Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:58:07
Lượt xem: 189
Hoa Chiêu đã ngủ rồi, cô thật sự rất mệt.
Nhưng người lạ bước vào lều, và cô ngay lập tức tỉnh dậy.
Những cây trồng trước cửa nói với cô rằng đây là Diệp Thâm. Cô chỉ nằm đó mà không nhúc nhích, và tiếp tục mơ màng.
Diệp Thâm đứng ở cửa vài giây, sau đó cẩn thận cởi quần áo dính đầy bụi, đặt ở cửa. Anh dùng áo ba lỗ lau bụi và mồ hôi trên người một cách cẩn thận, rồi lặng lẽ đến gần Hoa Chiêu. Nằm xuống bên cạnh cô.
Anh cảm thấy mình ngay lập tức bị bao trùm bởi hương hoa không tên.
Con gái là hương, cũng đã lấm lem sau một ngày làm việc mà vẫn thơm như thế.
.... Không, có lẽ chỉ vợ anh thơm như vậy! Những nữ binh sĩ mà anh tiếp xúc, sau khi huấn luyện, cũng chỉ có một mùi.
Anh thận trọng nghiêng người đối diện với Hoa Chiêu, chúi mũi về phía trước, hương thơm càng đậm đà, càng thấm người rồi.
Thật là một bông hoa nhỏ ah.....
Thơm và đẹp.
Một bông hoa nhỏ xinh đẹp như vậy chính là vợ của anh.
Vẫn đang mang thai đứa con của anh.
Anh cười thầm.
Nhưng trong đêm đen, người thấm đẫm hương thơm, đột nhiên khiến anh nhớ tới đứa nhỏ này như thế nào đến ... Nụ cười lập tức cứng đờ.
Anh thận trọng vươn tay tiến vào trong chăn Hoa Chiêu ... rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Lập tức cảm nhận được sự rung động phía dưới.
Cảm giác kỳ diệu này ngay lập tức làm mắt anh sáng như sao.
Đôi tay của anh cứ như vậy chạm vào cô mà không đè nặng cô.
Làn da dưới bàn tay mịn màng, tinh tế, hương thơm quyến rũ bao trùm khắp người, cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, rất muốn xông tới!
Như cô lúc trước bổ nhào vào anh.
Nhưng anh không thể.
Khi dì gọi điện trực tiếp để hỏi thăm Hoa Chiêu trước đó, thuận tiện đề cập với anh một số lưu ý khi mang thai, đặc biệt là không thể cùng phòng, nhất là “vận động kịch liệt”
Sinh mệnh nhỏ bé dưới tay anh đáng yêu như thế, anh không thể mạo hiểm một chút nào. Anh và Hoa Chiêu vận độc tuyệt đối là kịch liệt đấy...
Trăn trở một hồi lâu, Diệp Thâm rốt cục chìm vào giấc ngủ.
Tay anh vẫn ở tư thế như cũ cùng sức lực nhẹ nhàng đè lên bụng Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu mở mắt ra, trong lòng mềm nhũn.
Cô rất tự tin với sức hấp dẫn hiện tại của mình, cô cũng biết Diệp Thâm mạnh mẽ thế nào ... nhưng anh không nhân cơ hội "bắt nạt" cô, thật sự là một người đàn ông tốt.
Cô chìm vào giấc ngủ yên bình.
......
Sau một vài ngày, bọn họ tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Nhiệm vụ của Hoa Chiêu là tham gia vào mỗi ngày ba bữa.
Việc cứu hộ ngày càng thường xuyên hơn, nguồn cung cấp hậu cần cho họ cũng đến, tuy rau không nhiều nhưng cũng có ít như củ cải, bắp cải, khoai tây, v.v.
Hoa Chiêu vẫn có thể làm cho chúng ngon hơn.
Diệp Thâm càng nhận được nhiều ánh mắt ghen tị hơn.
Sau 7 ngày, đội đã tiến ra bên ngoài thành phố, ngay cả khi nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. Ước tính đến thời điểm này không còn người sống nào chưa được giải cứu ...
Việc dọn dẹp, vệ sinh và tái thiết sau đó không do họ phụ trách.
Họ cũng nhận được lệnh bên trên và trở về lực lượng ban đầu.
“Trụ sở chính ở đâu? Có thể nói cho em biết?” Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm lắc đầu, cái này anh thật sự không thể nói.
“Ồ.” Hoa Chiêu thất vọng nói: “Vậy em về nhà?
"Không cần, em đến nhà dì ở thủ đô đợi anh trước. Khoảng ba năm ngày nữa anh sẽ được nghỉ lễ sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Anh sẽ dẫn em đi gặp gia đình." Diệp Thâm nói. .
Anh không nghĩ đến việc đưa cô đến gặp cha mẹ sớm như vậy, nhưng vì Hoa Chiêu đang ở đây, vậy thì thuận tiện đi gặp luôn.
Hơn nữa, quân của anh ở rất gần thủ đô ... chính là ở vùng núi lớn ở ngoại thành thủ đô, thời xưa chính là quân trấn thủ thủ đô.
Qua lại có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trên đường.
Anh hiện tại rất trân trọng từng phút từng giây ở bên Hoa Chiêu, anh cảm thấy mình hiện tại buổi đêm ngủ không chạm vào cô và đứa con trong bụng, anh ngủ không được!
May mắn thay, một ngày trước trận động đất, trận đấu của họ đã kết thúc, và anh đã lấy được vị trí đầu tiên như mong muốn. Trở về sẽ đem bình xét cấp bậc chứng thực, thuận tiện tiến hành việc theo quân.
“Về nhà dì… được rồi.” Hoa Chiêu thật ra cũng không muốn rời đi… Tuy rằng nhìn thấy ba mẹ đối phương trước, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng thực ra Diệp Thâm cũng cân nhắc vấn đề mặt mũi của cô, chỉ để cô đến nhà dì đợi anh, thay vì để cô đến thẳng nhà cha mẹ chồng.
Phần tâm ý này cô nhận được.
Biết điều như vậy ... Trái tim của Diệp Thâm mềm nhũn rồi.
Anh từ trong túi móc ra một ít tiền, nói: "Tìm mấy tên kia mượn đấy, đều nghèo kiết xác, trên người cũng không mang theo một chút tiền nào. Em cầm lấy, trên đường cần tiêu."
Anh trong vô thức không nói những điều tốt đẹp về mấy người đó trước mặt Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đại khái ước chừng xếp này sẽ hơn 200 đồng! Tiền tiêu trên đường?
Ba người "Nghèo kiết xác" bên cạnh đều dùng ánh mắt kẹp lấy Diệp Thâm, nói bọn họ là nghèo kiết xác? Hắn ta toàn thân cũng chỉ có 5 đồng tiền mà còn không biết xấu hổ nói bọn họ?
Diệp Thâm đột nhiên quay đầu lại, đối với ba người kia nói: "Tiền của tôi đã dùng để cưới vợ rồi."
"!!!" Tức giận quá!
"Chị dâu, chị có chị gái nào không? Chưa kết hôn! Chị gái tốt nhất!" Triệu Dũng đột nhiên hỏi.
Đến lúc đó, hắn muốn Diệp Thâm gọi anh rể!
Trần Phong và Trang Nguyên Vũ hiểu ra ngay lập tức, quay lại nhìn chằm chằm vào Trần Dũng. Cái tên to con này thật sự một chút cũng không ngốc a.
“Không có chị gái.” Hoa Chiêu nói: “Nhưng có hai em gái.”
Huh? Em gái cũng rất tốt!
Trang Nguyên Vũ lập tức nói: "Tôi thích em gái ! Chị dâu, giới thiệu cho tôi một người!" Anh nói thẳng.
Hoa Chiêu cười nhẹ: "E rằng ngươi chờ không được."
Trang Nguyên Vũ đã biết cô chỉ mới 18 tuổi, vậy chắc chắn em gái cô chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp, kém hai ba tuổi?
“Tôi có thể chờ được!” Anh ta cam đoan nói.
“Một đứa bé 6 tuổi và một đứa 4 tuổi, anh thích đứa nào?” Hoa Chiêu hỏi.
"..." Trang Nguyên Vũ thật ra so với Diệp Thâm còn lớn hơn, điều này thật sự khó có thể chờ đợi được.
Nhưng chị dâu .... Tại sao lại "đáng ghét" như Diệp Thâm vậy!
Diệp Thâm nhìn bộ ba xụi lơ với vẻ thích thú, sau đó đích thân đưa Hoa Chiêu lên xe về thủ đô.
Đường sắt còn chưa sửa xong, chiếc xe này là vận chuyển nội bộ của bọn họ, trên xe còn có hai chiến hữu được phái đi báo cáo nhiệm vụ, Hoa Chiêu thế này anh mới yên tâm.
Sau một ngày xóc nảy, Hoa Chiêu đã đến thủ đô, cô của Diệp Thâm đã đợi cô ở địa điểm đã ước định.
Diệp Thâm đã gọi trước gọi cho bác gái.
Hai mắt Diệp Phương sáng lên khi nhìn thấy Hoa Chiêu, một cô gái nhỏ xinh như vậy, chẳng trách tiểu Diệp nhà bà liếc cái liền chọn trúng.
Hoa Chiêu cũng nhìn rõ Diệp Phương, khoảng 40 tuổi, làn da rất tốt, dung mạo thanh tú, khí chất nhẹ nhàng nhàn nhạt, khiến bà ấy trông rất trẻ trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-39.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu không nói gì, cười trước: "Cô, xin chào, cháu là Hoa Chiêu."
Nụ cười này, giọng nói nhỏ bé này, có thể ngọt ngào đến say lòng người, trên mặt Diệp Phương cũng là nụ cười thật tươi hiếm thấy: "Rất vui được gặp cháu, đứa bé ngoan. Mệt không? Chúng ta nhanh về nhà."
Diệp Phương nhất định giúp Hoa Chiêu xách ba lô, hai người bắt xe về nhà.
Hoa Chiêu phát hiện ra rằng nhà của Diệp Phương thực ra nằm ở đường vành đai 2, trong một khu dân cư 4 tầng.
Trên đường gặp vài người quen, ai cũng hỏi Diệp Phương đây là ai, nghe nói là vợ của Diệp Thâm, lập tức ai ôi kinh hô.
Diệp Thâm từ nhỏ đã luôn ở nhà Diệp Phương, bọn họ đều quen biết nhau.
“Diệp Thâm đã kết hôn?” Một người phụ nữ trung niên đột nhiên chạy tới từ phía xa hỏi Diệp Phương với giọng điệu hoài nghi.
Bà ta nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, như nhìn kẻ thù của mình.
Diệp Phương cau mày, nhưng thay vì nhìn người phụ nữ đối diện, bà quay đầu nói với những người xung quanh: “Diệp Thâm nhà tôi mấy ngày nữa sẽ về, lúc đó tôi sẽ tự mình phát kẹo cưới cho mấy người.
Người phụ nữ đối diện lại không muốn buông tha, trên mặt lộ ra vẻ liều mạng: "Diệp Thâm làm sao có thể nói kết hôn liền kết hôn? Hắn cùng với tiểu Mai không phải rất tốt sao?! Chuyện của hai đứa nhỏ không phải đã nói tốt rồi! Đợi đến khi Diệp Thâm về sẽ xử lý! Làm sao có thể, chuyện này làm sao có thể không giữ chữ tín vậy! "
Huh?
Hoa Chiêu trợn to hai mắt, cảm thấy có chút xấu hổ, chẳng lẽ cô đã đoạt đàn ông của người khác rồi hả?
“Đừng nghe lời bà ta nói bậy!” Diệp Phương còn chưa lên tiếng, hàng xóm bên cạnh cũng không nhìn được.
"Tử Mai và Diệp Thâm không liên quan gì đến nhau!"
"Chuyện đó hẳn là đã xảy ra hơn mười năm trước, khi đó Diệp Thâm mới mười lăm mười sáu tuổi, hai người là bạn học bình thường."
"Chính là Tử Mai nhà bà ta, mỗi ngày đều đuổi sau m.ô.n.g người ta."
"Ông cụ nhà họ đã đề cập chuyện này với nhà họ Diệp, nhưng nhà họ Diệp căn bản không đồng ý!"
Những người hàng xóm xung quanh tụ lại, mọi người bảy mồm tám lưỡi mà nói.
Bọn họ thật sự không thích bà ta nói những lời kia, những điều này nói trước bọn họ, họ vẫn có thể coi là nói nhảm, nếu ra ngoài bàn tán, thanh danh của Diệp Thâm chẳng phải sẽ bị tổn hại sao?
"Sau này, Diệp Thâm đi tham gia quân ngũ. 10 năm rồi cũng không gặp lại Tử Mai của bà đúng không?"
"Hai người có lúc nào tốt lên sao? Cũng đã định thời gian sao? Tại sao chúng tôi lại không biết vậy?"
Mấy người hàng xóm nói chuyện tàn nhẫn hơn, trực tiếp xé rách vết sẹo: "Có phải là do Tử Mai nhà bà bị người ta từ hôn rồi? Muốn gả con gái đến điên rồi, nên phải dựa vào Diệp Thâm sao?"
"Ai là người không tốt, Diệp Thâm? Đầu óc bà có bị bệnh không?"
“Các ngươi, các ngươi bắt nạt người khác!” Người phụ nữ hai mắt đỏ hoe khi bị người xung quanh xem thường, trạng thái tinh thần kia thực sự có chút không đúng.
"Tiểu Mai nhà ta, cùng Diệp Thâm hơn mười năm trước đã tốt rồi! Không có nói cho các ngươi biết mà thôi..."
"Triệu đại ni! Hãy cho Tử Mai của bà một chút mặt mũi!" Diệp Phương đột nhiên lên tiếng giáo huấn người phụ nữ: “Bà nói dối như thế này thấy thú vị sao? Bà chê Tử Mai nhà mình không đủ mất mặt sao? Chết không đủ nhanh sao?”
Triệu đại ni nhìn thẳng vào cô.
Diệp Phương không muốn tranh luận với bà ta nữa: "Diệp Thâm nhà tôi đã có gia đình rồi. Bà có bao nhiêu ý kiến cũng vô dụng. Bà nên tìm người khác làm con rể đi thôi." Nói xong liền kéo Hoa Chiêu rời đi.
Triệu đại ni nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ, đột nhiên "Phi!": "Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của cô ta! Ăn mặc rách rưới, dân quê đúng không? Diệp Thâm vậy cưới một người nông thôn! Chỉ nhìn khuôn mặt của cô ta. Hóa ra Diệp Thâm cũng là người nông cạn như vậy, hừ! "
Nói xong liền hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Những người hàng xóm xung quanh cũng giải tán ngay lập tức, tránh xa bà ta ra.
Họ phát hiện ra rằng kể từ khi Tử Mai nhà bà ta bị người ta từ hôn và lại bị sảy thai, bà ta hoàn toàn không biết xấu hổ. Người đã từng hiền lành, tự cao tự đại chốc trở thành một người đàn bà đanh đá.
Tất cả đều là con gái làm hại ah.
Diệp Phương kéo Hoa Chiêu vào cửa.
Nhà bà ở tầng 2. Nhà rất rộng, diện tích sử dụng hơn 100m2, lát sàn gỗ sáng màu, nhà có đầy đủ nội thất, vật dụng như tivi, tủ lạnh, giặt giũ. máy móc.
“Mau ngồi xuống uống chút nước.” Diệp Phương đích thân rót một ly nước ấm cho Hoa Chiêu, nhét vào tay cô, nhìn cô ngoan ngoãn uống vài ngụm, sau đó mới giải thích cho cô.
"Diệp Thâm thực sự không liên quan gì đến Tử Mai đó. Trường cấp hai Diệp Thâm ở đây nên luôn sống trong nhà cô. Nó và Tử Mai là bạn học. Tử Mai năm đó…là có tình ý với Diệp Thâm, nhưng là Diệp Thâm không có ý tứ gì.”
Diệp Phương nhìn vẻ mặt của Hoa Chiêu, thấy cô trầm mặc, trên mặt mây trôi nước chảy, còn mang theo mỉm cười thản nhiên, không có nửa điểm tức giận bộ dáng.
Hoặc là thật là phóng khoáng, hoặc là lòng dạ sâu. Diệp Phương thầm nghĩ.
"Bạn cùng lớp? Vậy thì cô ấy năm nay hai mươi sáu mười bảy tuổi rồi đúng không? Chưa kết hôn sao? Từng bị từ hôn?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thâm hơn cô 8 tuổi, năm nay 26, 27 tuổi.
"Tử Mai đó kiên trì mấy năm ..." Sau khi Diệp Thâm rời đi làm quân nhân, Tử Mai mỗi ngày đều chạy đến nhà cô, đến thể đây là nhà của chính mình, người ngoài đều hiểu lầm.
Diệp Phương đã cố ý giải thích cho người khác.
Nhưng ngay sau khi bà ấy giải thích xong ở đây, Tử Mai lại ám chỉ cho những người khác ở kia.
Điều này khiến Diệp Phương rất không thích Tử Mai, cộng thêm việc Diệp Thâm từng nói rằng hắn không thích Tử Mai, nên nhà họ Diệp không bao giờ đồng ý.
Mọi chuyện cứ bế tắc như thế, cho đến vài năm sau, Tử Mai 23 tuổi, đã là gái lỡ thì nhưng vẫn không đợi được Diệp Thâm nói vài câu, gia đình họ Tử đã giới thiệu cô ta với một người khác có điều kiện tốt, và Tử Mai lúc này mới không đến nhà bà nữa.
Chẳng những không đến mà còn không chào hỏi Diệp Phương khi gặp trên đường.
Không lâu sau, cô ta và người đàn ông kia đính hôn, ngày cưới định vào nửa năm sau, kết quả là một tháng trước khi cưới, người đàn ông kia đột ngột tuyên bố giải trừ hôn ước, sau đó nhanh chóng kết hôn với người phụ nữ khác.
Điều này còn chưa tính là thảm, thảm nhất là việc Tử Mai đột nhiên bị chảy m.á.u ngoài tử cung một tháng sau đó.
Cô ta là y tá, lúc đó đang làm việc trong bệnh viện, đột nhiên cô ta chảy rất nhiều máu, nên không hề giấu giếm.
Sau đó, nhà họ Tử đi tìm người đàn ông kia, nhưng anh ta không chịu thừa nhận đứa trẻ là con mình, và Tử Mai muốn treo cổ trước nhà anh ta nếu không chịu thừa nhận.
Cuối cùng không biết hai nhà giải quyết như thế nào, nhà họ Từ cũng không làm loạn nữa, chuyện đã bị dập tắt.
Tuy nhiên, Tử Mai đã được chuyển đến một bệnh viện khác với tư cách là y tá trưởng ngay sau đó.
“Chuyện này đã xảy ra cách đây 3 năm và Tử Mai vẫn chưa tìm được người thích hợp.” Diệp Phương nói.
“Vậy cô ấy lại nhìn chằm chằm Diệp Thâm?” Hoa Chiêu lúc này thật sự rất tức giận.
Nếu Tử Mai là bạn gái cũ của Diệp Thâm, cô sẽ tìm mọi cách để bù đắp những gì mình nợ người khác, nhưng hóa ra lại là như vậy, đem làm người đàn ông của cô thành "Người thành thật" dễ bắt nạt sao?
Diệp Phương mỉm cười: "Cô ta nhìn chằm chằm cũng vô ích. Tiểu Thâm của chúng ta đã kết hôn và sắp làm cha. Cô ta cũng nên từ bỏ rồi."
Bà nhìn chằm chằm bụng Hoa Chiêu: "Nào, cô kiểm tra cái thai cho cháu."
“Được, được!” Hoa Chiêu ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, hỏi cái gì thì nói cái đó, nói làm gì thì làm cái đó.
Việc kiểm tra thai hiện tại rất đơn giản, chỉ cần đo chiều cao, số đo, cân nặng, nếu thể trạng tốt là có thể đo huyết áp, Diệp Phương đều có những chiếc máy nhỏ này.
Hoa Chiêu cũng biết cân nặng hiện tại của cô, chính xác là 50 cân, tương xứng với chiều cao 170 của cô, rất hoàn hảo.
“Cháu có thể ngủ trong phòng này.” Diệp Phương đưa cô vào phòng ngủ thứ hai, cười nói: “Tiểu Thâm đã từng ngủ ở đây.”
Tuy đây là phòng ngủ thứ hai nhưng rất rộng rãi hơn 20m2, kê bàn học gần cửa sổ, sau đó là giường đơn, tủ quần áo lớn.
Cửa sổ mở toang, trên bệ cửa sổ có vài chậu cây xanh.
Căn phòng rất sạch sẽ và sáng sủa.
Diệp Phương vào phòng, chỉ vào đống quần áo trên giường nói: "Đây là quần áo mới của cháu. Đến thử xem."
Trong điện thoại biết rõ Hoa Chiêu muốn tới, Diệp Phương lập tức hỏi chiều cao, cân nặng của Hoa Chiêu, đi mua một xấp quần áo trở về, không biết cô thích gì, áo, quần, váy bà đều mua.
Hoa Chiêu nhìn chất liệu của quần áo liền biết không hề rẻ, và tất cả đều là "sợi tổng hợp", hiện nay chúng rất được ưa chuộng.
10 bộ quần áo trên giường chính là gần 200 đồng.
Lễ vật quá nặng rồi.
Hoa Chiêu nhìn chính mình, lúc nghỉ ngơi trên đường, cô chỉ đơn giản gội đầu, thay quần áo đơn giản hơn, sắc mặt cũng khá, nhưng thật ra vẫn chưa đi tắm.
Cô đã không tắm rửa trong nhiều ngày.
Nếu bây giờ nếu không có mùi thơm của chính mình, cô sẽ rất xấu hổ khi gặp người khác.
“Cô ơi, có chỗ tắm không? Cháu muốn tắm rửa rồi mới thay quần áo mới.” Cô không từ chối quà của Diệp Phương, dù sao dù nặng bao nhiêu, cô cũng tự tin mình có thể hồi đáp được.