Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 1.3
Cập nhật lúc: 2024-08-27 21:23:55
Lượt xem: 70
Tôi quay lại nhìn Hạ Thất, ông ta ngã xuống một nấm mộ, nhìn tôi đầy sợ hãi.
“Cô.....cô muốn làm cái gì?”
Tôi bước đến chỗ ông ta, nhấc chân lên dẫm vào n.g.ự.c ông ta.
“Nhiều năm như vậy, ông đã lừa dân làng bắt cóc các cô gái đem đem đi làm âm hôn chôn sống, lại giúp con ma chuột đó hút hồn các cô gái vào lúc nửa đêm.”
“Làm hại nhiều cô gái như vậy, Hạ Thất, ông không sợ báo ứng sao?”
Nét mặt Hạ Thất có chút hung dữ, không biết đang nghĩ cái gì, mở miệng cười: “Báo ứng?”
“Hạ Thất tôi 40 năm trước sống trong cảnh nghèo đói, bị người ta coi thường, nêu không được Tiên chuột coi trọng, làm sao tôi có thể thịnh vượng như vậy.”
Ông ta càng nói càng kích động, cơ thể bất giác run lên, tôi nhìn tia sáng đỏ trong mắt ông ta, không khỏi cau mày.
Đây là.....
“Đều là lỗi của cô.” Ông ta dùng móng vuốt lao về phía tôi: “Là cô đã phá hỏng mọi thứ.”
“Đi c.h.ế.t đi.”
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng của ông ta, trực tiếp ra đòn Thanh Tâm Quyết đập vào trán ông ta.
Hạ Thất ngừng cử động.
Tôi từ đỉnh đầu ông ta rút ra một sợ hắc tuyến.
“Con ma chuột này cam lòng đem yêu phách của mình đặt trên người ông?”
Tôi có chút ghét bỏ nắm lấy yêu phách đó bỏ vào trong túi càn khôn.
Vừa bỏ vào liền nghe tiếng hét từ trông rừng, một con giá thổi qua rừng, bóng hắc long quay trở lại với con chuột lông trắng trên miệng.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Ném con chuột lông trắng trước mặt tôi, sau đó thuận thế xoay quanh cánh tay tôi.
Chuột lông trắng đã sớm không còn sự sống, tôi hạ mắt xuống nhìn một lúc, đưa tay chạm vào hắc long vô hình.
“Đốt nó đi.”
Hắc long cười khẽ một tiếng, phun từ miệng ra một quả cầu lửa rơi xuống cơ thể con chuột lông trắng.
Trong giây lát, nó biết thành một ly bụi.
Hạ Thất và những người khác ngã xuống đất bất tỉnh.
Hắc long di chuyển lên xuống, tôi an ủi nói: “Bây giờ là xã hội văn mình, thật sự không thể tùy tiện ăn thịt người.”
Tôi lấy di động từ túi của Hạ Thất, sau khi lên điểm cao nhất trên núi mới tìm được tín hiệu, sau đó gọi 110.
“Xin chào, tôi muốn gọi cảnh sát.”
“Làng Thạch Bàn ở phía đông thành phố Nam Giang, ở đây có người đang bắt cóc các cô gái.”
“Được rồi, mọi người nhanh chóng qua đây nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/1-3.html.]
“Tôi là ai? Tôi là một trong số các cô gái bị bắt cóc.”
Khi xe cảnh sát tới, trời vừa sáng.
Người dân trong làng bị khống chế khi đang ngủ.
Khi cảnh sát tìm thấy tôi, tôi đang ngủ trong quan tài, nghe thấy động tĩnh tôi trèo ra ngoài.
Một nữ cảnh sát bị tôi dọa cho sợ đến mức tái mặt.
Cô ấy liếc nhìn tôi, sau đó nhìn đám người Hạ Thất không biết còn sống hay đã chết.
Vẻ mặt càng trở nên sợ hãi.
Tôi sững sờ một lúc, sau đó lập tức lao về phía cô ấy với đôi mắt đỏ hoe: “Chị cảnh sát, mọi người đến rồi, tôi sợ c.h.ế.t mất.”
Nữ cảnh sát lập tức thả lỏng, cô ấy vỗ lưng tôi: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Hạ Thất, người vừa mới tỉnh lại, chỉ vào tôi với đôi tay run run, trợn mắt rồi lại ngất đi.
................
Vụ án này được xử lý rất lâu.
Tất cả những người liên quan đến vụ án làng Thạch Bàn đều bị bắt.
Nghe nói tội phạm chính Hạ Thất hiện tinh thần có chút bất thường, luôn nói một mình nói những điều kỳ lạ.
Lúc thì nói thấy con chuột lớn, lúc thì lại quỳ xuống đất lạy và hét lên tiên chuột vạn tuế, không lâu sau rúc vào trong góc lại nói một con hắc long sắp ăn thịt ông ta.
...............
Khi tôi bước ra ngoài sau khi hỗ trợ điều tra lần cuối, bên ngoài có 2 người trực tiếp đón tôi.
Một người là bạn cùng phòng đại học của tôi Trần Linh, một người là bạn tôi Tưởng Thiếu Thiên.
Trần Linh kéo tôi nhìn từ trên xuống dưới, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Như Ý, cậu dọa c.h.ế.t mình rồi.” Cô ấy vỗ nhẹ vào tôi: “Tôi hôm đó mình nói mình đi cửa hàng tiện lợi với cậu, cậu lại không chịu, kết quả liền bị người ta bắt cóc nhiều ngày như vậy.”
“Thật may là cậu không sao, nếu không lương tâm mình sẽ bị cắn rứt suốt đời.”
“Mình không thể hiểu được một người yếu đuối như cậu những ngày đó sống như thế nào.”
Ban đầu tôi thật sự chỉ muốn đến đây để có một chuyến đi yên tĩnh, nhưng bằn một sự kết hợp nào đó khiến tôi phát hiện ra dấu vết của ma chuột.
Cô ấy sợ hãi đến mức ôm lấy tôi thở dài.
Tưởng Thiếu Thiên mắt gần như muốn rớt ra ngoài: “Yếu đuối? Cô nói cô ấy sao?”
Tôi liếc nhẹ cậu ta, cậu ta lập tức im miệng.
“Tiểu Linh, mình có chút đói rồi.” Tôi vỗ nhẹ Trần Linh.
Cô ấy sửng sốt, vội nói: “Mình đi mua đồ ăn cho cậu, cậu đứng đây đợi một chút nhé.”
Nói xong, cô ấy chạy vào siêu thị gần đó.