Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRÙM TRƯỜNG CÁ NGỰA SIÊU YÊU TÔI - Chương 08

Cập nhật lúc: 2024-06-19 10:28:38
Lượt xem: 391

Trong thời gian cha mẹ làm thủ tục ly hôn, qua những cuộc cãi vã của cha mẹ, tôi biết được rằng cha tôi có người tình.

 

Nhưng không ngờ chỉ trong vòng một tuần sau khi cha mẹ ly hôn, tôi đã gặp lại Từ Châu.

 

Và em gái hắn ta, Từ Linh.

 

Họ đứng trong nhà tôi với tư cách là chủ nhân mới của ngồi nhà, cha tôi nhiệt tình giới thiệu cho tôi: “Tây Tây, không phải con luôn muốn gặp A Châu sao? Mau đến đây.”

 

Từ Châu nhìn tôi cười: “Tây Tây.”

 

Tôi nhìn người phụ nữ đằng sau họ và cha tôi.

 

Tôi còn nhỏ nhưng rất nhanh nhận ra.

 

Chính bọn họ đã phá hủy gia đình tôi.

 

Tôi lao về phía trước, la hét và khóc lóc thảm thiết, cuối cùng tôi bị ném ra khỏi phòng.

 

Cha tôi vốn luôn hiền lành, yêu thương tôi. Đây lần đầu tiên ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét: “Sao con lại vô lý như mẹ con vậy! Đi tìm mẹ con đi!”

 

Từ Châu và Từ Linh đứng ở phía sau ông ấy, lạnh lùng nhìn tôi.

 

Mẹ tôi đã từng nói: “Con người sẽ thay đổi.”

 

13

 

“Tây Tây, không sao đâu. Bệnh của mẹ không nghiêm trọng lắm đâu, bác sĩ chỉ dọa con thôi.”

 

Mẹ nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi, vẫn rất dịu dàng.

 

“Mẹ” tôi vùi đầu vào lòng mẹ: “Sao lúc đó mẹ lại ly hôn với cha?”

 

Lúc đó, cha tôi không thể ly hôn nếu mẹ tôi không đồng ý nói điều đó với ông bà nội.

 

Tại sao lại để họ đạt được mong muốn của mình?

 

“Con bé ngốc này!” Bà ấy mỉm cười: “Làm sao cậu có thể giữ được trái tim một người đã thay đổi? Hơn nữa, ông ta khiến mẹ thấy buồn nôn.”

 

“Tây Tây, nhớ kỹ, là mẹ con không cần ông ta, chứ không phải ông ta bỏ mẹ.”

 

Mẹ Chu vẫn luôn mạnh mẽ và độc lập.

 

Tôi gật đầu, cầm hộp cơm bên cạnh lên: “Để con đi mua đồ ăn cho mẹ.”

 

Mới đi tới cửa, mẹ tôi đã nói: “Tây Tây, cho dù mẹ có bệnh c.h.ế.t cũng không muốn thấy con vì mẹ mà chịu khổ.” Giọng nói sau lưng vừa ôn hòa lại vừa mạnh mẽ.

 

“Con biết mà mẹ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trum-truong-ca-ngua-sieu-yeu-toi/chuong-08.html.]

Tôi chạy vội ra ngoài, nước mắt chảy dài trên má.

 

Bên ngoài bệnh viện, tôi ngồi xổm bên đường, vùi đầu vào đầu gối, cắn chặt môi để ngăn mình khóc thành tiếng.

 

[Tây Tây, Tây Tây đang khóc, mình nên làm gì đây, mình phải làm gì, phải làm gì bây giờ? huhuhuhu, mình có nên đến đó không?]

 

[Chắc chắn cái tên Từ Châu đó đã ức h.i.ế.p Tây Tây, mình nhất định phải đánh hắn!]

 

Bên tai vang lên một tiếng nói, Lục Trạc nhất định đang ở gần đây.

 

Làm sao cậu ấy đến đây được?

 

[Tây Tây khóc làm mình khó chịu quá. Khó chịu quá đi.]

 

[Nhưng nếu Tây Tây không muốn gặp mình thì sao? Ôi.]

 

Tôi cố gắng hết sức lau đi những giọt nước mắt vương trên khóe mắt, đứng dậy nhìn về hướng phát ra âm thanh, mới nhận ra rằng cậu ấy đang ngồi xổm ở rất gần tôi.

 

Như sợ bị tôi phát hiện, nửa người cậu ấy lùi sâu trong bụi cỏ.

 

“Lục Trạc.” Giọng tôi nghẹn ngào.

 

Cơ thể cậu ấy không dám động đậy.

 

“Tớ nhìn thấy rồi, đừng trốn nữa.”

 

Cậu ấy cẩn thận bước ra khỏi bụi cỏ, bộ đồ thể thao phủ đầy cành lá, chân tay luống cuống.

 

“Tây Tây, bạn học Chu, đừng hiểu lầm, tớ, tớ chỉ đi ngang qua thôi!” Giọng nói của cậu ấy tràn đầy vẻ áy náy.

 

Tôi bước tới, ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Cậu đến từ khi nào?”

 

[Huhuhuh! Đôi mắt của Tây Tây đỏ hoe. Tôi sẽ cắn c.h.ế.t tất cả những kẻ ức h.i.ế.p Tây Tây!]

 

“Mới, mới đến!”

 

Cậu ấy đang nói dối.

 

Tôi nhìn cậu ấy, hít một hơi: “Cho tớ dựa vào một chút được không?”

 

Tôi nghiêng người về phía trước và tựa trán vào n.g.ự.c cậu ấy, tim cậu ấy đang đập rất nhanh.

 

“Cậu ổn chứ?” Giọng cậu ấy đầy lo lắng.

 

Tôi: “Không sao đâu.”

 

Tôi đứng thẳng dậy nhấc điện thoại lên: “Từ Chí Quốc, tôi muốn gặp ông.”

 

Bệnh tình của mẹ tôi không thể trì hoãn được nữa.

Loading...