Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:02:08
Lượt xem: 182

Sự xuất hiện của Diệp Phương và Diệp Thâm khiến họ kinh ngạc.

Họ càng tức giận hơn khi nghe tin Diệp Thâm tới đây để mua nhà của họ.

"Sau khi bán nhà, người nhà chúng ta ở đâu, ở nhà của ngươi sao?" Con dâu cả nhà họ Tào nói.

“Chúng tôi đúng là tới đây đổi nhà.” Diệp Thâm nói.

Huh?

Người nhà họ Tào rất kinh ngạc, anh ta có bị điên không? Hay anh ta đang cầu nhà của họ? Tuy nhiên so với nhà họ Diệp, gia tộc của bọn họ bây giờ có chút chênh lệch, nếu nói bọn hắn thỉnh cầu Diệp gia cũng không sai biệt lắm.

Tào Kiến nhìn chằm chằm Diệp Thâm, nếu có thể giúp ông ta vượt qua khó khăn này, ông ta có thể cân nhắc một chút ...

Diệp Thâm liếc mắt nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lập tức lấy trong ba lô ra một hộp sắt.

Diệp Thâm vô hình nở nụ cười, không ngờ cô gái nhỏ và hắn tâm linh tương thông, chỉ cần một cái nhìn là biết hắn muốn gì.

Diệp Thâm mở hộp thiếc ra, bên trong là nhân sâm trăm năm.

“Ồ?” Ông Tào có chút hiểu biết, biết nhân sâm này không đơn giản, nhưng ông ta cũng cầm không được.

"Đây là nhân sâm hoang dã trăm năm. Đổi nhà này là quá đủ." Diệp Thâm nói.

“Anh có chắc đó là cây sâm rừng có tuổi đời hàng thế kỷ không?” Ông Tào hỏi.

“Ngài có thể tìm Lão Tôn nhìn xem.” Diệp Thâm nói.

Lão Tôn là một bác sĩ Trung y có tiếng ở thủ đô, ông ấy đã nghỉ hưu và trước kia làm bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho thượng cấp, những người sống trong khu vực này đều biết đến ông ấy và công nhận tài năng chữa bệnh của ông.

“Được, vậy để Tôn Lão đến xem!” Tào Kiến đích thân đi mời bác sĩ Tôn tới, nhà của ông ấy cách đây không xa, con hẻm bên cạnh.

Lão Tôn vừa nhìn liền không thể dời mắt khỏi cây nhân sâm, ngửi ngửi, sau đó được sự đồng ý của Diệp Thâm, ông véo một chút rễ củ sâm, nếm thử.

"Nhân sâm này ..." Lão Tôn lập tức nhíu mày.

"Như thế nào? Là giả?" Ông Tào lập tức hỏi.

Lão Tôn vội lắc đầu: "Không không, đừng hiểu lầm, ý tôi là nhân sâm này có tác dụng chữa bệnh tuyệt vời! Đã vượt qua cảm giác của nhân sâm trăm năm bình thường, có lẽ là bởi vì sơn thuỷ tốt mà nuôi dưỡng nó tốt." Anh lấy ở đâu ra một loại nhân sâm tốt như vậy? Ông hỏi Diệp Thâm.

“Vợ của cháu đào ở núi sau nhà, nước của bọn họ tốt.” Diệp Thâm nói.

"Đứa nhỏ ngươi đã kết hôn! Lão Diệp còn không có viết thư cho ta! Thật không phúc hậu!" Ông Tôn lập tức thổi râu trừng mắt.

Ông ấy rất quen thuộc với ông nội của Diệp Thâm, Diệp Chấn Quốc, có thể nói là một người bạn tốt.

Lão Tôn nhìn Hoa Chiêu cuối cùng cũng biết thân phận của cô: "Đúng là một cô gái tốt, nhóc con nhà anh thật tinh mắt."

Diệp Thâm cười đến chói mắt.

“Cô bé, củ sâm sơn dã này con đào được phải không?” Lão Tôn hỏi.

“Ông nội cháu đào được.” Hoa Chiêu nói. Hái sâm là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, càng lớn tuổi thì kinh nghiệm càng tốt, củ sâm này hoàn chỉnh đến mức hoàn hảo, chị nói là người mới hái thì chắc không ai tin.

Nói là do ông nội sưu tầm sẽ giảm bớt nghi ngờ.

Lão Tôn quả nhiên gật đầu: “Ông nội của ngươi thật tuyệt, thoạt nhìn cũng là cao thủ, nhà ngươi có nhân sâm hoang tương tự?” Câu nói cuối cùng là trọng điểm.

Hoa Chiêu chỉ cười không nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Tôn sửng sốt một chút đã hiểu ra, lập tức nói với Diệp Thâm: "Rượu cưới kẹo cưới gì đấy, ngày mai các ngươi đích thân giao đến nhà ta, nếu không ta sẽ tức giận!"

“Được rồi, ông nội Tôn,” Diệp Thâm nói.

Lão Tôn nhìn sâm lâm không nỡ buông tay bỏ xuống, hỏi: "Các người đây là muốn?"

“Cháu dự định dùng nó để đổi ngôi nhà này.” Diệp Thâm nói, “Ông nội của vợ cháu là Hoa Cường, ông ấy muốn trở về thủ đô, không có nơi nào để ở, vì vậy ông ấy đã lấy củ sâm này ra và muốn đổi nhà. "

"Hoa Cường ..." Ông nội Tôn suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra: "À, là Hoa Cường!"

“Ông biết ông nội cháu sao?” Hoa Chiêu tò mò hỏi.

“Sao tôi không biết ông ấy, hồi đó bị thương, tôi đã châm cho ông ấy nửa năm.” Ông nhìn chằm chằm Hoa Chiêu một cách cẩn thận: “Khoan hãy nói, ánh mắt của cô bé có chút giống Hoa Cường. Khi ông của cháu còn trẻ, ông ấy cũng là một người đàn ông đẹp trai, nếu không nhà họ Tề ... "

Ông nói xong cảm thấy không thích hợp liền im bặt, đổi chủ đề: "Phải thay đổi nhà ở đúng không? Cùng ta đổi a! Nhà của ta phòng ở so cái này rộng rãi so cái này còn tốt hơn, ta với ngươi đổi!"

Nói xong, ông còn đóng gói nhân sâm vào trong hộp, ôm hộp không buông.

"Đi một chút, về nhà của ta."

Cả nhà họ Tào lập tức nóng nảy.

"Không thể mang người đi như vậy ah! Vậy là cướp đường!" Tào lão đầu nửa là vui đùa nửa là rất nghiêm túc đem Tôn lão lưu lại: "Ta cùng Diệp gia đều thống nhất tốt rồi!"

“Thảo luận xong chưa?” Lão Tôn hỏi Diệp Thâm.

Diệp Thâm nhìn về phía nhà họ Tào nói: "Đổi cả nhà đi, viết chứng từ, dọn đi sau nửa tháng."

Lão Tào nhìn con trai, hai cha con nhìn nhau, Tào Kiên gật đầu: "Đổi!"

Anh chợt nghĩ đến công dụng hoàn hảo của loại sâm này, có người cần. Và nếu có quan hệ tốt với người này, hắn chắc chắn lần này có thể bình an rồi, hơn nữa bình an thật dài thật lâu.

Ông Tào cũng nghĩ giống vậy nên hai người rất vui vẻ đồng ý.

“Cháu xin lỗi lão Tôn, ông nội của vợ cháu muốn nhà gần chúng ta hơn.” Diệp Thâm nói.

“Nhà ta cũng không xa ah, hai bước sẽ tới.” Tôn Lão miễn cưỡng đặt chiếc hộp xuống.

“Cháu cũng nhờ Lão Tôn ở lại làm nhân chứng.” Diệp Thâm nói.

Lão Tôn gật đầu.

“Còn cần bao nhiêu nhân chứng nữa?” Diệp Thâm lại hỏi người nhà họ Tào.

“Không cần, không cần, ngươi không thể tin tưởng chúng ta?” Lão Tào lại nói: “Nhân sâm này không thích hợp cho quá nhiều người biết. Cũng xin lão Tôn giữ bí mật.

Có quá nhiều người biết, và mọi người đều hỏi, phải làm sao? Cũng không thể đắc tội với nhiều người.

“Được.” Lão Tôn gật đầu.

Hai nhà lập tức viết giấy mua bán, từ nay tài sản đều thuộc sở hữu của Hoa Chiêu, trên giấy tờ đều có tên cô ký.

Họ không làm thủ tục chuyển nhượng ngay cả khi đã viết chứng từ.

Vì căn nhà này vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Diệp trên giấy chứng nhận bất động sản hiện có.

Khi đó ngôi nhà được “chia nhỏ”, nó thực sự được cho là “cho thuê”, người dân thành thị, với những bất động sản lớn hơn 15 hoặc 225 mét vuông, phải nhường một phần và cho thuê.

Sau đó, chủ nhà ban đầu được cho 20-40% tiền thuê mỗi năm, và sau 8 năm, anh ta sẽ không có nữa.

Mấy năm sau có chủ trương trả lại nhà thuê, nhưng trừ một số khu vực nhiều nơi bị lôi kéo, kéo vào nhà không rõ quyền tài sản rồi cạy phá, phá bỏ.

Hoa Chiêu cầm bản hợp đồng trao đổi này, cảm thấy có chút không chắc.

“Chúng ta có nên chào hỏi mọi người và nói với họ rằng ngôi nhà đã đổi chủ không?” Hoa Chiêu hỏi.

“Cháu suy nghĩ nhiều.” Diệp Phương cười nói: “Vậy chào hỏi.”

Vẻ mặt Diệp Thâm cũng không quá lo lắng.

Hoa Chiêu biết rằng họ không thể nghĩ đến các chính sách trong tương lai, cũng như không thể nghĩ rằng thế giới sẽ thay đổi nhiều như vậy trong vài thập kỷ nữa.

Nói với họ rằng căn nhà vừa rồi sau này có thể trị giá hơn tỷ đồng, họ đã có thể nghĩ đến cô muốn tiền đến điên rồi.

“Họ sẽ dọn ra ngoài theo lịch trình?” Hoa Chiêu hỏi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-47.html.]

Nếu những người này dọn ra ở riêng và cô là người thực sự sở hữu căn nhà thì quyền sở hữu tài sản trong tương lai cũng rất rõ ràng.

"Nhất định, bọn họ đều là người có m.á.u mặt, cũng như Lão Tôn làm nhân chứng. Bọn họ có thể lừa gạt chúng ta một cái nhân sâm?" Diệp Phương nói, "Nếu như xảy ra chuyện, để cho cha chồng của cháu làm chủ. "

Hoa Chiêu mỉm cười, nhưng cô luôn có chút không yên tâm, bởi vì nhà họ Tào cho cô ấn tượng không tốt, đặc biệt là con dâu cả nhà họ, ánh mắt đảo quanh, giống như một người nhiều tâm tư.

“Khi nào thì đi gặp ông nội?” Diệp Phương hỏi.

Diệp Thâm nhìn sắc trời, còn sớm, chưa tới giữa trưa, "Hiện tại đi thôi."

Vì vậy, ba người họ bắt xe buýt, đi thẳng đến tìm Lão Diệp.

Ông ấy không ở nhà, hẳn là một người bận rộn, bận bịu vô cùng.

Nhưng khi nhận được cuộc gọi, ông đã quay về sớm.

Khi nhìn thấy Hoa Chiêu, hai mắt ông sáng lên, ông biết rằng chuyện này sẽ xảy ra, và phải là một cô gái nhỏ xinh như vậy mới có thể quyến rũ cháu trai định lực thâm hậu của mình.

Nhưng mà Hoa Chiêu vẫn xinh đẹp ngoài dự đoán của ông, trong đời ông chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, cô gái nhỏ này xinh đẹp lại có tinh thần khiến người ta ưa thích.

“Đến, đến đây, cháu gái ngoan, ngồi đây với ông nội, sức khỏe của ông nội cháu thế nào rồi?” Thái độ của Diệp Chấn Quốc hoà ái trước nay chưa từng có, thậm chí còn nhẹ giọng nói với Hoa Chiêu.

Ông vô thức hạ giọng vì sợ là kin hãi cô gái nhỏ xinh đẹp thanh tú như vậy.

Khi nghe được tin tức tương tự, Diệp Mậu và Miêu Lan Chi vừa bước vào cửa đã vô cùng sửng sốt, đặc biệt là Miêu Lan Chi, bà chưa từng thấy lão Diệp như vậy, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.

Ở sau lưng bà, con dâu lớn Văn Tịnh trong lòng cũng không thoải mái, lần đầu tiên nhìn thấy cô, lão gia tử cũng đối xử không tốt như vậy.

Xem cao và thấp trong nháy mắt.

Cô lập tức nhìn bụng Hoa Chiêu, có con chính là không giống ...

“Ông nội gần đây không sao, một thời gian nữa cháu định đưa ông ấy đến thủ đô để bác sĩ nhìn kỹ một chút.” Hoa Chiêu nói.

“Thật sao?” Diệp Chấn Quốc ngạc nhiên một cách vui vẻ, Hứa Cường sắp đến rồi, thật là hạnh phúc.

Miêu Lan Chi lập tức nhíu mày, vừa đi vào liền mang theo người nhà?

Bà lập tức hỏi Diệp Thâm: " Tương lai con dó tính toán gì không? Để con bé theo quân?"

Câu đầu tiên khi nhìn thấy con dâu thế này, không khí trong phòng lạnh đi.

Diệp Thâm bất giác nhíu mày, cũng không có trả lời câu hỏi của bà, mà là nói với mẹ: "Mẹ, đây là Hoa Chiêu."

Sau đó anh giới thiệu gia đình mình với Hoa Chiêu.

Cha, mẹ, anh trai, chị dâu.

Diệp Mậu cũng nở nụ cười nhân hậu hoà ái khó có được, đối với vẻ mặt vô hại như vậy, tâm trạng cũng giống như cha mình, không lạnh lùng được.

Anh cả của Diệp Thâm, Diệp Danh, cũng là một mỹ nam tử, không sắc sảo, nghiêm khắc như Diệp Thâm, nhưng lại ôn nhu và dịu dàng hơn những người đàn ông khác trong nhà họ Diệp.

Diệp Thâm nói trước với Hoa Chiêu rằng anh ấy này là giáo viên đại học và dạy triết học.

Chị dâu Văn Tịnh là một người phụ nữ nhìn rất trí thức, dáng vẻ thanh tú nhưng cách ăn mặc lại hơi cổ hủ, không sôi nổi, không thích cười, tính tình ôn hòa. hơi giống những người đàn ông khác trong nhà họ Diệp, lạnh lùng và cứng rắn.

Hoa Chiêu biết tại sao, Diệp Thâm nói với cô rằng chị dâu này đã kết hôn 10 năm mà chưa có con, nếu không sao thì không nên nói chuyện con cái với cô ấy, tốt nhất là không nên lắc lư trước mặt cô ấy ...

Hoa Chiêu giật giật gấu váy, cảm ơn bộ quần áo bà bầu mặc khi ra ngoài hôm nay không lộ bụng.

Về phần bà mẹ chồng này, ngoài 50 tuổi, trông bà còn rất trẻ, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, chẳng trách bà lại sinh được một cậu con trai như Diệp Thâm.

Chính là Hoa Chiêu rõ ràng cảm thấy bà ấy chán ghét chính mình.

Cô cũng đoán trước được điều này. Có rất ít sinh vật như mẹ chồng thích con dâu, chưa kể cô xuất thân thế này, gia thế không đúng.

Cô không quan tâm chút nào, cô không định coi mẹ chồng như mẹ đẻ của mình, càng không mong người khác coi cô như con gái ruột của mình.

Mọi người trên mặt mũi không có trở ngại, đừng làm cho Diệp Thâm khó xử là được rồi.

Ngoan ngoãn chào hỏi một vòng.

Lão Diệp lập tức lên lầu, đi lấy lễ gặp mặt cho cô.

Diệp Mậu đã chuẩn bị xong khi nhận được cuộc gọi, liền lấy ra một phong bao màu đỏ, đưa cho Hoa Chiêu: "Cầm lấy."

“Cảm ơn ba!” Hoa Chiêu vui vẻ nhận lấy. Nhéo nhéo, nếu nó có mệnh giá 10 đồng thì đó là 200.

Miêu Lan Chi cũng lấy ra quà gặp mặt của chính mình, cũng là một phong bao lì xì, cũng là 200 đồng.

"cảm ơn mẹ!"

Diệp Danh và Văn Tịnh vậy mà mỗi người cũng tặng một phong bì màu đỏ.

Có 100 đồng trong đó.

Văn Tịnh trong lòng chảy m.á.u khi đưa ra, nếu là chị dâu thì tại sao lại phải đưa phong bì đỏ! Cho 10 đồng tượng trưng không được sao? Nào có thoáng cái liền đưa 200 đồng cùng một lúc! Tiền lương của cô trong nửa năm! Cô cũng không phải là mẹ chồng!

Nói đến mẹ chồng, cô lại nhìn chằm chằm phong bì đỏ mà mẹ chồng đưa Hoa Chiêu, trong lòng chua xót.

Khi cô kết hôn, quà gặp mặt chỉ có 100 đồng! Tại sao Hoa Chiêu lại đưa 200?

Còn có lế hỏi cho Hoa Chiêu, ba chuyển một vang lên cũng không tính, tiền sính lễ là 2000, lúc đó cô chỉ là 500.

Tại sao?

Một sự bất công hiển nhiên như vậy, có bao giờ họ nghĩ đến cảm giác của cô?

Nhà họ Diệp quả thật không nghĩ tới, Diệp cha và Diệp mẹ hoàn toàn không quan tâm, bọn họ một tay xử lý hôn sự cho con trai trưởng, lễ hỏi cũng là trong nhà ra tiền, cái này bọn họ biết.

Nhưng đám cưới của cậu út, lễ hỏi bọn họ một phân cũng không ra, đó là tiền của Diệp Thâm, bọn họ cảm thấy thế nào? Không cảm thấy bất công chút nào.

Diệp Mậu nghe Diệp Phương sau khi nói qua ngược lại là biểu thị qua tiền này ông ra, nhưng là Miêu Lan Chi không cho.

"Nó không phải giàu có sao? Xem nó có thể đấy, một cô gái nông thôn, 2.000 đồng làm quà, nếu có tiền thì nó trả, tôi không có tiền." Đây là lời Miêu Lan Chi nói.

Diệp Mao bận việc, thời điểm không có rảnh cùng bà nói chuyện, sau đó không có thời gian, liền quên mất.

Diệp Phương chỉ nói với anh trai và chị dâu về tiền lễ hỏi, Miêu Lan Chi tức giận nói với Văn Tịnh một lần, lúc đó bà chỉ ghét một cô gái nông thôn trị giá 2.000, mà quên nói với Văn Tịnh rằng số tiền đó không phải do nhà ra..

Hoặc là trong lòng bà có chút hư, không muốn nói ra.

Xét cho cùng, trong điều kiện xã hội và môi trường hiện nay, cha mẹ phải có trách nhiệm chi tiền cưới vợ cho con, nếu cha mẹ không cho, con trai làm việc thì đó là biểu hiện của sự bất tài, phiến diện.

Bà không muốn cho người khác biết.

Nghi lễ kết thúc, Miêu Lan Chi còn không có quên câu hỏi lúc trước, lại hỏi Diệp Thâm: "Tương lai ngươi có dự định gì? Cho con bé theo quân?"

Diệp Thâm cau mày cảm nhận được sự thù địch của mẹ mình, không hiểu sao mẹ vẫn bất mãn với Hoa Chiêu như vậy?

Nói đến chuyện trước đây của Hoa Chiêu ... Bà không bằng lòng anh còn hiểu, nhưng bây giờ Tiểu Hoa, có gì không tốt?

“Đúng vậy, con dự định để Tiểu Hoa nhi theo quân.” Diệp Thâm nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa được.”

Anh cúi đầu và giải thích với Hoa Chiêu: "Anh có một nhiệm vụ khác phải thực hiện ngay sau kỳ nghỉ của mình. Sẽ mất vài tháng và ngày trở về không chắc chắn. Nếu em theo quân rồi cũng một mình ở, anh lo lắng. Vậy em trước tiên về nhà cô mấy tháng? "

Sống trong chính ngôi nhà của mình, anh lại càng lo lắng hơn!

Trong quân ít nhất là an toàn. Một người chỉ có thể cô đơn. Nhưng ngôi nhà lớn như vậy và ít hàng xóm xung quanh. Có hét lên cũng vô ích, nên kiên quết cũng không thể để Hoa Chiêu ở đó một mình.

Diệp Phương lập tức cười: “Được rồi, để Tiểu Hoa ở với ta, ta rất vui.” Chồng bà quanh năm không ở nhà, bà ở nhà một mình, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, Hoa Chiêu nấu ăn lại rất ngon.

Văn Tịnh sững sờ nhìn Diệp Thâm, hắn vừa mới nói cái gì? Hắn gọi cô ta là "Tiểu Hoa nhi", cái tên chán ghét như vậy! Anh ta cũng nói thẳng rằng mình không an tâm!

Cô nghĩ Diệp Thâm, người lạnh như thép, sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy! Ngay cả anh trai của anh cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu này, chứ đừng nói là bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn như vậy.

Diệp Thâm hóa ra là như thế này ...

Giờ phút này, trong lòng Văn Tịnh chua xót đến cực điểm.

Loading...