Trước Ngày Đại Hôn, Ca Ca Của Phu Quân Ép Ta Làm Hoàng Hậu - Chương 7 + 8 + 9
Cập nhật lúc: 2024-07-13 13:59:40
Lượt xem: 327
7.
Ta và Phó Diễn có thể cãi nhau suốt mười năm, cả hai đều có không ít vấn đề.
Tính tình của ta quá cứng ngắc, lại vì trong lòng đầy oán giận nên không muốn dỗ dành Phó Diễn. Tính tình của hắn quá lạnh lùng, dù có ép ta vào cung, cũng không chịu hạ mình nói một lời nhẹ nhàng với ta.
Cãi qua cãi lại… cãi nhau trở thành thói quen.
Người chịu khổ chỉ có đứa trẻ.
Nhớ lại kiếp trước, thái tử sợ sệt nhìn ta và Phó Diễn cãi nhau, bị dọa đến khóc thét, bấu chặt lấy tay ta gọi “mẫu hậu”, trong lòng ta không khỏi nhói lên.
Trở về Phượng Tê Cung, an bài cho các cung nhân chăm sóc thái tử.
Ta ngồi trên giường, nhìn hắn đang chơi đùa với chiếc mũ đầu hổ, thỉnh thoảng lén lút nhìn ta, trong mắt đầy sự vui mừng và phấn khích.
Ta không kìm được mà xoa đầu hắn.
Hà Trúc đột nhiên bước vào, báo với ta:
“Hoàng thượng phái người đến, nói thái hậu muốn gửi thư cho Ninh vương, nương nương có gì muốn viết cho Ninh vương, có thể gửi cùng luôn.”
Hà Trúc nói mà run rẩy.
Còn phản ứng đầu tiên của ta khi nghe thấy, là Phó Diễn lại đang phát bệnh.
8.
Phó Diễn giữ ta lại bên mình, nhưng hắn biết rằng không thể giữ được trái tim của ta, nên lúc nào cũng nghi ngờ, chỉ cần có một chút dấu hiệu là phát điên.
Mỗi khi phát điên là hắn lại đến hành hạ ta, dùng những thứ bẩn thỉu mà không ai dám nhìn từ lầu xanh, khiến ta lại cãi nhau với hắn… cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
Ta ấn ấn mi tâm, nhìn sang Hà Trúc bên cạnh, nói:
“Đi chuẩn bị giấy bút, bổn cung bây giờ sẽ viết, sau đó để người gửi cho hoàng thượng.”
“Nương nương—”
“Đi chuẩn bị đi.”
Ta phất tay, “Bế Hành Nhi cho nhũ mẫu dỗ ngủ, dặn dò người hầu hạ cẩn thận.”
Hà Trúc không còn cách nào, đành bế hắn rời đi.
Ta viết xong thư, lập tức cho người gửi đến Thừa Càn Điện, rồi tự mình tháo trâm cài, dựa vào giường ngủ một lát.
Chẳng bao lâu sau, ta bị cảm giác lạnh lẽo trên cổ tay đánh thức.
Là Phó Diễn.
Hắn cúi người lại gần, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào ta, nhanh chóng đeo chiếc xích vàng do thợ thủ công đặc biệt chế tạo lên cổ tay ta.
Đầu kia của sợi xích được buộc vào đầu giường.
Khi ta mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Phó Diễn.
“ Mộ Uyển Ninh, nàng lại đang khiêu khích trẫm, chọc giận trẫm thì có lợi ích gì cho nàng?"
Hắn bóp cằm ta.
“ Có phải chỉ khi lột trần nàng rồi nhốt vào lồng, nàng mới ngoan ngoãn không?"
Ta: "......" Lại là câu này!
“Nhốt ta vào lồng”, câu này, hai kiếp, ta đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thấy hắn làm thật.
Cũng không biết nói ra để làm gì...
Ta lắc đầu, giải cứu chiếc cằm bị hắn bóp đau, hỏi:
“Thần thiếp lại làm gì khiến bệ hạ tức giận?"
Hắn lạnh lùng nhìn ta, không nói gì.
"Bệ hạ?
"Hoàng thượng?
"....... Phó Diễn!"
Ta có chút bực bội, “Rốt cuộc chàng muốn làm gì!"
Bị ta mắng, sắc mặt hắn lại dịu đi một chút, cười nhạt nói:
“Trong phòng còn chơi trò bệ hạ thần thiếp, nàng không thấy nhàm chán sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truoc-ngay-dai-hon-ca-ca-cua-phu-quan-ep-ta-lam-hoang-hau/chuong-7-8-9.html.]
Ta: "......"
Hít một hơi sâu, quyết định kéo lại chủ đề:
“Chàng giận vì ta gửi thư cho Ninh vương?"
Hạt Dẻ Rang Đường
Hắn không nói gì.
Xem như thừa nhận.
“Chính chàng bảo ta gửi thư cho Ninh vương trước, ta nghe lời chàng gửi rồi, sao chàng lại tức giận, chàng không thấy như vậy rất vô lý sao?"
Ta ngồi thẳng lên một chút, lắc lắc sợi xích vàng trên tay, cố gắng nói lý với hắn.
“Chàng chỉ cần giận là lại trói ta, rồi làm chuyện đó... Phó Diễn, chành là con người, có vấn đề thì phải giải quyết, chứ không phải như con ngựa giống mà..."
Chưa nói xong, hắn đột nhiên đè vai ta xuống và hôn tới, chặn hết lời nói của ta.
Động tác thô bạo và vô lý.
Ta tức giận đánh vào vai hắn, thậm chí cắn môi, cắn lưỡi của hắn.
Cắn đến mức chảy máu, trong miệng cảm nhận được vị máu, hắn vẫn không buông ra.
“Mộ Uyển Ninh, nàng là của ta.”
Ta nghe được giọng nói hung ác của hắn.
“Dù trong lòng nàng có ta hay không, còn nghĩ đến ai, nàng vẫn là của ta.”
“Muốn rời khỏi ta, cùng hắn sống bên nhau, đừng có mơ!"
9.
Khi ta tỉnh dậy thì đã là buổi tối.
Thắt lưng rất đau, rất mỏi, chân cũng đau, cánh tay đầy những vết bầm tím do bị bóp mạnh.
Ta tức đến run người, không kiềm chế được mà cầm bình hoa trên đầu giường ném xuống đất.
“Mẫu hậu.”
Bất chợt bị tiếng gọi yếu ớt gọi lại.
Ta sững sờ một lúc, nhìn về phía bình phong, chỉ thấy một cái đầu nhô ra.
Thái tử dùng ngón tay che mắt, hỏi ta: “Mẫu hậu, người đã mặc đồ chưa?
“Nhi thần có thể vào không?”
Ta vuốt vuốt ngực, cố kìm nén nỗi oán giận trong lòng, khoác thêm áo ngoài rồi bước tới, ôm lấy đứa nhỏ. Dịu dàng hỏi: “Hành Nhi sao lại đến đây? Ăn cơm chưa?”
“Đã ăn rồi.”
Đứa nhỏ nhìn ta nói, “Hà Trúc tỷ tỷ nói, phụ hoàng đang ở chỗ mẫu hậu, nhi thần muốn đến xem.”
Ta ngẩn người một lúc, sau một hồi, với tâm trạng phức tạp hỏi: “Hành Nhi rất thích phụ hoàng sao?”
“Vâng.”
Thái tử nắm chặt ngón tay, xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ:
“Nhũ mẫu nói, phụ hoàng từng ở biên cương đánh giặc, cứu được rất nhiều người, là đại anh hùng bảo vệ gia đình và đất nước, sau này Hành Nhi cũng muốn giống như phụ hoàng.”
Hắn nói một cách hăng say, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ và mong chờ.
Trái ngược hoàn toàn với kiếp trước, đối với Phó Diễn đầy hận thù.
Ta nhất thời không biết nói gì.
Cơn giận dữ do bị Phó Diễn cắn cũng chuyển thành sự đau nhói.
Thở dài, ta xoa xoa tay nhỏ của hắn, nói:
“Mẫu hậu tin rằng, sau này Hành Nhi nhất định sẽ giỏi hơn phụ hoàng.”
“Ừm!”
Hắn gật gật đầu mạnh.
Vùi đầu vào lòng ta, nhẹ nhàng cọ cọ:
“Nhi thần nhất định sẽ giỏi hơn phụ hoàng, sau này bảo vệ mẫu hậu.”
Ta nhịn không được mà vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của hắn.