Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:27:38
Lượt xem: 119
Nói xong, hắn đến ôm ta. Ta hất tay hắn, dịch dịch góc chăn, ra vẻ muốn đi ngủ.
Chung Sơ có trăm mối chưa giải, không ngừng hỏi ta làm sao vậy.
Ta đá chân hắn, ý bảo hắn im lặng một chút.
Sau đó, khi ta đang ngủ, hắn lại kề sát bên tai ta, cười nói: "Đừng nói là nàng đang ghen nhé?"
Ta giả vờ không nghe thấy, không nhúc nhích, ra vẻ đang ngủ.
Lúc này, vành ta ta bị gặm một cái. Chung Sơ đang cắn vành tai ta.
Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, trực tiếp đạp hắn một cái.
Chung Sơ gào lên, ngã lăn quay xuống đất. Ta đứng dậy kéo hắn lên, hôn nhẹ trấn an hắn, xem như tạ lỗi.
Hôm sau, lúc rời giường, ta mới thấy gương gò má của hắn bầm đen.
Trông thật buồn cười.
Ta dùng phấn che đi vết bầm giúp hắn, cố gắng nhịn cười. Chung Sơ u oán nhìn chằm chằm ta.
Chung Sơ bĩu môi: "Buồn cười đến vậy sao?"
Ta nhẹ hôn hắn, an ủi :"Nào có. Vẫn đẹp mà. Khụ."
Giữa trưa, lúc đang ăn cơm, Chung Sơ mang gương mặt này xuất hiện trước mặt mọi người.
Tổ mẫu sợ hãi kêu lên, vội vàng gọi hắn đến, từng tiếng tâm can, hỏi hắn bị làm sao.
Chung Sơ an ủi bà ta, bảo rằng chỉ bất cẩn bị ngã thôi.
Thúc phụ Chung gia trêu chọc hắn, nói để hắn hôm nay vào triều nếm thử cảm giác bị đồng liêu chê cười.
Bên ngoài Chung Sơ vẫn duy trì phong phạm gia chủ, cười hiền hòa, dưới bàn lại cầm lấy đầu ngón tay của ta, uất ức gãi gãi vào lòng bàn tay của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-11.html.]
Ta nhìn thấy ánh mắt bất mãn của tổ mẫu, không nói gì, chỉ gắp cho hắn một miếng mộc nhĩ.
Sau khi ăn xong, Chung Sơ bị tổ mẫu giữ lại.
Ta vừa quay lại phòng chưa bao lâu thì Chung Lê đến tìm ta.
Muội ấy vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng tổ mẫu, nàng nghe tổ mẫu bảo với Chung Sơ rằng ta không tốt.
Nói đơn giản là "Miệng ngậm chặt như hến không nói được lời nào", "Lạnh lùng vô tâm, chẳng có chút hòa nhã với trưởng bối", đủ thứ lý do linh tinh, lại nghi ngờ vết thương trên mặt Chung Sơ là do ta gây ra.
Ta vuốt ve mặt nàng, cũng không biện giải cho bản thân, vì dù sao đây cũng là sự thật.
Ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước khi chuẩn bị đại hôn. Tính tình của ta tất sẽ bị chê trách, ta cũng không ôm hy vọng gì.
Có nhiều khi ta cảm thấy, thật ra ba hồn bảy vía, ta đã mất đi một nửa, đần độn cẩu thả ở lại trên đời. Khát vọng được c.h.ế.t nhưng lại cố gắng sống sót.
Một người không thể dung nhập với những người khác.
Chung Sơ cũng biết tính tình của ta, vậy nên hắn ra sức từ chối để ta không đến yến hội của các phu nhân quý tộc trong thành Trường An.
Ta đối xử với ai cũng hết sức thờ ơ, chỉ có trước mặt Chung Sơ mới có thể để lộ ra chút dịu dàng. Hình như Chung Sơ cũng rất tận hưởng đãi ngộ đặc thù này. Ta rất cảm kích vì hắn có thể bù đắp chỗ thiếu hụt của ta.
Ta là một người bi quan đến cực hạn. Ta thường nhớ lại cảnh tượng đại nạn ngày đó của mình, thậm chí lường được kết cục của chính bản thân. Nhưng Chung Sơ xuất hiện khiến ta tạm thời kìm lại những suy nghĩ tuyệt vọng này.
Thế gian này khiến cho người ta tuyệt vọng, như một vũng lầy tanh tưởi khó ngửi. Mà hắn là một vị tiên sống, tràn đầy sinh khí, hăng hái.
Hắn dạy ta chấp nhận tiếc nuối, bộc lộ hờn dỗi, đừng chôn vùi chính mình. Nhớ nhớ dòng nước đã qua, trở lại biển khổ, đừng để bản thân mãi mãi chìm đắm trong khổ đau.
Địch phía Tây quấy nhiễu biên cảnh. Buổi tối trước ngày quân Chung gia xuất chinh, Chung Sơ nằm trên giường ôm lấy ta. Hắn không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện biên cảnh, mà chỉ kể về những chuyện vô liêm sỉ mà hắn đã trải qua khi còn thuở niên thiếu.
Hắn nói tổ phụ là cười cứng nhắc. Người thường cầm lấy một cây gậy gỗ chờ ở cửa sau hoặc chân tường. Đợi đến khi hắn lén lút leo vào, sẽ bất ngờ đánh vào lưng khiến hắn không kịp phòng. Nhìn khí thế của tổ phụ thế thôi, nhưng thật ra lại ra tay không mạnh. Khi ấy Chung Sơ còn tưởng tổ phụ người già tuổi cao, thân thể yếu đuối. Hắn không muốn tổ phụ đau lòng, vậy nên lần nào cũng vừa kêu thảm thiết vừa chạy, bị đuổi chạy khắp sảnh đường.
Hắn còn kể ngày tổ phụ qua đời, chỉ gọi mình Chung Sơ đến trước giường. Ông nói, trong số tất cả con cháu thì hắn giống với tổ phụ nhất. Thời tổ phụ còn trẻ, ông cũng là người không sợ trời không sợ đất. Thật ra trong đầu lại chẳng có gì, nói khó nghe là người không quyết đoán, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn. Ông còn bảo tính tình Chung Sơ như vậy ở trong một thành nhỏ cũng tốt, Chung gia có thể bảo hộ cho hắn cả đời.
Đào Hố Không Lấp team
Tổ phụ leo lên chức Tể tướng từ hai bàn tay trắng, vô cùng gian nan. Khi còn trẻ, trong lòng ông đầy tình thương với sinh linh. Cuối cùng đến tuổi trung niên, ông bị bệnh tật trầm kha dày vò, thất vọng vô cùng, mang theo cả nhà quay về cố hương.