Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:58:06
Lượt xem: 207

Diệp Thâm lưu luyến không rời mà đem bàn tay đang đặt ở trên bụng Hoa Chiêu lấy ra, chạm vào bức tường bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy ra, không nhúc nhích.

Anh hít một hơi thật sâu, ngửi thấy bầu không khí trong lành thoảng chút hương cỏ cây.

“Chúng ta may mắn, bức tường vỡ này lại rất rắn chắc, bởi vì vững chắc mà tạo nên khe hở lớn, vẫn thông với bên ngoài!” Diệp Thâm kinh ngạc nói.

Điều này thật sự rất hiếm, bởi vì trong khoảng chục năm trở lại đây đều chú trọng “cần cù, giản dị”, làm gì cũng phải đơn giản, nhà ở không thể xây kín, phải quang minh chính đại bớt xén nguyên vật liệu. Chỉ bằng cách sử dụng ít vật liệu và vật liệu nghèo nàn, đó mới có thể phản ánh sự siêng năng và tiết kiệm., chăm chỉ và giản dị ...

Vì vậy, chất lượng nhà xây mấy năm nay nhìn chung không tốt, nhưng không ngờ lại có nhà tốt.

"Tiểu đoàn trưởng! Tiểu đoàn trưởng!"

Diệp Thâm đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hét.

Rất tốt, xem ra quả nhiên thông lên, và bọn họ bị vùi không sâu.

"Tôi ở đây! Đây!" Anh lớn tiếng đáp lại.

Những người bên ngoài dường như đã nghe thấy, bước chân vội vã xung quanh.

Nhiều người biết vị trí của Diệp Thâm trước khi rơi xuống.

Hoa Chiêu thật xinh đẹp ... Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô, cô cùng Diệp Thâm nói chuyện thân thiết, không ít người đã nhìn thấy.

Cứu hộ đến nhanh chóng.

Trong hai tiếng đồng hồ, với sự trợ giúp của dây leo ngầm bí mật, Diệp Thâm và Hoa Chiêu nhanh chóng được giải cứu.

“Thật tốt quá !” Mọi người reo hò.

Tất cả đều tôn trọng tiểu đoàn trưởng của họ, và họ không muốn anh xảy ra chuyện gì.

Họ cũng không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô gái xinh đẹp đó.

Một người đẹp như vậy, nếu hương tiêu ngọc vẫn thì thật đáng tiếc.

Nhưng ngay sau đó, những tiếng hoan hô và vỗ tay từ từ ngừng lại, và khung cảnh yên tĩnh lạ thường.

Họ phát hiện ra rằng tiểu đoàn trưởng của họ một mực nắm tay cô gái kia và không chịu buông ra. Đỡ cô cẩn thận từng li từng tí mà đi ra khỏi đống đổ nát, vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng, trên đường còn hỏi người ta có muốn cõng hay không.

Tình huống gì vậy? ?

Trước khi rơi xuống vực nhìn không phải là rất ghét bỏ, nhìn cũng không muốn nhìn người ta sao?

Vừa ra khỏi hố lại biến đổi lớn như vậy sao?

Đầu có phải bị đụng rồi không ...

Hơn nữa, anh ấy đã có gia đình! Toàn bộ doanh trại đều biết rằng chị dâu nấu ăn rất ngon!

Cả buổi còn lôi kéo tay con gái người ta thật sự không thích hợp a?

“Tiểu đoàn trưởng, trời tối rồi, chúng ta thu đội hay tiếp tục?” Ai đó nói, phá tan sự im lặng.

Họ dùng hai đèn pin cùng mấy cái đuốc chiếu sáng đem người đào lên, đèn pin và đuốc đều đã gần hao hết, hiện tại tối như bưng, cứu người rất khó khăn.

“Chúng ta có thương vong gì không?” Diệp Thâm nắm tay Hoa Chiêu.

"Có hai người bị thương nhẹ nhưng không có thương tích nghiêm trọng hoặc tử vong", người này trả lời.

Khu vực này vốn đã hoang tàn, chỉ có một tòa nhà cao hai tầng rưỡi, Diệp Thâm và Hoa Chiêu đã vì ngã xuống nên đã thoát ly đội ngũ.

Những người khác bởi vì thân thủ nhanh nhẹn, bên người lại không có nguy hiểm nên đều không có việc gì.

“Tốt rồi.” Diệp Thâm thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh: “Tiếp tục cứu viện!

Thời gian cứu hộ tốt nhất chỉ có 72 giờ, mỗi phút mỗi giây đều quý giá, muốn nghỉ ngơi về sau còn rất nhiều thời gian.

Mọi người tìm thấy gỗ và vải từ đống đổ nát để đốt cháy chúng, làm thành nhiều ngọn đuốc khác nhau và tiếp tục công cuộc tìm kiếm.

Nhưng ánh mắt mọi người xẹt qua như đuốc, hết lần này tới lần khác đều phải liếc về phía Diệp Thâm.

Anh vẫn đang níu kéo tay người ta đây này!

Còn ba phen mấy bận yêu cầu cõng người ta đấy!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, cô gái nhỏ không thể lay chuyển được anh ta, đành nhăn nhó để anh ta cõng.

Lại còn ôm đùi người ta!

Còn ước lượng!

Còn đỏ mặt! ! !

Quá không phải là con người rồi!

Anh ta là một ông già đã có gia đình còn ôm một cô gái nhỏ! !

Nhưng mọi người giận mà không giám nói gì.

Trước mắt đụng phải một đội ngũ và tham gia cùng họ.

Đó là tiểu đội do Trần Phong lãnh đạo.

“Các ngươi tại sao lại đến bên này rồi?” Diệp Thâm kỳ quái hỏi.

Trước khi khởi hành, họ đã phân chia nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ ở mỗi phía nam, đông và tây bắc, và việc bên kia dọn dẹp phần của mình nhanh như vậy cũng không hợp lý chút nào.

"Quân chính quy cứu viện ..." Đi thêm hai bước, Trần Phong phát hiện người trên lưng không phải là chiến hữu nào, mà là Hoa Chiêu.

"Làm sao vậy? Cô bị thương?" Trần Phong lập tức hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.

Hoa Chiêu cách gần, lập tức nhận thấy khóe miệng người nào đó đang mím lại.

Hahaha ~~

Cô ấy cười toe toét không chút che giấu.

Lồng n.g.ự.c rung động ... Diệp Thâm có thể cảm nhận được rõ ràng độ đàn hồi và mềm mại đáng kinh ngạc trên lưng anh ...

Thật nghịch ngợm ... như một đứa trẻ, lúc đó nhất định có thể cùng con chơi đùa đấy ...

“Cô ấy không sao, không cần quan tâm.” Diệp Thâm nói.

Trần Phong bước chân dừng lại. Tại sao giọng điệu không đúng lắm?

Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ, đi vài bước liền đứng bên cạnh Diệp Thâm nói nhỏ: "Tôi sẽ cõng cô ấy trên lưng, anh cõng cô ấy trên lưng, không thích hợp ."

“Haha!” Hoa Chiêu trực tiếp cười nói.

“Còn cười!” Diệp Thâm bị cô chọc cười: “ Còn không phải là em gây sự.” Anh vô hình mà véo vào đùi cô.

Nó không đau, nhưng nó đủ mập mờ.

Hoa Chiêu không cười được nữa.

Diệp Thâm cũng có chút xấu hổ, vừa rồi trượt tay ...

Bầu không khí giữa hai người quá thân mật và mập mờ, Trần Phong sững sờ.

“Đây là chị dâu của cậu, Hoa Chiêu.” Diệp Thâm nói với Trần Phong: “Tôi cõng trên lưng, là thích hợp nhất.”

“Hả ?!” Xung quanh chỉnh tề thốt lên.

Điều gì đang xảy ra?

Cô gái nhỏ này là chị dâu của họ? Họ là vợ chồng?

“Nhưng anh rõ ràng không biết cô trước đây!” Trần Phong chất vấn, hắn không mù cũng không ngốc, có thể nói Diệp Thâm ban ngày không quen biết cô gái nhỏ này, thái độ tránh né cũng không phải là giả.

Anh ấy không tin rằng kỹ năng diễn xuất của Diệp Thâm lại cao như vậy.

Và điều đó là hoàn toàn không cần thiết!

“Ồ, tôi sẽ giải thích chuyện này.” Hoa Chiêu nằm trên lưng Diệp Thâm nói, “Chúng tôi là được thuận miệng đính ước từ bé. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ngày kết hôn. Tôi ngại ngùng và tránh mặt anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy tôi. , chưa kể, hồi đó tôi cũng ngót nghét 70-80 cân, lúc tôi béo lên trông khác hẳn bây giờ, anh ấy cũng không thể nhận ra là phải ”.

Cô không dám nói trước đây mình đã tăng hơn 100 cân, béo như vậy hơi giả tạo cũng không ai tin.

Hoa Chiêu cười nói: "Mấy tháng nay ta gầy như vậy, anh ấy mới chỉ thấy một lần chắc chắn không nhận ra, huống chi, bà nội tô cũng không nhận ra a ~"

Như vậy ah…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-38.html.]

“Vậy ban ngày cô nói tên là Triệu Hoa.” Giọng nói của Trần Phong mang theo nhàn nhạt lên án.

Diệp Thâm ánh mắt lạnh lùng, làm sao vậy, hắn thật sự nhìn trúng lão bà của anh rồi hả?

“À, tôi đang thử anh ấy xem có hay trêu chọc những cô gái khác không!” Hoa Chiêu vỗ vai Diệp Thâm cười nói: “Kết quả tôi rất hài lòng!

“Cô hài lòng cái gì?” Trang Nguyên Vũ lớn tiếng hỏi, nhanh chóng chạy tới.

Hắn từ xa nhìn thấy Diệp Thâm cõng Hoa Chiêu, còn tưởng rằng Hoa Chiêu bị thương.

“Làm sao vậy?” Anh lo lắng nhìn Hoa Chiêu, đưa tay về phía cô: “Đại ca, để tôi cõng cô ấy trên lưng! Anh cõng không thích hợp!”

Anh ấy có cùng quan điểm với Trần Phong.

Diệp Thâm nghiêng người tránh ra tay của hắn.

“Câu hỏi có thích hợp không, anh hãy để Trần Phong giải thích cho anh.” Diệp Thâm hỏi: “Hai người sao lại ở đây?

“Cứu hộ chính quy đến rồi, đằng này có đủ người rồi, chúng ta tới đây tụ tập cùng các ngươi.” Trang Nguyên Vũ ngây người nhìn Diệp Thâm và Hoa Chiêu.

Họ không phải là đội ngũ đóng quân tại đây, bọn họ đến đây vì nhiệm vụ. Hiện tại cứu viện địa phương đã được triển khai.

Đến muộn một chút vì họ cũng đã trải qua một thảm họa lớn.

Đang nói thì từ xa có một nhóm người đi tới, Triệu Dũng cũng đi tới.

“Anh để cho em xuống.” Hoa Chiêu vỗ vỗ vai Diệp Thâm, ở bên tai hắn nói: “Em có thể tự mình đi, anh có việc đi trước đi.”

Hơi thở ấm áp bên tai, Diệp Thâm đột nhiên nhớ tới đêm đó ... Dừng lại!

Anh đặt cô xuống một cách cẩn thận.

“Bụng đau không?” Anh vẫn không yên hỏi.

Ban ngày đi theo đám chiến sỹ bọn họ làm việc một ngày đấy! Lại cùng anh bị vùi một chỗ, chắc cô ấy sợ hãi và sợ hãi không dám bộc lộ ra ngoài, anh luôn lo cô có chuyện mà không nói ra lời.

"Đừng lo lắng, không đau chút nào! Bảo bảo kiên cường lắm!" Cô vui vẻ lắc lắc cánh tay anh.

Không phải là người bỏ qua gia đình vì "mọi người", cô thật sự may mắn.

“Bảo bảo nào?” Triệu Dũng vừa đi tới vừa không hiểu. Nhưng nhìn thấy động tác thân mật của hai người, hắn cũng ngẩn ra.

“Chiến sĩ hậu cần đi nấu cơm, chúng ta cùng nhau thảo luận phân công nhiệm vụ.” Diệp Thâm nói.

Hoa Chiêu lập tức nói: "Vậy tôi đi giúp nấu ăn!"

“Đừng đi, rất mệt mỏi!” Diệp Thâm lập tức nói.

Tất cả mọi người trừng mắt nhìn hắn, bộ đội nấu ăn rất mệt sao? Trước đây anh ấy không nói thế!

Hoa Chiêu cười tủm tỉm, “Không có việc gì, không có việc gì, em chỉ hỗ trợ, yên tâm đi!” Nói xong, cô tự mình đi vào bếp nấu ăn.

Đã đồng ý nấu ăn cho những người lính đáng yêu này tối nay! Cũng cho họ thấy tay nghề của chị dâu này.

Những người lính hậu cần của bốn tiểu đoàn tập trung lại, mọi người đều nhìn Hoa Chiêu. Tay nghề nấu ăn của Hoa Chiêu thực sự nổi tiếng khắp doanh trại, mấy chỉ huy tiểu đoàn của họ thường đánh nhau để giật đồ của cô ấy, họ đều biết.

Một vài người trong số họ đã may mắn được nếm thử một vài miếng và rất ấn tượng.

"Chị dâu, tối nay ăn gì? Chị có thể nói trước không!" Người của Diệp Thâm hét lên.

“Anh mang theo cái gì?” Hoa Chiêu hỏi.

Người này sững sờ một lúc rồi lúng túng: "Chúng tôi mang cơm, mì trắng, một rổ trứng, một xô nước sốt, và một ít củ cải".

Họ cũng trải qua một trận động đất, và những thứ khác bị chôn vùi, họ đào những thứ này trong đống đổ nát.

“Vậy thì súp củ cải với sốt trứng.” Hoa Chiêu nói.

“Được rồi!” Mọi người lập tức hành động, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Hoa Chiêu quả nhiên không phụ sự mong đợi của bọn họ, trong nửa tiếng đồng hồ, một vài nồi bánh canh lớn đã chuẩn bị xong. Và nước sốt trứng chiên có mùi thơm mà họ chưa từng ngửi thấy trước đây.

Mũi những người tìm kiếm cứu nạn phía xa đều dồn về bên này nhưng mắt và tay vẫn tập trung vào công việc, tìm kiếm những người có thể mắc kẹt.

May mắn thay, không.

Hoa Chiêu cũng biết không có khả năng cao, bởi vì khu vực này dân cư đông đúc, lại toàn là cao ốc, cho nên cô mới tạo ra một loạt hố ...

Người ở đây cũng đều rất tiếc mệnh, đi hết sạch rồi.

Tìm kiếm một hồi khẳng định không có người, Diệp Thâm hạ lệnh đi ăn cơm.

Mọi người bỗng nhiên vồ vập như hổ đói vồ bầy cừu ...về phía lính hậu cần xếp hàng lấy đồ ăn.

Đầu tiên là bát súp bánh canh và nước sốt trứng đậm đà, mọi người bất giác tròn xoe mắt sung sướng, thật là ngon, chưa bao giờ họ được ăn một thứ ngon như vậy.

Không đúng, cả hai đều là những thứ bình thường không thể bình thường hơn, nhiều người ăn từ nhỏ cho đến lớn, sao làm ra từ bàn tay của chị dâu, chúng lại khác nhau như vậy?

Mọi người vụng trộm nhìn Hoa Chiêu, sau đó lại quang minh chính đại trừng mắt nhìn Diệp Thâm, trong mắt hiện lên sự ghen tị.

Dễ thương như vậy, còn biết làm cơm, tiểu đội trưởng Diệp sao lại hạnh phúc như vậy!

Trần Phong, Triệu Dũng và Trang Nguyên Vũ cúi đầu ăn trong im lặng, không muốn nói chuyện với Diệp Thâm! Càng không muốn nhìn hai người đối diện cùng nhau ngồi ăn bữa tối.

Nhão nhão, dính dính, không phải vợ thôi sao? Làm như ai cũng không có ... Được rồi, họ thực sự không có.

Tức giận!

“Ông nội thế nào?” Diệp Thâm hỏi.

Trước đây anh đối với Hoa Cường cảm giác rất phức tạp, hồi đó Hoa Cường đã cứu sống ông nội anh, anh rất cảm kích, nhưng là anh đến thăm ông ấy, ông ấy lại đối xử với anh nư vậy ..... Bị ép buộc, làm sao có thể không có oán khí?

Nhưng nhìn cô gái nhỏ này đang mang thai đứa con của anh mà vẫn vì anh mà vất vả, chút oán khí này đã mất từ lâu, bây giờ còn lại đều là cảm kích, càng thêm cảm kích!

"Ông nội khỏe hơn rất nhiều. Từ khi em học nấu ăn, em đều nấu cho ông ấy mỗi ngày. Ông ấy ăn ngon miệng, vui vẻ và bệnh đã đỡ hơn" Hoa Chiêu nói.

“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Thâm thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Hoa Cường có chuyện, Hoa Chiêu bị bỏ lại một mình, như vậy cô sẽ buồn như thế nào? Và anh vẫn chưa quên rằng cô vẫn còn một đám người thân xấu xa.

“Người thân của em gọi Hoa Sơn lại bắt nạt em sao?” Hắn cau mày hỏi.

“Làm sao anh biết Hoa Sơn?” Hoa Chiêu kỳ quái nói. Cô có tất cả những ký ức sau khi gặp Diệp Thâm, và cô và ông nội không bao giờ đề cập đến gia đình Hoa Sơn với anh ấy.

Diệp Thâm không có giấu diếm, đem chuyện mình trở về tìm sợi dây chuyền, nghe được bọn họ nói chuyện.

Hoa Chiêu lập tức vươn tay che ngực, nói: "Của em! Em sẽ không trả lại cho anh đâu! ~" Tuy biết mình làm sai, rất ích kỷ, nhưng cô vẫn kiên quyết, để cho cô mất đi khả năng mạnh mẽ như vậy. Không thể.

Diệp Thâm không khỏi nở nụ cười khi nhìn cô gái nhỏ tóc xõa tung bay trước mặt, anh không nghĩ cô tham lam tiền bạc chút nào, cả đời anh cũng không cần, cô dùng, nó như một dấu hiệu của tình yêu ...

"Vốn là của em. Bà nội nói là cho cháu dâu." Diệp Thâm nói. Giọng nói nhẹ nhàng đến bất ngờ, Hoa Chiêu cảm thấy bên tai mình như sắp mang thai.

Và cô thích nghe những lời này, vì nó là của cháu dâu đấy, thì cái này danh chính ngôn thuận thuộc về cô rồi!

"Cảm ơn~" Hoa Chiêu nở nụ cười thật tươi Với Diệp Thâm, cảm ơn anh đã cho cô một món quà quý giá như vậy.

Hai người nhìn nhau cười, một ầu không khí ấm áp ngọt ngào lặng lẽ chảy qua.

Ba người đối diện cảm thấy ăn no rồi, đồ ăn ngon như vậy cũng ăn không nổi!

Nếu bọn họ tìm được người vợ như vậy họ cũng cười!.

........

Ăn xong, một số người nghỉ ngơi, một số tiếp tục cứu hộ.

Họ cũng là con người, không nghỉ ngơi trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến công tác cứu hộ.

“Em ngủ trước đi.” Diệp Thâm dẫn Hoa Chiêu đi vào một cái lều dựng trên đất trống

Lều rất lớn dùng trong quân sự, có thể chứa 10 người.

Nhưng Hoa Chiêu là người phụ nữ duy nhất ở đây, cho nên cô đành phải chính mình chiếm một cái, không, hai người họ chiếm một chỗ.

Hoa Chiêu hai mắt lóe lên, cô cúi đầu giật giật góc quần áo của Diệp Thâm, nói nhỏ: "Ngủ một mình, em sợ..."

Diệp Thâm ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: "Em trước đi ngủ, anh nửa đêm sẽ trở lại, đừng sợ."

“Ồ.” Hoa Chiêu giả bộ nhu thuận không cưỡng cầu nữa, liền nằm xuống.

Cô không sợ, cô chỉ muốn trêu chọc anh thôi ~

Nửa đêm đổi ca, Diệp Thâm quả nhiên trở về rồi.

Loading...