Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRÙM TRƯỜNG CÁ NGỰA SIÊU YÊU TÔI - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-06-19 10:27:34
Lượt xem: 450

11

 

“Nếu không phải anh đến tận nơi thì em còn không muốn về nhà luôn phải không?” Người đàn ông ngồi ở ghế lái lạnh lùng nói.

 

Tôi ngồi ở hàng ghế sau nhìn ra ngoài: “Đó không phải là nhà của tôi.”

 

“Kít” Xe đột nhiên phanh gấp.

 

Người tôi mất tự chủ ngã về phía trước, đầu đập mạnh vào lưng ghế.

 

Tôi đau đớn hét lên: “Từ Châu! Anh định làm gì?”

 

Từ Châu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Chu Tây Tây, em còn có lương tâm không?”

 

“Lương tâm?”

 

Tôi buồn cười nhìn hắn ta: “Lương tâm của anh là muốn yêu cầu tôi hiến tủy cho con gái của tiểu tam à?”

 

“Chát!”

 

Mặt tôi nghiêng sang một bên, trên má đột nhiên đau rát.

 

“Chu Tây Tây! Hãy nhớ kỹ! Mẹ anh và cha em là sau khi hai người ly hôn mới đến với nhau!”

 

“Ly hôn được ba ngày thì kết hôn phải không? Từ Châu, anh cho rằng tôi ngốc hay là anh ngốc?”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn người mình từng thích trước mặt: “Từ Châu.”

 

“Chát!”

 

Khi hắn ta quay lại, tôi tát lại hắn ta.

 

“Cái tát này là vì những gì anh nói về mẹ tôi.”

 

“Chát!” Lại một cái tát nữa.

 

Tôi lạnh lùng nhìn hắn ta: “Từ Châu, tôi đã không còn là đứa trẻ bị anh thao túng nữa. Cái tát này là dành cho anh. Về phần Từ Linh, cô ta sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến tôi!”

 

Tôi mở cửa và bước ra khỏi xe.

 

“Chu Tây Tây!” Từ Châu mở cửa sổ xe hét lớn.

 

Tôi kéo vali và đi về phía trước.

 

“Em có thể không cứu Linh Linh, nhưng mẹ em đang nằm viện, em có biết không?”

 

Cơ thể tôi đông cứng tại chỗ.

 

Bệnh viện.

 

Nhìn thấy dáng người yếu ớt nằm trên giường, tim tôi gần như ngừng đập, muốn chạy tới nhưng lại sợ làm phiền bà ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trum-truong-ca-ngua-sieu-yeu-toi/chuong-07.html.]

Tôi không biết mình đã đi qua đó bằng cách nào, nhìn khuôn mặt tái mét của mẹ, nước mắt chợt chảy dài trên khuôn mặt tôi.

 

“Tây Tây?”

 

Người trên giường mở mắt ra, nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc: “Tây Tây, sao con lại ở đây?”

 

Tôi cắn môi: “Nếu con không tới thì đến khi nào mẹ mới nói cho con biết?”

 

Chu Kỷ mỉm cười.

 

“Khi nào mẹ khỏe hơn mẹ sẽ nói cho con biết.”

 

Tôi: “……”

 

Trong phòng khám, vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc.

 

“Bệnh của mẹ cháu phải phẫu thuật. Tim của bà ấy bị tắc nghẽn ở nhiều nơi. Nhờ cấp cứu kịp thời mới có thể giữ được mạng sống. Nhưng nếu không phẫu thuật nhanh thì tính mạng của bà ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

 

Tôi bàng hoàng bước ra khỏi cửa.

 

Từ Châu tựa người vào cửa đợi tôi. Hắn ta cầm điếu thuốc trên tay nhưng không châm lửa: “Em có muốn suy nghĩ lại không? Một mạng đổi một mạng, rất công bằng.”

 

Tôi ngẩng đầu lên nói: “Từ Châu, anh thật sự làm tôi phát tởm.”

 

Từ Châu mỉm cười, đột nhiên bước tới, vòng tay ra sau lưng tôi, áp mặt vào mặt tôi.

 

“Kinh tởm? Trước đây chẳng phải em rất thích anh sao? Em còn biết cho anh một bức thư tình. Để anh nhớ xem, em đã viết thế nào ‘Anh Từ Châu, em có một bí mật...’.”

 

“Chát!”

 

Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt hắn ta: “Từ Châu, tôi mù thật rồi.”

 

12

 

Lần đầu tiên tôi gặp Từ Châu là năm tôi mười tuổi.

 

Cha tôi đón một cậu bé về nhà và hỏi tôi có thích không.

 

Lúc đó Từ Châu rất tốt, luôn đưa tôi đi chơi và mua cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon.

 

Lúc còn nhỏ, tuy không hiểu thích nghĩa là gì nhưng tôi rất thích hắn ta.

 

Tôi thậm chí còn bắt chước các cô gái trên TV và viết cho hắn ta một bức thư tình.

 

“Anh Từ Châu, sau này chúng ta có thể kết hôn được không?”

 

Hắn ta sẽ mỉm cười, nhìn tôi và nói: “Được.”

 

Sau đó, hắn ta biến mất. Tôi cũng không biết là hắn ta đã đi đâu. Tôi hỏi cha tôi và ông ấy nói là chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau.

 

Tôi đã luôn mong chờ ngày đó.

 

Loading...