Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 1.7

Cập nhật lúc: 2024-08-27 21:26:31
Lượt xem: 67

Tôi cười: “Tha cho ngươi, sau đó để cho ngươi tiếp tục đi g.i.ế.c thêm nhiều người nữa à?”

“Ngươi xấu như vậy, nghĩ mình đẹp lắm hay sao.”

Vẻ mặt nó sầm lại: “Cô có cần phải ép buộc tôi như vậy không?”

Tôi bất động nói: “Thật ra ta có chút tò mò, tại sao ngươi không hút linh hồn của Dương Lạc San? Như vậy chẳng phải tu luyện của ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn sao?”

Nó cau mày, nhìn tôi không nói gì.

Một biểu cảm phức tạp xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của cậu bé, dường như có chút không nhất quán.

Tôi chợt nhận ra, có chút ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi nhìn Dương Lạc San, nghĩ về chị gái của ngươi sao?”

Ma chuột sững người, mắt lập tức đỏ hoe, răng nanh trong miệng đã mọc ra: “Tôi không có.”

“Không tốt.” Tưởng Thiếu Thiên thấp giọng nói: “Đây là muốn ma hóa sao?”

“Vân Như Ý, cô vừa nói với nó cái gì vậy?”

“Im miệng.” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Không lớn không nhỏ.”

Chỉ là một chút yêu khí, lỡ như lại trở thành yêu quái thì sao?

Tôi lấy trong túi ra một chiếc gương, dùng ngón tay làm bút, lấy m.á.u làm bùa.

Gương phát ra ánh sáng vàng, chiếu thẳng vào ma chuột.

Vẻ mặt ma chuột thay đổi đáng kể, nó không thèm tấn công tôi, có cố gắng thoát bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nhưng khoảng khắc ánh sáng vàng chiếu vào nó, nó không thể di chuyển được nữa.

Một đạo hắc tuyến nhu động đang từng nấc từng nấc tách ra khỏi người đứa trẻ.

“Chết tiệt!” Tưởng Thiếu Thiên ngạc nhiên nhìn qua: “Gương phục yêu? Sao nó lại ở chỗ cô?”

“Đây chính là thứ mà Thập Đại Linh Môn đã tìm kiếm gần 100 năm: “Tôi thường dùng chiếc gương này để chải đầu trang điểm, bây giờ cậu mới nhìn thấy sao?”

Tưởng Thiếu Thiên: “.......”

Cậu ta im lặng một chút, vẫn không nhị được bước đến , nhìn kỹ hơn.

“Rốt cuộc cậu lấy nó ở đâu?”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Tôi cong môi lên, có chút xấu hổ: “Chồng tôi đã tặng tôi một biểu tượng tình yêu.”

Tưởng Thiếu Thiên: “......”

 Khoảnh khắc yêu linh của ma chuột bị rút hoàn toàn, cậu bé hoàn toàn bất tỉnh, cơ thể gục xuống.

Tưởng Thiếu Thiên nhanh chóng chụp lấy đứa bé, sau khi kiểm tra một chút, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao đâu, chỉ là ngất thôi.”

Luồng yêu linh đó thực sự muốn chạy trốn sau khi rời cơ thể, tôi chụp nó lại.

Còn chưa kịp lấy túi càn khôn ra.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa dữ dội.

“Hai người rốt cuộc là ai? Mau mở cửa ra.”

“Tôi ở tòa nhà đối diện vừa thấy mấy người đánh đứa trẻ nhà này.”

“Nếu không mở cửa ra, tôi sẽ báo cánh sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/1-7.html.]

Tưởng Thiếu Thiên nhìn tôi, sau đso lặng lẽ vén áo của đứa bé đang ngất xỉu.

Một mảng bầm tím.

Tôi có chút ngại ngùng: “Có vẻ nghiêm trọng, thực sự khá nghiêm trọng.”

Tưởng Thiếu Thiên gầm lên: “Cô nói là tiếng người sao?”

Cả hai im lặng.

Sau một thời gian, cậu ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

“Alo, ông nội, cứu mạng.”

Ngồi ở đồn cảnh sát, Tương Thiếu Thiên hỏi tôi một câu:

“Rốt cuộc cô đã nói gì với con ma chuột đó, mà nó bị kích động vậy hả?”

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tựa đâu vào tường, nhắm mắt lại.

“Chậc.” Tôi thở dài: “Không biết phải nói như thế nào.”

“Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, khoảng 110 năm trước.....”

Khoảng 110 năm trước ở phía đông Hoa Quốc.

Có một ngôi làng tên Ngư Môn.

Trong làng có một tá điền họ Diêu, một nhà 4 người, dù cuộc sống có khó khăn nhưng gia đình vẫn hạnh phúc.

Diêu gia có một con trai một con gái, con gái tên là Diêu Lạc 15 tuổi, con trai tên là Diêu An 10 tuổi.

Chủ đất lớn nhất vùng có tên là Điền Sâm, trong nhà có 200 mẫu đất, mảnh đất nhà họ Diêu thuê thuộc về Điềm Sâm.

Trong những năm đó, ông trời cho đủ ăn, mùa màng bội thu.

Họ nghĩ đến việc gửi con trai họ vao trường tư đi học.

Diêu cha hành động rất nhanh, chi một số tiền để thiết lập mối quan hệ tốt.

Diêu Lạc và Diêu An có mối quan hệ tốt với nhau, vào ngày Diêu An bắt đầu đi học, Diêu Lạc đặc biệt đến tiễn em trai mình, dẫn em trai một đoạn đến trường tư.

Trương tư rất xa, bình thường Diêu An mỗi tuần về nhà một lần.

Mỗi lần Diêu Lạc đến đón em trai, luôn luôn mua cho em trai một cái bánh ngọt ôm trong ngực, đợi em trai từ trường tư đi ra.

Sau giờ học, Diêu An ra khỏi trường tư.

Diêu Lạc thấy vết thương ở khóe mắt của em trai: “Mắt của em bị sao vậy?”

Diêu An gạt đầu sang một bên, ấp úng nói: “Không cẩn thận bị ngã.”

Diêu Lạc biết em trai không nói thật, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Mắt của Diêu An bị tiểu thiếu gia Điền Kim Sơn của Điền gia đánh.

Nó luôn coi thường nhưng đứa bé có xuất thân từ gia đình nghèo.

Từ trước đến nay đã quen với việc bắt nạt người khác rồi.

Hai chị em về nhà không nói một lời, đi ngang qua một bờ ruộng, đột nhiên nghe thấy âm thanh xào xạc.

Diêu An dũng cảm, trực tiếp nói: “Chị đứng ở đây đợi, em qua đó xem xem.”

Diêu Lạc vẫn chưa kịp cản, Diêu An bước mấy bước chạy vào đám lau sậy cạnh bờ ruộng.

Loading...