Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 2.9
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:15:13
Lượt xem: 20
Tôi bây giờ, có cô ấy bảo vệ.
...............
10 năm sau, Thịnh Lam lớn lên.
Vết thương của tôi cũng đã lành.
Cô ấy đã đến tuổi phải nói đến chuyện lấy chồng.
Nhưng 3 năm trước Thịnh Lạp bị gãy chân khi lên núi, gia đình cô ấy chỉ có thể dựa vào Thịnh Lam để đi săn.
Ngày hôm đó, Thịnh Lam đi săn trong núi,
Trong nhà có hai người đàn ông xa lạ đến.
Thịnh Lạp chỉ vào tôi: “Chính là con hồ ly đó.”
Đôi mắt của một trong hai người đó sáng lên khi nhìn thấy tôi: “Đúng là một bộ lông đẹp.”
“Nếu tặng cho quý phi, nàng ấy nhất định sẽ thích.”
Ông ta quay lại ném một túi bạc cho Thịnh Lạp: “Đây là năm mươi lạng, đủ để ông mua của hồi môn cho con gái mình.”
Nói xong, họ túm cổ tôi lôi đi.
Tôi không vùng vẫy, chỉ quay lại nhìn Thịnh Lạp một cách kiên định.
Ông ta cúi đầu xuống không dám nhìn tôi.
................
Hai người đó đưa tôi vào rừng mài d.a.o và chuẩn bị lột da tôi.
Tôi thoát khỏi sợi dây trước mặt họ và biến thành hình dạng con người.
Hai người họ sợ hãi đến mức quỳ xuống đất cầu xin tôi tha mạng.
Tôi đã không tha cho họ.
Tôi g.i.ế.c họ bằng con d.a.o họ vừa mài và treo xác họ lên cây.
Khi đó tôi không biết những hành động của mình sẽ mang đến cho Thịnh Lam nhiều phiền toái.....
Tôi ở bên ngoài vài ngày, lại biến thành hồ ly trở về làng, Thịnh gia đã bị quan binh bao vây.
Nghe họ nói, Thịnh Lạp đã dụ hai thương nhân đến nhà mình với lý do bán da hồ ly, sau đó g.i.ế.c họ một cách dã mang và vứt xác họ ở nơi hoang dã.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Thịnh Lam quỳ trên mặt đất: “Quan gia, hai chân của cha tôi không thể cử động được, sao có thể là sát nhân?”
Quan binh không chịu bỏ cuộc: “Vậy thì cô nhất định đồng phạm, người đâu, đưa cả hai người đi.”
Bọn họ đưa Thịnh Lạp và Thịnh Lam đến nha môn.
Thịnh Lạp tức giận, nửa bước cũng không bước được.
Các binh sĩ cho rằng ông ta xui xẻo nên ném ông ta vào hố chôn tập thể.
Thịnh Lam đau lòng đến mức giật con d.a.o trên tay binh lính và g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông đang nhổ nước bọt vào t.h.i t.h.ể cha cô.
Hiện trường hỗn loạn, Thịnh Lam không đánh lại bọn họ, sắp bị c.h.é.m chết, tôi từ cây nhảy xuống dừng lại trước mặt cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/2-9.html.]
Đây là lần thứ hai tôi g.i.ế.c người.
Giết rất nhiều người.
Nhưng Thịnh Lam lần đầu tiên lạnh mặt với tôi: “Là ngươi gây ra án mạng trong nhà ta sao?”
“Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
Thịnh Lam đã bỏ rơi tôi.
Cô ấy một mình chạy trốn đến Ngoại Mông Cổ.
Tôi đã đi theo cô ấy.
Khi nhìn thấy tôi, cô ấy dùng cây đánh tôi hoặc nhặt đá ném vào tôi.
Cô ấy trở thành một trong những người bắt nạt tôi.
Và tôi cũng trở thành vật không lành trong dân chúng.
.............
Tôi không còn đi theo cô ấy nữa, tôi biến thafh con người và bước vào thế giới trần tục.
Tôi đến một thanh lâu tên là Trúc Âm Các.
Với vẻ ngoài ưa nhìn, tôi trở thành một nam nhân đứng đầu Trúc Âm Các.
Dần dần tôi hiểu ra được rất nhiều điều, trong đó có tình yêu nam nữ, mối quan hệ yêu – ghét.
Tôi hiểu rằng trên đời này ngoài tình yêu còn có thù hận. hận thù càng sâu sắc càng khó quên.
Mọi người ở kinh thành đều theo đuổi tôi, chi rất nhiều tiền để tôi hát.
Tôi trở thành yêu quái mạnh nhất trong vòng một trăm dặm.
Tin tức của Thịnh Lam ở Ngoại Mông Cổ truyền đến.
Nghe nói có một nử tử vào doanh trại, ra chiến trường, g.i.ế.c kẻ thù, dũng cảm đến mức không thua kém nam tử.
Trong thời gian đó, những câu chuyện về nam hoa khôi, nữ tướng quân được lưu truyền rộng rãi.
.............
Phải năm năm sau tôi mới gặp lại Thịnh Lam.
Vào ngày cô ấy đến kinh thành, mọi người đứng hai bên đường háo hức chờ đợi.
Tôi cũng đứng trên lầu, xem nữ tướng quân oai hùng hiên ngang kia.
Cô ấy ngước lên nhìn thấy tôi, mắt chuyển động, cô ấy gật đầu về phía tôi.
Tôi không thể nói trong tim tôi cảm thấy như thế nào.
Cô ấy không nhận ra tôi.
Tôi cảm thấy lạc long đông thời cũng cảm thấy vui mừng.
...............
Tôi tình cờ gặp cô ấy trong cơn mưa tầm tã, cô ấy toàn thân ướt sũng lên thuyền của tôi.
Tôi đưa cho cô ấy một bộ quần áo: “Tướng quân thay y phục trước đi, kẻo cảm lạnh.”