Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:02:06
Lượt xem: 179

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Học Lễ không cam lòng bị đuổi đi, Hoa Chiêu mở ra thu hoạch ngày hôm nay.

3 bức tranh, 3 đồ vật, và một bộ đồ trang sức.

Cô treo tất cả các bức tranh trong phòng, và cô định đưa chúng cho Diệp Phương.

Nó chỉ có 500 đồng mà thôi.

Nếu cô muốn, cửa hàng di tích văn hóa vẫn còn nhiều đấy.

Hôm nay, anh chàng bán hàng đã nói với cô biết cửa hàng di tích văn hóa cứ vài ngày lại dọn kho một lần, chọn những cái không vừa, không dễ cất giữ, hoặc bảo quản không tốt…Lựa ra bán đi.

Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên còn rất nhiều tác phẩm. Nếu muốn về sau lại mua.

Cô bận rộn thay cả ba chậu hoa.

“Lần đầu tiên cô nhìn thấy dùng lọ để làm bình cắm hoa đấy.” Diệp Phương nói, “Hơn nữa cũng quá xa xỉ.”

Bà đưa tay vuốt ve thân bình, theo kinh nghiệm của bà thì đây là lò nung của quan lại thời nhà Minh, tuy không phải bảo vật nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể lưu lạc tới mức làm lọ hoa, dù đáy chai đã bị nứt.

Vì đường nứt này, Hoa Chiêu chỉ mua nó với giá 10 đồng, nhân viên bán hàng nói, nếu không thì chiếc bình này có trị giá hơn 500 đồng.

Hoa Chiêu chính là chọn trúng cái có vết nứt này, vừa vặn làm lọ hoa, nếu không thì cô cũng không nỡ đem đồ vật có giá trị tương lai hơn trăm vạn đi làm bình hoa.

“Trông đẹp không?” Hoa Chiêu hỏi sau khi thay hết ba chậu hoa rồi đặt lên ban công.

Diệp Phương gật đầu một cách chân thành: "Thật là đẹp! Phong cách của căn phòng này đồng loạt nổi lên. Và những bông hoa dường như tràn đầy sức sống hơn."

Bà đã nhìn kỹ hơn và chắc chắn rằng những bông hoa này thực sự tràn đầy sức sống hơn so với khi bà chăm sóc chúng.

Bà ấy thường thích trồng hoa, nhưng mấy cây lan trong nhà này dù có thế nào cũng không thể nuôi nổi, chúng đã nữa c.h.ế.t nửa sống và đã không nở trong vài năm.

Bây giờ nhìn như nước trong veo nha? Hơn nữa bà còn nhìn thấy một cái tiểu nụ hoa?

Diệp Phương hưng phấn nhìn kỹ, thật sự là một cái nụ hoa nhỏ!

“Cháu… thật sự có phúc khí.” Diệp Phương cười nói, “Khi cháu tới, hoa đều nở rộ.”

“Haha, cám ơn cô đã khen.” Hoa Chiêu cười cười, tranh thủ thời gian mở hộp gỗ gụ: “Cô à, còn bộ trang sức này, cháu cũng tặng cho cô!”

Diệp Phương liếc mắt nhìn màu sắc, lập tức lắc đầu: "Cô không cần. Đều là cho cô gái nhỏ dùng. Cháu có thể tự mình giữ lấy."

"Này ~" Hoa Chiêu xấu hổ cười cười, vừa rồi cô thừa nhận là mình dối trá ~

Cô đoán rằng Diệp Phương sẽ không muốn, cho dù màu sắc có hợp với bà ấy hay không, cũng sẽ không muốn, món đồ trang sức này thoạt nhìn rất có giá trị.

Như một món quà gặp gỡ cho thế hệ trẻ, có thể tặng một củ sâm do chính tay mình đào, sau đó tặng một món đồ trang sức đã mua với giá trị lớn? Một người hiểu chuyện sẽ không muốn nó.

“Không thành thật.” Diệp Phương cười búng tay lên trán Hoa Chiêu.

“Nó có giá bao nhiêu?” Bà hỏi.

"2000." Hứa Chiêu nói.

Diệp Phương cau mày: “Hơi đắt. Bộ trang sức này trị giá 1.000-1.500.”

"Chính là ..." Hoa Chiêu nói với Diệp Phương những gì đã gặp phải trong ngày, sau đó hỏi: "Cái kia Lan Lan hay Linh Linh gì đấy? Là con gái nhà ai? Có phải cháu đã rước lấy phiền phức về nhà hay không?”

Diệp Phương sắc mặt phức tạp: "Cháu không có gây phiền toái cho gia đình. Nếu gây chuyện, cũng là Diệp Thâm gây, đều do nó lớn lên quá dễ nhìn!"

“Đúng vậy, đúng vậy!” Hoa Chiêu gật đầu đồng ý.

Diệp Phương lại cười, thật sự không ngờ Tiểu Thâm lại tìm được một người vợ vừa ấm áp vừa dễ thương như vậy, không giống nó một chút nào, nhưng lại có thể bổ sung cho nhau.

Người ta nói rằng một cặp đôi như vậy là thích hợp nhất? Bà rất mong chờ nó.

“Đó là Hạ Lan Lan và Tề Linh Linh.” Diệp Phương giải thích: “Gia đình cô ta, có ý kết hôn với nhà họ Diệp, nhưng chúng ta không đồng ý.”

Cả nhà họ Diệp đều không đồng ý với điều này, tác phong của gia đình họ Hạ không tốt lắm, và họ cũng không cùng một đường.

“Đương nhiên Diệp Thâm chính mình không đồng ý.” Diệp Phương cười nói, “Đứa nhỏ kia, trước kia trong mắt chính là không có những sinh vật gọi là nữ nhân, cho nên nhìn ai đều không vừa mắt.”

Hoa Chiêu ngượng ngùng cười cười, ba tháng trước cô còn kém bắt mắt hơn nữa kia ...

"Về phần Tề Linh Linh kia, lại nói, cùng cháu có chút quan hệ," Diệp Phương nói.

“Có quan hệ gì?” Hoa Chiêu hỏi xong mới nhớ tới người kia họ Tề: “Họ Tề? Tề Hiếu Nhàn?

“Thông minh.” Diệp Phương nhìn cô tán thưởng: “Cô ấy là cháu gái của anh trai Tề Hiếu Nhàn. Tề Hiếu Nhàn có hai anh trai. Anh cả có hai con trai là Tề Giang và Tề Xuyên. Mỗi người đều sinh một con gái, Tề Lâm Lâm và Tề Linh Linh. "

"Anh hai của Tề Hiếu Nhàn có ba cô con gái, ba người con rể trước đây cũng rất tốt, bây giờ, thật khó nói.

“Chính Tề Hiếu Nhàn, cháu có biết không?” Diệp Phương hỏi.

“Cháu biết, bà ấy có một con trai và một con gái, Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Phương gật đầu: "Mấy ngày trước Tề Xuyên đột nhiên đổ."

Bà tuy là bác sĩ nhưng xuất thân còn đó, chức vị của chồng cũng không hề thấp, động tác trên dưới luôn được bà chú ý.

"Tề Giang, muốn bảo vệ chính mình, đoán chừng khá khó khăn. Nhưng Tề Bảo Quốc, người đàn ông duy nhất trong ba đời của nhà họ Tề, vẫn chưa kịp vươn lên", Diệp Phương nói tiếp, "Vậy là gia đình họ đang rất nóng nảy, bốn phía cầu người. Nếu họ biết cháu đã kết hôn với Diệp Thâm ... "

Hoa Chiêu lập tức lắc đầu: "Bọn họ biết cháu kết hôn với Diệp Thâm, nhưng họ không biết cháu là ai? Bọn họ muốn cầu xin ông nội quay lại, chắc chắn không phải xuất phát từ thật tâm. Làm sao bọn họ có thể để ý tới con ghẻ như cháu?

"Cho dù biết cũng không sợ. Cháu sẽ không vì bọn họ mà cầu tình, hi vọng Diệp gia cũng sẽ không vì cháu mà khó xử." Hoa Chiêu nói.

Diệp Phương cười cười, không nói gì. Không phải loại người chỉ lo nhà mẹ đẻ, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của nhà chồng, cô con dâu mà tiểu Thâm tìm được thực sự rất tốt.

......

Sáng sớm hôm sau, Diệp Phương đặc biệt xin nghỉ phép, đưa Hoa Chiêu về thành phố, đến một nơi không được phép xây nhà cao tầng.

Ở khu vực này, vì gần bảo tàng nên có giới hạn về chiều cao.

Qua một khoảng sân lộn xộn, đến một con hẻm vắng vẻ.

Hẻm này có chiều rộng khác thường, các phố nhỏ khác thì hẹp và chỉ có thể vượt 2 chiếc xe đạp, nhưng ở đây có thể là một chiếc xe ngựa.

Thoạt nhìn, đó là nơi sinh sống của đại gia đình.

Vừa đi, Hoa Chiêu nhìn thấy mình đi ngang qua một cái phủ đệ, một lát sau mới biết đó là một phủ Quận Vương.

Vào thời điểm này, đây đã là một tòa nhà kiến trúc được bảo vệ, nhưng nó vẫn chưa được mở cửa cho công chúng, vì vậy con hẻm càng vắng vẻ hơn.

Sau khi đi được một đoạn, những bức tường đỏ ngói vàng đã rút đi, chúng chỉ còn là những viên gạch màu xanh lam bình thường và ngói xám.

Hoa Chiêu nhìn thấy một số cư dân đi ra từ các ô cửa tò vò lớn hay nhỏ, và sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Thoạt nhìn, đó không phải là một sân rộng, cửa sân giống như cổng thành, ngoại trừ ban đêm không đóng.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu xanh nước biển, mang theo một chiếc lồng chim, bước đi chậm rãi, nhìn thấy Diệp Phương, anh ta sửng sốt, sau đó nở nụ cười thành một đoá hoa: "Yo ~ Chị Phương đã về rồi?"

“Vâng, chú Vương, cháu đưa vợ của Diệp Thâm đi xem nhà ở. Chú ra ngoài đi dạo sao? Thật tuyệt, thân thể nhìn ngày càng cứng rắn!"

"Hả? Vợ của Diệp Thâm? Để ta xem một chút." Ông lão liếc mắt nhìn Hoa Chiêu gật đầu một cái: "Đẹp mắt đẹp mắt, thật xứng với người anh em tiểu Thâm của chúng ta. Bà nội của hắn biết được, khẳng định rất cao hứng. Bà ấy rất thích những người xinh đẹp"

Ông lão nói, đôi mắt có chút đỏ lên.

Từ nhỏ ông đã sống ở đây, có thể nói ông và bà nội của Diệp Thâm là thanh mai trúc mã.

“Chú Vương, khi nào rảnh thì đến nhà ngồi chơi, để vợ chồng Diệp Thâm làm thịt tẩm bột rán cho chú, con bé làm rất ngon!” Diệp Phương nói.

Tuy rằng bà không biết Hoa Chiêu có thể làm thịt tẩm bột rán hay không, nhưng không thành vấn đề, con bé nhất định sẽ biết làm ngay khi vừa học, còn có thể nấu ăn ngon!

“Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ đi!” Bác Vương nói: “Bà nội con bé không may mắn, không được nếm thử, tôi sẽ thử thay cho bà ấy.”

"Được rồi! Sáng mai nhớ lại đấy!" Diệp Phương nói chuyện phiếm với lão nhân vài câu rồi mới cùng Hoa Chiêu chậm rãi rời đi.

Ông lão quay đầu lại từng bước một, nhìn hai người.

“Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ ở đây.” Diệp Phương nói, “May mắn là cô thường xuyên dọn dẹp căn nhà này để có thể ở lại”.

Nói rồi hai người đi đến một cái cửa gỗ tối màu, cổng và sân không lớn, không thể so với vương phủ, nhưng cũng rộng hơn hai thước, rộng rãi khang trang, Hoa Chiêu vừa nhìn liền biết đã qua sửa chữa nên rộng hơn trước đây.

Sân là sân hình tứ giác tiêu chuẩn tứ hợp viện, có chạm khắc xà, sơn lát gạch lam, sân ngoài sạch sẽ không có thứ gì, ngoài sân chính trồng một cây nho, trải dài quá nửa sân.

“Cái này do mẹ cô trồng khi còn nhỏ, đã mấy chục năm rồi.” Diệp Phương sờ lên cây nho: “Đã già rồi, không thích đơm hoa kết trái, nhưng mong cháu đừng đốn hạ. . "

“Không chặt, không chặt.” Hoa Chiêu cũng chạm vào thân cây nho cứng cáp: “Nó không già, nó thiếu chất dinh dưỡng, cháu sẽ đổi sang loại đất đặc biệt cho cây nho, đảm bảo sẽ phát triển và lại kết quả! "

Diệp Phương mỉm cười, thực sự là một cô bé tốt.

"Cô không tin sao? Cháu trồng nho giỏi lắm! Một cây nhà cháu có thể cho ra 200 chùm nho. Diệp Thâm đã ăn nho khô, anh ấy nói chúng rất ngon. Viết thư nói cháu chăm sóc thật tốt."

"Thật sao? Điều đó thật hiếm thấy. Tiểu Thâm không bao giờ thích đồ ngọt." Diệp Phương vẫn không tin.Viết lá thư hỏi thêm nho? Có lẽ đó chỉ là tán tỉnh giữa đôi trẻ?

"Thực sự, cô ấy trồng nho rất đặc biệt."

Một giọng nam trầm thấp dễ chịu xuất hiện, lỗ tai Hoa Chiêu đột nhiên tê dại, cô đột nhiên quay người lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-46.html.]

Diệp Thâm đang từ trên tường nhảy ra.

"A!! Anh về rồi!" Hoa Chiêu kinh ngạc chạy tới, ôm lấy anh.

Khuôn mặt Diệp Thâm lập tức đỏ lên, anh ngượng ngùng nhìn cô cô, sau đó ôm cô gái nhỏ đang hưng phấn vào lòng.

Cao hứng như vậy ah. . .

Diệp Phương cười nói: "Thật không biết xấu hổ."

Diệp Thâm nhất thời càng thêm ngượng ngùng, có chút kinh ngạc không biết cô của mình không còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lại còn "tinh nghịch" như vậy?

Kể từ khi những chuyện đó xảy ra, anh chưa bao giờ gặp lại cô cô như vậy.

Nụ cười của Diệp Phương thoáng qua.

Hoa chiêu cũng kịp phản ứng, còn có người ngoài ở đây, hơn nữa lúc này thời điểm vợ chồng ở trên đường cái cũng không thể đi thân cận quá hoặc là dắt tay đấy, bằng không thì cũng bị ghi báo chữ lớn! Mắng không biết xấu hổ.

“Nói cho cô của anh biết, có phải nho em trồng đặc biệt tốt không?” Hoa Chiêu đong đưa ống tay áo của Diệp Thâm.

Có chút không nỡ buông tay ... Hơn nữa hắn nghỉ lễ được mấy ngày, cô còn phải chạy đua với thời gian để hưởng thụ sự sủng ái của anh.

“Đúng vậy, Tiểu Hoa đặc biệt tốt… Không phải, nho do Tiểu Hoa trồng đặc biệt tốt!” Khuôn mặt Diệp Thâm càng đỏ hơn khi nhìn bằng ánh mắt vui đùa của cô mình.

“Đúng vậy, ta hiểu rồi, tiểu Hoa nhi nhà cháu đặc biệt tốt.” Diệp Phương cười nói.

“Anh nghỉ lễ sao? Được mấy ngày?” Hoa Chiêu vội vàng hỏi, không muốn Diệp Thâm quá xấu hổ.

“Một tháng.” Diệp Thâm nói.

“Thật, nhiều như vậy!” Hoa Chiêu vui vẻ, cô còn tưởng chỉ có mấy ngày.

“Thế nào, hiện tại là đoàn trưởng phải không?” Diệp Phương hỏi.

“Dạ.” Diệp Thâm gật đầu.

Lúc đầu anh chỉ là phó đoàn, tuy nhiên chức vị đặc thù, có quyền lợi của đoàn trưởng, nhưng là không có cấp bậc hành chính, hiện tại cấp bậc cũng lên, hơn nữa là cấp 14, cố gắng nữa từng chút một, đến cấp 13, anh chính là là cán bộ nòng cốt rồi.

Thực sự hiếm khi thấy cán bộ cấp cao ở độ tuổi này. Tuy nhiên, tất cả đều do sự phấn đấu của bản thân, và nếu huy chương công trạng của anh được treo lên thì cũng kém chỉ Hoa Cường một chút.

Hoa Chiêu không ngờ ở xã hội hiện tại lại có thể trải nghiệm làm một người vợ giàu có, cô lắc cánh tay Diệp Thâm: "Buổi tối em sẽ làm cho anh một bữa thịnh soạn!"

Diệp Thâm liền hiểu sai rồi, hắn liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, bữa tiệc lớn ...

"E hèm! Tiếp tục xem nhà." Diệp Phương nhếch khóe miệng, xoay người vào nhà chính.

Diệp Thâm mặt đỏ bừng.

Hoa Chiêu nín cười trong lòng, vẻ mặt ngây thơ đi theo hắn.

Có 5 gian chính, gian giữa là phòng khách, phía Đông là hai phòng ngủ, phía Tây là phòng làm việc. Ngoài ra còn có một căn phòng áp mái ở hai phía đông và tây.

Ngôi nhà vẫn y nguyên như cách đây mấy chục năm, mái là trần gỗ chạm khắc kiểu cổ điển, sàn nhà cũng là sàn gỗ nhưng hơi bị mòn.

Phong cách nội thất trong phòng cũng không khớp, không có bộ bàn ghế gỗ gụ cổ điển như cô tưởng tượng mà là bộ bàn ghế hiện đại đơn giản nhất. Loại có giá hai hoặc ba đồng một chiếc.

“Đồ cũ mất rồi.” Diệp Phương thở dài nói.

“Ồ.” Hoa Chiêu hiểu ra.

“Thật may là chiếc giường vẫn còn ở đó.” Bà đẩy cửa phòng ngủ hướng đông ra.

Hoa Chiêu nhìn thấy cái giường nhỏ dưới cửa sổ trong phòng ngủ đầu tiên, và một chiếc giường bạt bộ(*) chạm khắc lớn trong phòng ngủ thứ hai.

Phòng lớn trông giống như một căn phòng nhỏ. Chỉ là vì nó quá lớn nên hầu hết mọi người đều không thể buông bỏ nó, nên nó mới có thể ở lại đây.

"Oa! Cháu rất thích loại giường này!" Hoa Chiêu kinh ngạc nói.

Cô thực sự thích giường bạt bộ, nó mang lại cảm giác cổ điển và ngủ trong đó, có bao quanh tứ phía, cảm giác rất an toàn.

Nhưng chiếc giường này được đặt trong một nhà ba phòng, quá giả tạo còn tốn diện tích, một số phòng ngủ cũng không lớn bằng nó nên kiếp trước cô chỉ có thể nhìn nó.

Bây giờ thì tốt rồi, cô không chỉ có giường bạt bộ mà còn có cả một cái phòng lớn có thể kê giường bạt bộ xuống.

Diệp Phương và Diệp Thâm rất vui khi thấy cô thực sự thích nó.

Xem xong phòng ngủ lại lên phòng làm việc, giống như phòng khách trống trải sạch sẽ, chỉ có một cái bàn ghế, giá sách là sản phẩm đơn giản hiện đại.

Đông Tây Sương phòng tổng cộng 6 gian, lại càng sạch sẽ rồi, đến một cái bàn đều không có.

Căn bếp ở phía Đông gần sân ngoài chất đầy xoong nồi, còn một ít dầu, mì, gạo, không có rau củ.

"Lập tức đi mua, buổi tối hai đứa liền ở lại đây, cô đã nói bác Vương buổi sáng ngày mai tới ăn thịt tẩm bột rán.” Diệp Phương nói ra.

Hoa Chiêu và Diệp Thâm không nói gì, và đồng ý.

Hai người ở riêng thì tốt hơn là ở nhà của Diệp Phương, căn nhà kia không cách âm ...

Mặc dù buổi tối không thể làm bất cứ điều gì ...Nhưng nói chuyện cũng có âm thanh ah.

“Đi thôi, hãy đến thăm những người hàng xóm và xem nhà bọn họ ai muốn đổi.” Diệp Phương nói.

“Đổi cái gì?” Diệp Thâm lập tức hỏi.

Hắn nghỉ về nhà liền đi Diệp Phương gia, kết quả không có ai ở nhà, nghe hàng xóm nói là sáng sớm liền đi ra ngoài, đi đâu không biết.

Hắn đã tìm được Lưu Học Lễ, Lưu Học Lễ vừa vặn biết rõ. Nhưng là ông bề bộn công việc, bên cạnh còn có những người khác, ông cũng chưa nói chuyện nhân sâm, chỉ nói các cô tới chỗ này.

Diệp Thâm đã tìm tới.

Diệp Phương nói ngắn gọn với hắn.

“Ngươi đem vật quý giá như vậy!” Diệp Thâm lập tức vươn tay gõ nhẹ cái trán của Hoa Chiêu: “Không biết nguy hiểm như thế nào sao!”

Cái trán của Hoa Chiêu lập tức đỏ lên.

Diệp Thâm hoảng sợ nhanh chóng thu tay lại: "Anh không dùng lực!"

Hoa Chiêu bĩu môi nhìn anh với đôi mắt to ngấn nước.

Diệp Thâm lập tức luống cuống: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không phải cố ý.” Nơi nào còn muốn truy cứu chuyện nguy hiểm như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Diệp Phương nhìn chằm chằm bên cạnh lắc đầu, xem ra cháu trai lớn thật sự là bại rồi.

"Đi thôi, trước đi hậu viện nhà họ Tào. Tốt nhất đổi nhà với nhà anh ấy." Diệp Phương nói, "Buổi tối không có ai, hai người sẽ rất buồn chán." Đừng có đứng trước mặt bà vung cẩu lương.

Diệp Phương tuy rằng vẫn chưa biết từ "vung thức ăn cho chó", nhưng bà biết cảm giác này đấy!

“Khục.” Diệp Thâm lần này thật sự xấu hổ, nhanh chóng nói với Hoa Chiêu: “Sân này trước đây là một nhà bốn cửa. Nhà họ Tào hiện tại ở trong nhà hai cửa khác.”

“Như vậy ah.” Hoa Chiêu đột nhiên hiểu ra chính mình nói sao luôn cảm thấy kỳ quái, xưa nay quý tộc nào có ở hai nhà, tiểu gia ở nhà nhỏ, người có chút gia cảnh thì ở hai nhà, gia đình có tiền có thể sống trong ba nhà.

Nhất tiến cho người ở, hai tiến cho chủ nhân, ba tiến cho hậu bối.

......

Để đến nhà họ Tào, bạn phải đi đến một con hẻm khác, cửa chính của nhà anh ấy vốn là cửa sau của nhà họ Diệp, cửa trước là một con hẻm hẹp, không hề bề thế. Ai bảo nhà ông ta trên thực tế là phần sau hậu viện nhà người ta, góc Đông Nam không có chỗ cho bọn họ mở cửa lớn.

Điều này khiến gia đình họ Tào trong lòng cảm thấy khó chịu.

Những người có thể sống ở đây tuy gia thế đều không kém nhưng bị phân phòng ở không như ý, trong lòng rất không thoải mái.

Điều này đã trở thành tâm bệnh của gia đình họ Tào, họ cảm thấy cửa mở có phong thủy không tốt “Đi cửa sau” Đây là đường đi sao? Điều này sao có thể như vậy được?

Kỳ thực cũng có chút kỳ quái, từ khi gia đình chuyển đến, ông ta chưa từng tiến thêm được một bậc. Tương lai đầy hứa hẹn tưởng chừng đã vụt tắt khi ông ta nhận được căn nhà, ông Tào hiện tạ đang ở trong tình trạng chờ về hưu.

Còn Tào Kiến, con trai cả của nhà họ Tào, đồng thời là trụ cột của nhà họ Tào, thời gian gần đây cũng có những điềm báo không hay.

“Không được, nên bán căn nhà này đi thôi?” Con dâu cả Tào gia đột nhiên nói: “Làm như vậy mọi người sẽ yên tâm. Lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ như vậy cũng không tốt đâu.”

"Ta cũng muốn bán, nhưng cho ai? Ai dám mua?" Ông Tào tức giận nói.

Sân của ông rộng lớn, cho dù là ngăn cách với sân của người khác, cũng có rất nhiều phòng chính, Đông Tây Sương phòng cũng không ít, trong nhà hắn cũng có rất nhiều dãy nhà sau! Một ngôi nhà rộng rãi cho con cháu trong gia đình.

Nhà to như vậy thì ít người mua được, mua cũng không được, ai dám phơi bày rằng mình có nhiều tiền như vậy? Muốn chết!

Bên cạnh đó, khi gia đình họ bán nhà, chẳng khác nào nói với mọi người rằng họ đã ngã, là điều này không may mắn.

“Vậy thì đổi với người khác đi!” Con dâu cả nhìn ra ngoài nói: “Nghe nói bà Diệp lúc hấp hối đã cho một đứa cháu, trongg nhà tranh cãi không thôi, cháu trai cũng không dọn vào, chúng ta đổi chọ họ! "

Ông Tào không nói lời nào, mà là nhìn về phía con trai trưởng của mình.

Thực ra, họ đã có tâm tư này từ lâu. Nhưng bà Diệp sống c.h.ế.t không đổi, vừa nhắc tới đã bị bà ấy mắng, sau này ...

“Không tìm được người.” Tào Kiến nói. Hắn thật sự tới hỏi thăm, nhưng quân của Diệp Thâm lại giữ bí mật, hỏi thêm mấy câu cũng gần như bị điều tra, làm sao có thể dám hỏi lại.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thâm sẽ tự mình tới.

(*) Giường Babu (Bạt bộ). Đúng như tên gọi, “Babu”(拔步) là một chiếc giường phải bước một bước thì mới có thể lên giường, nhìn từ bề ngoài, nó giống như một chiếc giường có mái che được đặt trên một bệ gỗ, phía trước giường có một hành lang can, mép giường nhô ra ba hoặc bốn thước. Có thể đặt một số đồ đạc nhỏ và đồ lặt vặt ở hai bên. Chiếc giường này được sử dụng chủ yếu ở hướng Nam, có lưới treo tứ phía, không chỉ ngăn muỗi, ruồi mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho sinh hoạt của gia chủ.

Loading...