Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 2.10

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:15:46
Lượt xem: 15

Thịnh Lam cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.

Lúc ngón tay chạm vào nhau, tôi nhìn thấy ngón tay của cô ấy hơi co lại, không chỉ vậy, tôi còn thấy tai của cô ấy đỏ lên.

Tôi thường cảm thấy, làm người thật tốt.

Ví dụ như lúc này, cô ấy sẽ tỏ ra ngượng ngùng với chàng trai khôi ngô này, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ liếc nhìn một con hồ ly.

Sau đó, Thịnh Lam thường xuyên đên gặp tôi ở Trúc Âm Các.

Mọi người đều nói, hoa khôi Đậu Hồng Thành là khách mời của Lưu Quang tướng quân.

Thịnh Lam thích tôi.

Thích nam hoa khôi thần bí ôn nhu của Trúc Âm Các.

Một ngày trước khi cô ấy quyết định chuộc thân cho tôi, biên giới có báo cáo khẩn cấp.

Cô ấy suốt mấy đêm liền dẫn binh, mặc áo giáp nắm quyền chỉ huy, dẫn binh đến biên ải.

Tôi trốn giữa đám binh lính, ra chiến trường cùng cô ấy.

Lần này, cô ấy không thể thoát khỏi tôi.

Chiến trường rất nguy hiểm, tôi đi theo Thịnh Lam, nhìn cô ấy đẫm m.á.u g.i.ế.c hết kẻ thù này đến kẻ thù khác.

Có quá nhiều kẻ thù, căn bản không thể g.i.ế.c hết.

Quân tiếp viện bị trì hoãn, binh lính của Thịnh Lam chỉ huy bị thương nhiều và không thể cầm cự được lâu.

Một đêm khuya, kẻ địch tấn công, cô ấy lao ra chiến đấu nhưng cuối cùng lại thất bại.

Ngay trước khi cô ấy bị bắt, tôi đã xuất hiện và đưa cô ấy đi.

Khi tôi bế cô ấy chạy điên cuồng trong rừng, tôi cảm thấy m.á.u mình đang sôi lên.

Cuối cùng có một ngày, cô ấy chỉ thuộc về một mình tôi.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Tôi đưa cô ấy đến một ngôi làng biệt lập, cô ấy bị thương quá nặng nên tôi dùng ma lực của mình để nuôi cô ấy.

Sau khi hôn mê suốt một buổi sáng, một buổi sáng cô ấy tỉnh lại.

Thịnh Lam nói cô ấy không nhiws mình là ai và tại sao lại ở đây.

Tôi đưa tay nắm lấy tay cô ấy nói với cô ấy rằng tôi là chồng của cô ấy và cô ấy là vợ tôi.

Thịnh Lam tin vào điều đó.

Cô ấy ở lại bên tôi, sống với tôi trong một ngôi làng nhỏ ít được biết đến, nơi này đàn ông làm ruộng phụ nữ dệt vải.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong hàng trăm năm cuộ đời của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/2-10.html.]

Nhưng hạnh phúc này, cuối cùng cũng giống như một giấc mơ.

Giấc mơ dù có đẹp đến mấy cũng sẽ có ngày tỉnh giấc.

Thịnh Lam có một đêm dịu dàng với tôi, nằm trên người tôi dùng d.a.o găm đ.â.m vào người tôi.

“Ta đã nhớ hết rồi.” Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Ngươi là Biến Hồng, cũng là Đậu đỏ.”

“Ngươi g.i.ế.c cha ta, ta bắt ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, hồi lâu sau tôi mới đưa tay chạm vào mái tóc dài của cô ấy.

Thịnh Lam vừa khóc vừa dùng d.a.o găm tự găm vào n.g.ự.c mình.

Cô ấy bất lực ngã xuống, ngã vào vòng tay của tôi, ngắt quãng nói: “Mjang sống này của ta, trả lại cho ngươi.”

Nhưng cô ấy quên mất rằng ngay từ đầu là cô ấy cứu mạng tôi.

Yêu quái không dễ dàng bị tiêu diệt.

Thịnh Lam c.h.ế.t trên tay tôi, vết thương trên n.g.ự.c tôi cũng dần lành lại.

Rất nhanh, dấu vết cuối cùng của cô ấy lưu lại trên cơ thể tôi cũng biến mất.

Tôi đã tìm một nơi để chôn cất cô ấy.

Tôi ngồi trước mộ của cô ấy từ bình minh đến hoàng hôn, từ hoàn hôn đến bình minh.

Mười năm trôi qua trong chớp mắt.

Tôi quay đầu nhìn mặt trời mới mọc ở phía Đông, hóa thành hồ ly rồi đi vào rừng.

Tưởng Thiếu Thiên hỏi: “Có phải Giang Thịnh Lam là Thịnh Lam đầu thai không ?

Không ai để ý đến một câu hỏi hiển nhiên như vậy.

Tôi cúi đầu nhìn Tống Dư: “Cho nên ngươi không dám lộ mặt thật của mình trước mặt Giang Thịnh Lam.”

“Nhưng ngươi rõ ràng biết cô ấy và Thịnh Lam không phải là cùng một người.”

Tống Dư định thần lại quay lại nhìn tôi.

Hắn không trả lời, chỉ đứng dậy khỏi mặt đất.

Hắn lững thững bước về phía nhà mình: “Hãy để tôi từ biệt cô ấy, sau đso cô muốn làm gì thì làm.”

Bóng dáng hắn từ từ biến mất vào khoảng không.

Tưởng Thiếu Thiên đi tới hỏi: “Cô không sợ hắn chạy mất sao?”

Tôi: “Hắn bây giờ, không thể chạy trốn được.”

............

Loading...