Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trước Ngày Đại Hôn, Ca Ca Của Phu Quân Ép Ta Làm Hoàng Hậu - Chương 4 + 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-07-13 13:58:33
Lượt xem: 342

4.

Phó Diễn thích ta, rất thích, vì thế không ngại làm ra chuyện ngu ngốc là cướp vị hôn thê của thân đệ đệ.

Kiếp trước, ta và hắn cãi nhau suốt mười năm, cuối cùng c.h.ế.t mà chẳng được gì.

Kiếp này, dù vì hài tử, ta cũng thực sự không muốn cãi nhau nữa.

“Thần thiếp muốn đưa Thái tử về Phượng Tê cung dạy dỗ, Hành Nhi là nhi tử của thần thiếp, cũng nên gần gũi với thần thiếp.”

Hắn không có bất kỳ phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, không thèm nhìn ta một cái.

Ta hít một hơi thật sâu.

Chủ động bước lên, rút tấu chương trong tay hắn ra, giọng mềm mỏng hỏi:

“Bệ hạ không muốn nhìn thấy mẫu tử chúng ta hòa thuận sao? Trong cung lâu nay không có người mới, Hành Nhi lại là nhi tử duy nhất của bệ hạ… Bệ hạ đối với thần thiếp ra sao thần thiếp hiểu rõ, cũng muốn thử sống hòa thuận với bệ hạ, bệ hạ không muốn sao?”

Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn ta.

Nhưng lại cười khẩy:

“Lại là trò lừa bịp của nàng? Lần này định lừa trẫm mấy ngày? Đợi đến khi trẫm tin nàng rồi, nàng lại trốn đi biên cương tìm lão tam? Mộ Uyển Ninh, nàng đừng có mơ!”

Hắn trực tiếp gọi tên ta.

Trông có vẻ hơi giận rồi.

Ta mím môi, buông tay khỏi ống tay áo hắn.

Ta và hắn có thể cãi nhau mười năm, cả hai chắc chắn đều có vấn đề, không phải một sớm một chiều là giải quyết được.

Không thể vội vàng.

Lần này thực sự không phải lừa người.

Ta nhẹ giọng nói: “Thần thiếp sẽ chứng minh cho bệ hạ thấy.

“Trước tiên hãy để thần thiếp đưa Hành nhi về Phượng Tê cung, ở chỗ Thái hậu, thần thiếp thực sự không yên tâm.”

Hắn thở mạnh hơn một chút, như nghĩ tới điều gì đó, mắt cũng hơi đỏ lên.

Một lúc lâu sau, hắn nặng nề quay đầu sang một bên, giọng thô lỗ nói:

“Tuỳ nàng.”

5.

Trong cung của Thái hậu, Thái tử đang chơi với chiếc mũ đầu hổ cùng nhũ mẫu.

Thấy ta, mắt cậu bé lập tức mở to, muốn lao tới, nhưng lại không dám, chỉ có thể rụt rè gọi ta: “Mẫu hậu."

Ta không khỏi có chút chua xót.

Đi tới ôm cậu bé: “Hành nhi hôm nay theo mẫu hậu về Phượng Tê cung có được không?"

Đôi mắt đứa trẻ lập tức sáng lên, long lanh như những quả nho được cống nạp từ Nam Hàng.

Giọng trẻ con mềm mại nói: “Được."

"Tỷ tỷ."

Sau lưng bỗng vang lên một giọng ngạc nhiên.

Là muội muội cùng phụ khác mẫu của ta.

"Hôm nay sao tỷ tỷ lại đột nhiên đến thăm Thái tử?"

Nàng ta vừa phe phẩy quạt tròn vừa bước vào, khẽ khuyên nhủ ta:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Trẻ con vốn ồn ào, tỷ tỷ sao lại phải đưa đứa nhỏ về, gây phiền toái, đêm cũng không ngủ yên được. Ở chỗ Thái hậu yên tĩnh, rất thích hợp để nuôi dạy trẻ con.”

Ta vuốt đầu Thái tử, không để ý đến nàng ta.

Kiếp trước, nàng chính là dùng những lời lẽ này để lừa Phó Diễn, khiến Thái tử luôn bị nuôi dưỡng ở chỗ Thái hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truoc-ngay-dai-hon-ca-ca-cua-phu-quan-ep-ta-lam-hoang-hau/chuong-4-5-6.html.]

Thái hậu không quản, Phó Diễn không thường xuyên đến, ta lại càng không quan tâm... Thái tử đến tận mười tuổi, bên cạnh cũng chỉ có cung nhân làm bạn.

Sau này, khi muội muội quyến rũ Phó Diễn vào cung, mới hả hê nói với ta:

“Bổn cung cố ý khiến Thái tử không gần gũi với ai, tính cách cô độc, bướng bỉnh, triều thần không thích. Chỉ có con của bổn cung mới xứng đáng làm Thái tử. Đợi khi bổn cung sinh con... tỷ tỷ là đích nữ thì sao chứ, đến lúc đó vẫn phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của bổn cung sao!"

Lúc đó, nàng ta mới được phong Quý phi, đã bắt đầu kiêu ngạo.

Vì vậy, trước khi tự thiêu mình, ta cũng đã phái người mang cho nàng ta một tấm lụa trắng.

Ta không muốn sống nữa, nhưng không có nghĩa là để người khác làm ta khó chịu.

…….

“Mẫu hậu."

Thái tử đột nhiên nắm tay ta, lo lắng nói: “Con, con muốn ở cùng mẫu hậu."

“Con sẽ không ồn ào, sẽ không làm mẫu hậu phiền đâu..."

Đứa trẻ quá lo lắng.

Đôi tay nhỏ nhắn làm dấu, lo lắng đến mức có chút tủi thân, mắt ngấn nước, nhìn ta không chớp, cầu xin ta đừng bỏ rơi hắn.

“Mẫu hậu sẽ không bỏ rơi Hành nhi.”

Ta vuốt đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu hôm nay sẽ đưa Hành nhi về, có được không?"

6. 

Xưa nay Thái hậu mặc kệ mọi chuyện, ta đáp lại một tiếng, rồi bế Hành nhi lên định rời đi.

Thứ muội đột nhiên đến gần, nói nhỏ:

“Tỷ tỷ, mấy ngày trước Ninh vương có gửi thư cho ca ca, trong thư hỏi thăm tình hình của tỷ… Ninh Vương vẫn còn nhớ đến tỷ.

“Nếu tỷ tỷ muốn gửi thư hồi đáp cho Ninh vương, có thể viết xong rồi đưa cho muội, muội sẽ giúp tỷ gửi đi, coi như thay tỷ giải ưu.”

Ta lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

“Không cần đâu.”

Ta nói: “Ta không có gì để viết cho Ninh vương, muội cũng không cần thay ta giải ưu.

“Còn muội, ngày ngày ra vào cung, tâm tư không yên, bổn cung sẽ chỉ hôn cho muội, muội hãy an tâm chuẩn bị gả đi.”

Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch: “Tỷ tỷ…”

Ta không để ý đến nàng, bế Hành Nhi bước ra ngoài, trực tiếp lên kiệu.

Trên kiệu, nhìn vào đôi mắt đầy hứng khởi của Hành Nhi, ta xoa đầu hắn, đột nhiên nhớ đến lời của thứ muội.

Thực sự ta không có gì để viết cho Ninh vương cả.

Nhưng… Ninh vương thực sự không thể tiếp tục ở lại biên cương nữa.

Kiếp trước, hắn bị quân địch ám hại mà c.h.ế.t trận nơi sa trường, thậm chí không để lại thi thể.

Cho đến khi chết, hắn cũng chưa cưới thê.

Sau khi hắn chết, nhờ người mang về cho ta một chiếc đồng tâm kết và một bức thư.

Trong thư chỉ có hai câu thơ:

“Kết tóc vi phu thê, ân ái không nghi ngờ.”

Bức thư bị Phó Diễn nổi điên mà xé nát.

Biết tin Ninh vương tử trận, sự sụp đổ khi ấy vẫn mãi mãi khắc sâu trong lòng ta, không thể quên được.

Ninh vương là thân đệ đệ của hoàng đế đương triều, vốn dĩ phải có tiền đồ rộng mở, con cháu đầy đàn. Nhưng bị ta liên lụy, chỉ có thể ở nơi biên cương khổ cực, làm bạn với gió tuyết. Thật không đáng…

Gần như không chút do dự, ta đã quyết tâm.

Nhất định phải để Phó Diễn triệu Ninh vương về kinh.

Loading...