Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 1.4
Cập nhật lúc: 2024-08-27 21:24:33
Lượt xem: 68
Tôi ném chiếc túi càn khôn treo trên thắt lưng cho Tưởng Thiếu Thiên: “Cầm lấy, chờ trở lại Phượng Thành rồi xử lý.”
Tưởng Thiếu Thiên giơ tay chụp lấy, lắc lắc.
“Chỉ có một chút yêu hồn thôi sao? Không phải chứ, ma chuột kia hấp thụ nhiều hồn thiếu nữ như vậy, không đến mức chỉ có một chút tu vi này thôi chứ?”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi ho nhẹ, có chút khó chịu quay lại nhìn.
Tưởng Thiếu Thiên lập tức phản ứng, buột miệng: “Lại bị nhà cô ăn rồi sao?”
Tôi không quan tâm: “Anh ấy bị phong ấn lâu như vậy không thể đi ra ngoài đã khó chịu rồi, ăn nhẹ một chút có sao đâu?”
Tưởng Thiếu Thiên kinh dị hét lên: “Ăn nhẹ? Cô gọi cái này là ăn nhẹ sao?”
Tôi liếc nhìn phía sau cậu ta: “Tiểu Linh, sao cậu quay lại nhanh vậy?”
Trần Linh đưa đồ ăn cho tôi, quay lại nhìn Tưởng Thiếu Thiên: “Vừa rồi anh nói món ăn nhẹ gì thế?”
“Thân thể Như Ý vốn đã yếu đuối, đừng đưa cậu ấy đi ăn những món ăn vặt lung tung đó.”
Tưởng Thiếu Thiên: “......”
Vốn dĩ thì tôi đến Nam Giang du lịch vì nghĩ lễ 1/5, Trần Linh cũng không nghĩ tởi sẽ xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, sau khi tôi nghỉ ngơi một ngày cô ấy nói không ở đây nữa, vội quay về Phượng Thành.
Ngồi trên tàu cao tốc, các bác trai bác gái xung quanh đều bàn về vụ bắt cóc vừa được giải quyết ở Nam Giang.
“Nghe nói là gần 20 cô gái bị bắt cóc trong mười mấy năm qua, nơi đó ác quá, họ bắt cóc những cô gái đó để làm âm hôn.”
“Giờ là thời đại nào rồi, còn có những chuyện này sao, những cô gái đó quá đáng thương.”
...............
Trần Linh ngồi cạnh tôi thỏ dài: “Những thứ cặn bã phong kiến này thật sự có hại cho con người.”
“May mắn Như Ý không sao....”
Tôi mỉm cười: “Mình luôn luôn được may mắn.”
Vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, lại nghe thấy tiếng của một bác gái nói chuyện: “Nói đến hôn âm, tôi nhớ lại một chuyện.”
“Mấy người nghe qua rồng chưa?”
Tôi chợt mở mắt, mở mắt to nhìn vào Tưởng Thiếu Thiên đối diện.
Bác gái còn nói: “Quê tôi ở Sơn Đông, lúc nhỏ tôi đã nghe một ông già trong làng nói, trên thế giới này có rồng.”
“Không chỉ có rồng, còn có vợ long vương nữa.”
Những người bên cạnh bà ấy đã nghe nói đến rồng, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến vợ long vương.
Họ tò mò hỏi: “Vợ long vương sao?”
Bác gái: “Chính là vợ của long vương, làm vợ long vương, cô ấy có thể chia sẽ tuổi thọ cùng long vương, và cô ấy sẽ nhận được đại pháp thuật, tuy nhiên theo tin đồn, chỉ những phụ nữ sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, mới có thể là vợ của long vương.”
Có người cười: “Dù có ít người dinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm, nhưng nhất định hơn 1 người, nếu trở thành long vương thì long vương thật sự có phúc hahahahaha.”
Huy hiệu hình rồng trên n.g.ự.c bắt đầu nóng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/1-4.html.]
Tôi biết có lẽ ai đó không vui, chỉ đưa tay chạm vào huy hiệu hình rồng, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên.
Cậu ta nhanh chóng tỉnh táo lại, đứng dậy hét lớn về phía sau.
“Có thể nhỏ tiếng một chút không, chúng tôi đều đang ngủ.”
Mấy bác gái kia dừng lại, lập tức rời đi.
“Cậu học sinh này có biết lễ phép không?”
“Chúng tôi ở đây nói chuyện có liên quan gì đến cậu?”
“Sao cậu lại nói như vậy? Cảm thấy chúng tôi lớn tuổi liền dọa chsung tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Con trai tôi lớn tuổi hơn cậu, sao cậu lại nói chuyện với tôi như vậy?”
“.......”
Các bác hái đang phun nước bọt, hỏa lực quá mạnh, Tưởng Thiếu Thiên trực tiếp nại trận, ngã người xuống ghế trong sự bàng hoàng.
“Bọn họ so với ma chuột còn đáng sợ hơn.”
Tôi: “.........”
Giọng của bác gái trầm hơn một chút, nhưng tai tôi vẫn nghe rất rõ.
“Có nhiều nữ như vậy? Vậy long vương muốn tất cả sao?” Bác gái nói một cách bí ẩn: “Người được long vương lựa chọn mới đúng là vợ của long vương.”
Tôi thở dài, đưa tay cầm huy hiệu hình rồng.
Cầm chặt, thì ít nghe hơn.
Các bác gái đổi chủ đề nhanh quá, họ nói về những nhu thiết yếu hàng ngày, chuyện gia đình.
.................
Tàu cao tốc dừng lại, tôi đã ngủ suốt chặng đường.
Vì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ 1/5, rất nhiều nhân viên văn phòng ra ngoài đi chơi, toàn bộ sinh viên trở lại.
Các ga tàu cao tốc vô cùng đông đúc.
Chúng tôi xếp hàng rất lâu mới chen ra được, sau khi đi được vài bước tôi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiếu Thiên.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Cậu ta đứng ở lối ra,, cúi đầu lục lọi túi xách, nghe vậy ngước mặt lên nhìn tôi, với vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Tôi: “.......”
Khoảnh khắc im lặng, tôi quay sang Trần Linh nói: “Tiểu Linh, cậu về trước đi.”
“Mình với Tưởng Thiếu Thiên đi gặp một người bạn.”
Cô ấy biết tôi với Tưởng Thiếu Thiên quên nhau đã nhiều năm, quan hệ không bình thường, vì vậy không hỏi nhiều: “Vậy được, hai người chú ý an toàn nhé, đừng về trễ quá.”
Tôi gật đầu: “Được.”