hổi, hương vị là lạ được rót vào miệng.

Không khó uống, ngược lại còn hơi ngọt khiến anh ta càng khát.

Chu Văn Hiên ngay lập tức định thần lại, uống cạn nó, cuối cùng cảm thấy mình đã sống lại, cơ thể anh ta dần cảm thấy ấm áp.

Anh ta lập tức bò sang bên cạnh: “Ông ơi! Cứu ông nội tôi với!”

Sau đó anh ta nhìn thấy ông tôi được một vệ sĩ đỡ dậy, ông cũng được đổ thứ gì đó vào miệng.

Ban đầu còn có chút khó khăn, mặt ông cụ Chu tái mét, miệng không thể mở ra.

Nếu không phải Hoa Chiêu nói người vẫn còn sống, mạch đập yếu ớt, bọn họ còn tưởng rằng ông ấy đã chết.

Nhưng sau khi uống được vài ngụm, miệng của ông cụ Chu đã có thể tự mở ra, hơn nữa còn có thể nuốt được.

Sau khi cho uống hết một ly nước, Hoa Chiêu rót ra một ly khác trong bình giữ nhiệt ra, cho ông ấy uống hết.

Sau khi uống ba cốc, sắc mặt ông cụ Chu mới khá hơn, không còn xanh xám mà trắng như tuyết.

“Nước nóng chuẩn bị xong chưa? Đưa hai người họ đi tắm đi.” Hoa Chiêu nói.

Mấy vệ sĩ đứng lên, đưa người tới nhà vệ sinh.

Ở đó có bồn tắm.

Nhưng cũng chỉ có thể chứa được một người.

“Để ông nội tắm đi, tôi không cần!” Chu Văn Hiên lập tức nói.

Hoa Chiêu cười đáp: “Vậy để tôi tìm cho anh một bộ đồ khác để thay.”

Ngay lập tức có một vệ sĩ đưa cho anh ta một bộ quần áo để thay.

Chu Văn Hiên run rẩy thay đồ ra.

Hoa Chiêu đưa cho anh ta một chai nước khoáng.

Anh ta khó hiểu cầm lấy, nhưng để vào tay thật ấm áp.

Bên trong là nước nóng.

“Không có túi chườm nóng, anh chịu khó một chút.” Hoa Chiêu nói.

Nước mắt của Chu Văn Hiên nhất thời lại chảy ra.

Cẩn thận như vậy... Thật cảm động!

Anh ta ngồi trên ghế sofa, thấy có một chiếc thảm lông được chuẩn bị sẵn ở đó.

Anh ta nhặt nó lên, vừa khóc vừa ôm bình nước nóng.

Diệp Thư không chịu được tò mò hỏi anh ta: “Mau nói đi, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại lênh đênh trên biển?”

Chu Văn Hiên cũng khóc đủ rồi, vừa rồi là anh ta không thể kìm nén được, nhưng bây giờ anh ta không muốn tiếp tục mất mặt trước Hoa Chiêu.

Anh ta lau nước mắt nói: “Chúng tôi bị cướp, tiền bị lấy mất, tay chân bị trói lại, còn bị buộc đá trên người ném xuống biển cho c.h.ế.t đuối.”

“Nhờ có nhiều tảo nên chúng tôi túm được một đoạn tảo biển leo lên, trời tối nên đối phương không thấy.”

“Sau đó tôi lặn xuống nước cởi dây trói ở chân cho mình và ông nội, nhưng tôi cũng không biết nên bơi về đâu, cứ nổi trên mặt nước như thế, lúc tôi sắp c.h.ế.t cóng thì gặp được mọi người”.

Chu Văn Hiên nhìn Hoa Chiêu và Diệp Thư, mắt lại đỏ lên: “Cảm ơn mọi người, mọi người đã cứu mạng tôi và ông nội.”

“Không cần cảm ơn tôi.” Diệp Thư đáp: “Thuyền là do Hoa Chiêu lái, Anh muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi, là ông trời chỉ dẫn cô ấy tìm kiếm trong đêm tối tăm, để cô ấy tới cứu hai người.”

Diệp Thư nói đùa.

Nhưng trong lòng cô ấy thật sự nghĩ như vậy, nếu không thì sao Hoa Chiêu tùy tiện lái thuyền cũng gặp được ông cháu nhà họ Chu?

Chu Văn Hiên cũng nghe ra đó là một câu nói đùa, anh ta tò mò hỏi Hoa Chiêu: “Sao cô đến được khu vực này vậy? Tôi nghe những tên cướp đó nói khu vực này không phải là tuyến đường thuỷ, mà là một khu vực đá ngầm, cho dù có là thuyền đánh cá hay thuyền chở khách cũng sẽ không tới nơi này, để cho chúng tôi chìm ở chỗ này thì một trăm năm sau cũng không có người phát hiện.”

Hoa Chiêu trả lời: “Hôm nay có người nói với tôi, nói tôi bắt cóc hai người, cảnh sát tới tìm tôi điều tra, tâm trạng tôi không tốt nên muốn lái thuyền đi dạo, cũng không xem bản đồ. Tôi lái thuyền vào vùng biển này, đang định rời đi thì phát hiện tín hiệu trên radar nên ghé qua xem.”

Lời giải thích này cũng khá thỏa đáng.

Cũng không quá đặc sắc, không có vấn đề gì, cũng coi như hợp tình hợp lý.

Về phần gặp ông cháu bọn họ, chỉ là trùng hợp.

Thế giới này có rất nhiều sự trùng hợp, mọi người đều có thể chấp nhận được.

Chu Văn Hiên cũng nhanh chóng chấp nhận... Lí do thoái thác của Diệp Thư.

Hoa Chiêu giống như ngôi sao may mắn của gia đình anh ta được ông trời ban xuống vậy!

Hoa Chiêu cười đáp: “Anh nghĩ như vậy cũng tốt, tôi sợ ngày mai đưa hai người ra khỏi đây lập tức có người nói tôi bắt cóc hai người, sau đó hối hận nên mới tới đây cứu hai người.”

Nếu cô không quen biết cha con nhà họ Chu có khi còn tốt, không có tin đồn cô bắt cóc người cũng tốt, nhưng cô lại cứu được người ở chỗ không thể cứu được.

Trùng hợp lại biến thành khả nghi.

Loading...