TRƯỜNG TÌNH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-12 16:51:23
Lượt xem: 278
Ta mỉm cười đưa tay ra: “Ngoéo tay!”
“Ta nhất định sẽ làm cho A Tử trở thành người hạnh phúc nhất thế gian!”
Về sau, Tạ Trường Yến chăm chỉ học hành, thật sự đã thi đỗ công danh, được vào kinh diện thánh.
Cha mẹ hắn bắt đầu tự hào về hắn, gặp ai cũng khoe nhà có một trạng nguyên lang làm rạng rỡ tổ tông.
Nhưng khi ấy Tạ Trường Yến đã không còn tình cảm với cha mẹ.
Trong mắt hắn, chỉ có ta.
“A Tử, chờ ta, ta nhất định sẽ trở về đón nàng vào kinh thành một cách vẻ vang.”
Trước khi hắn vào kinh, chúng ta đã lén bái đường.
Hắn nói sợ ta đổi ý không gả cho hắn.
Ta cười bảo hắn học nhiều thành ngớ ngẩn rồi, ai mà chê trạng nguyên lang cơ chứ.
Trước khi đi, hắn hứa sẽ trở về đón ta. Nhưng ta không còn sống để chờ hắn trở về.
Khi ta ra phố đi chợ, lão huyện lệnh già đã để mắt đến ta, hắn nhất quyết bắt ta làm thiếp.
Ta không chịu, mãnh liệt phản kháng.
Không ngờ càng tên huyện lệnh thêm hưng phấn, thậm chí còn mắc chứng luyến thi, sai người ch-ặ-t sống ta ra.
Cuối cùng, cha mẹ ta dốc hết gia sản mới có thể chuộc lại x-á-c của ta từ tay hắn, đưa xuống mộ chôn cất.
Tạ Trường Yến nghe tin, vội vã chạy từ kinh thành trở về như một kẻ đ-i-ên.
Hắn đào ta ra khỏi mộ, rồi dùng cấm pháp để hồi sinh ta.
Sau đó, hắn âm thầm phát triển thế lực, đi-ên cu-ồng báo thù tên huyện lệnh nọ.
Hắn cũng mang lòng oán hận Hoàng đế, nếu không phải do Hoàng đế quản lý không nghiêm, làm sao loại quan đó có thể nhậm chức, khiến ta phải chịu kết cục bi thảm như vậy.
Trong lúc tìm kiếm thân thể phù hợp cho ta.
Từng có một vị cao tăng đắc đạo tìm đến cửa.
Cao tăng khuyên hắn đừng tiếp tục g-iế-t h-ại người vô tội nữa, nếu không sẽ ch-ế-t không tử tế.
Tạ Trường Yến không quan tâm:
“Không có A Tử, ta sống cũng chỉ là cái xác không hồn.”
“Thế đạo này không đối xử tốt với nàng, ta cũng sẽ không đối xử tốt với thế đạo này.”
Lúc ấy ta vẫn chưa trở về cơ thể, vẫn luôn trôi lơ lửng bên cạnh Tạ Trường Yến. Cao tăng khuyên hắn không được, liền không nói thêm gì nữa.
Trước khi rời đi, ông ấy chỉ lặng lẽ nhìn về phía ta.
Ông ấy không nói gì, chỉ lắc đầu rồi bước đi.
Khi đó ta không biết phải làm sao.
Thiếu niên với ánh mắt sáng ngời năm xưa, giờ đây đã bị m-á-u tươi làm mờ đôi mắt.
Ta muốn lau sạch vết m.á.u trên mặt hắn, nhưng không thể làm được.
8.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truong-tinh/chuong-5.html.]
Ta nghĩ mình sẽ hoàn toàn tan biến.
Lần nữa mở mắt, ta phát hiện mình lại có cơ thể.
Là một cơ thể nguyên vẹn nhưng xa lạ.
Ta ngỡ rằng Tạ Trường Yến đã lại dùng mạ-ng người để đổi lấy sự sống cho ta.
Tuyệt vọng đè nén trong lòng ta.
Nhưng cảnh vật trước mắt lại rất xa lạ, ta chưa từng tới đây, Tạ Trường Yến cũng không ở đây.
Ta đang ở trong một ngôi chùa.
Cách đó không xa có một lão hòa thượng khoác áo cà sa đứng đó.
Ta nhận ra ông ấy, chính là vị cao tăng từng khuyên Tạ Trường Yến ngừng g-i-ết ch-ó-c.
Ta muốn bước tới hỏi có phải ông ấy đã cứu sống ta không, nhưng chợt nhận ra mình không thể nói.
Thì ra cơ thể này cũng chưa hoàn chỉnh.
Ta không có lưỡi.
Vị cao tăng quay lại, nét mặt ông hiền từ.
"Thân thể có chỗ nào không khỏe chăng?"
Ta lắc đầu, rồi há mồm chỉ vào miệng mình.
Vị cao tăng mỉm cười: "Cô nương này trước khi ch-ết vốn là một người câm."
Như biết ta muốn hỏi gì, ông ấy chủ động giải thích: "Là ta đã đem linh hồn của cô an trí vào cơ thể của cô nương ấy."
"Cô vốn là người lương thiện, lại gặp phải bất công, không đáng phải c.h.ế.t sớm như vậy."
Ta chớp mắt, ông ấy biết rõ chuyện của ta.
Vị cao tăng trao cho ta một chiếc gương đồng, trong gương, ta nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Thiếu nữ này vốn đang độ niên hoa, nhưng trên mặt lại có vài vết sẹo dữ tợn, trông rất đáng sợ.
Cao tăng nói: "Hy vọng cô không để ý đến dung mạo này."
Ta lắc đầu, dùng cử chỉ bày tỏ lòng biết ơn với ông ấy.
Cao tăng mỉm cười không nói gì thêm, dẫn ta đi ra ngoài.
Bên ngoài tuyết rơi, trắng xóa như gột rửa hết mọi nhơ bẩn của thế gian.
Ta bất ngờ thấy Tạ Trường Yến trong sân chùa. Hắn mặc một bộ huyền y, đứng dưới trời tuyết phủ, trông yếu ớt gầy guộc quá thể.
Ta muốn qua đó, nhưng vị cao tăng chặn lại, lắc đầu với ta.
Ta đành phải đi theo sau lưng vị cao tăng.
Nhưng Tạ Trường Yến đã chú ý đến bên này, khi nhìn thấy vị cao tăng, hắn bước từng bước tiến lại gần.
Không biết hắn đã đứng dưới tuyết bao lâu, sắc mặt trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc, dáng đi cũng có phần cứng ngắc, nhưng vẫn giữ được phong thái vốn có.
Chú ý đến ta sau lưng vị cao tăng, hắn chỉ lướt qua một cách hời hợt.
Ta rất căng thẳng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với hắn.