TRÙM TRƯỜNG CÁ NGỰA SIÊU YÊU TÔI - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-19 10:31:01
Lượt xem: 513
“Tây Tây! Tây Tây! Con không thể bỏ mặc em gái mình!” Từ Chí Quốc muốn giữ tôi lại.
Lục Trạc tiến lên một bước, đứng trước mặt tôi, vẻ mặt cảnh cáo.
Tôi đứng sau lưng Lục Trạc: “Ông Từ, chúc ông sớm tìm được người phù hợp.”
“Tây Tây! Tây Tây! Chu Tây Tây! Đồ vô tâm! Nếu biết thế này, tao đã không sinh ra mày! Vừa sinh ra, tao liền bóp c.h.ế.t mày!”
Từ Chí Quốc thấy không còn hy vọng, lớn tiếng chửi rủa.
“Ông Từ, nếu ông nói thêm một câu nữa, tôi không thể đảm bảo tay tôi sẽ không động thủ đông.”
Từ Chí Quốc giống như một kẻ ngu ngốc, đứng yên bất động.
Tôi bật cười.
Tôi nghĩ ông ta yêu thương cô con gái nhỏ của mình rất nhiều.
15
Tiền viện phí thì đã có, việc tiếp theo của tôi là thuyết phục mẹ mình.
“Mẹ không phẫu thuật.” Mẹ quay lưng lại, vùi mình vào trong chăn.
Tôi kéo bà ấy ra: “Phải mổ.”
“Đừng làm điều đó.”
“Phải làm.”
“Thân thể của mẹ, mẹ có quyền!”
“Con sẽ kí vào giấy đồng ý phẫu thuật.”
Mẹ tôi đột nhiên ngồi dậy, tức giận nói: “Con định ép buộc mẹ đấy à?”
Tôi ngồi ở mép giường nói: “Con cũng rất đau đầu khi có một người mẹ không biết nghe lời như mẹ.”
“Chu Tây Tây, sao con không gọi thằng bé đang đứng bên ngoài vào? Nó đứng đó nhìn lén được nửa giờ rồi đấy.” Mẹ Chu nói lảng sang chuyện khác.
Tôi quay đầu, liếc nhìn góc áo trước cửa, cười nói: “Cậu ấy tự biên tự diễn xong sẽ tự mình đi vào.”
Mẹ tôi: “Diễn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/trum-truong-ca-ngua-sieu-yeu-toi/chuong-10.html.]
[Huhuhu, đây là mẹ của Tây Tây! Vào đó thì mình phải nói gì? Chào dì, cháu sang đây thăm dì và chúc dì sức khỏe.]
[Không, không, có vẻ như dì ấy không được khỏe. Điều đó sẽ khiến dì thấy khó chịu.]
[Chào dì, cháu là bạn cùng lớp của Tây Tây. Nghe nói dì bị ốm nên cháu mang theo một ít trái cây tới thăm dì, không biết dì thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít.]
[Tùy tiện mua một ít không phải là quá mất tự nhiên sao? Con đặc biệt mua nó cho dì? Liệu nó có tạo gánh nặng tâm lý cho dì không?]
[Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh! ! Khó quá, khó quá, khó quá!]
Mẹ Chu nằm trên giường, biểu tình hóng chuyện: “Đây là cậu bé cho con mượn tiền sao? Nhìn cậu ấy cũng đẹp trai đấy, con có thể nắm bắt được sao?”
Tôi dở khóc dở cười: “Mẹ Chu, mẹ chỉ quan tâm đến khuôn mặt thôi à?”
“Đúng vậy,” mẹ Chu thực tế nói: “Mẹ con đến giờ đã hiểu ra rồi. Ai biết được sau khi lấy chồng sẽ gặp loại người như thế nào, nhưng đẹp trai vẫn hơn là xấu. Có là loại cặn bã thì cũng vẫn đẹp trai.”
“Không giống như cha con, vừa xấu xí và không lương thiện, mẹ con khi đó quả thật sự mù quáng.”
Mẹ Chu thậm chí còn tự mắng bản thân mình.
“Vậy ra đây là lý do tại sao cậu và chú Tần ở nhà bên cạnh thường xuyên trò chuyện à?” Tôi hỏi.
Chú Tần là con trai của bà cụ giường bên. Chú ấy là người có tài, nghe nói chú ấy làm trong quân đội từ khi còn trẻ. Vợ chú ấy mất sớm, hai người chưa có con, chú ấy cũng chưa kết hôn.
Những ngày gần đây, hai người thường xuyên trò chuyện.
Mẹ đẩy tôi ra và nói: “Việc của người lớn, trẻ con đừng có quản!”
Tôi biết mẹ mình đã rung động.
Lục Trạc ở ngoài cửa nhìn thấy tôi đi ra thì giật mình, hoảng sợ nói: “Tây Tây!”
Tôi nhìn Lục Trạc, cậu ấy còn cố ý ăn mặc thật đẹp.
Cắt một mái tóc thật ngầu, quần áo rất hợp với cậu ấy và vẫn còn mùi hương như vừa mới giặt.
“Không đẹp à?” Lục Trạc lo lắng hỏi.
[Huhuhu, mình đã cố ăn mặc thật đẹp để gặp mẹ của Tây Tây mà. Không phải Tây Tây không thích đó chứ?]
[Mình đã bảo là mình không mặc bộ này rồi, nhưng lão cha ở nhà cứ khăng khăng là bộ này đẹp, phiền muốn chết!]
[Tốt nhất là mình nên trốn đi trước đã!]