Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÚI MÁU CỨU MẠNG - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-08-09 18:40:54
Lượt xem: 2,484

Tiếng cười khổ tràn ngập bên miệng, cửa phòng cấp cứu mở ra.

 

Bác sĩ mặc áo phẫu thuật cúi đầu, khẩu trang che khuất cảm xúc, nhưng nỗi buồn lại hiện rõ giữa hai lông mày.

 

Tôi không dám tin thì thào:

 

“Tiểu Dạng đâu?”

 

Nhìn về phía sau, trong phòng phẫu thuật, không có bóng dáng nho nhỏ quen thuộc kia.

 

Tôi lại hỏi một lần nữa:

 

"Tiểu Từ, cậu nói cho tôi biết... Tiểu Dạng đâu...”

 

Bác sĩ Tiểu Từ thở dài rất nặng nề, cậu khuyên tôi:

 

"Chị dâu, xin hãy nén bi thương...”

 

Tôi lập tức sững sờ tại chỗ, đầu óc sưng tấy và đau đớn vì sự va chạm của đủ loại thông tin.

 

“Nén cái gì chứ? Cậu nói cho tôi biết tôi nên nén cái gì chứ? Con của tôi nghe lời như vậy, nó vừa mới...... Ngay trước khi nó đi vào, nó còn an ủi tôi, bảo tôi đừng khóc.”

 

“Con bé làm sao có thể cam lòng rời khỏi tôi chứ?”

 

“Sao Tiểu Dạng lại bỏ lại mẹ mình... Tiểu Dạng!”

 

Sau một tiếng kêu, tôi lùi lại.

 

Nếu như có thể gặp lại Tiểu Dạng, tôi nguyện ý c.h.ế.t đi.

 

3.

 

Trời không chiều lòng người.

 

Khi tôi tỉnh lại, trước mắt là trần nhà trắng xóa và khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Chu Kỵ Bạch.

 

Vừa thấy hắn tôi liền kéo ống truyền dịch xuống, nửa ngửa người đứng lên rồi giơ tay tát hắn.

 

“Là anh đã hại c.h.ế.t Tiểu Dạng! Tôi muốn anh đền mạng cho con gái của tôi!”

 

Hắn dễ dàng ngăn tôi lại:

 

"Rốt cuộc em còn muốn ầm ĩ tới khi nào? Không phải anh đã bảo em mang Tiểu Dạng về nhà sao? Bệnh viện không phải là nơi em tranh giành tình thân.”

 

“Về nhà? Tiểu Dạng đã chết! Đã c.h.ế.t rồi! Anh muốn tôi đưa ai về nhà?”

 

Nhưng Chu Kỵ Bạch lại hiển nhiên không tin.

 

“Lúc ấy anh đã kiểm tra cho Tiểu Dạng, vết thương ngoài da thịt mà thôi, em có cần phải diễn thành như vậy không? "

 

“Trán mẹ con Phù Vân bị trầy cũng không thể làm được như em.”

 

“Tô Đề, em hẳn là không quên chồng Phù Vân c.h.ế.t như thế nào chứ? Anh là đang chuộc tội cho em và Tiểu Dạng đấy.”

 

Nói xong hắn liền rời đi.

 

Tôi biết, hắn muốn đi thăm Giang Phù Vân.

 

Ở trong lòng hắn, tôi làm cái gì cũng là hư tình giả ý, chỉ có Giang Phù Vân, hiểu chuyện, lại dịu dàng, vận mệnh phiêu bạt nhưng vẫn trong sáng và tốt bụng.

 

Chồng của Giang Phù Vân là đồng nghiệp của Chu Kỵ Bạch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tui-mau-cuu-mang/phan-2.html.]

Ngày anh qua đời, là sinh nhật của Tiểu Dạng.

 

Tiểu Dạng vẫn luôn ghen tị với việc con của người khác có bố cùng cắt bánh và mở quà, mà Chu Kỵ Bạch thì bận rộn công việc rất ít ở nhà.

 

Đứa nhỏ này không biết là học ai, sáng sớm thức dậy liền giả bộ đau bụng, để Chu Kỵ Bạch ở nhà.

 

Nhưng cùng lúc chiếc bánh được giao tới.

 

Chu Kỵ Bạch nhận được điện thoại thông báo đồng nghiệp thay hắn trực ban, chồng của Giang Phù Vân là Thẩm Ấu đã chết.

 

Bị một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cầm d.a.o đ.â.m liền mười tám nhát, con d.a.o đ.â.m tới xương, lưỡi d.a.o đều cong lại.

 

Sau khi nghe điện thoại xong, hắn nhìn thấy Tiểu Dạng đang cầm d.a.o chuẩn bị cắt bánh ngọt liền nổi giận:

 

"Nếu như không phải bởi vì mày muốn tao cùng đón sinh nhật với mày thì làm sao trên lưng tao lại đeo một mạng người chứ!"

 

"Tô Đề, đây là cách cô dạy dỗ con mình đấy à? Còn nhỏ như vậy đã miệng đầy lời nói dối!"

 

Sau khi lật bánh, Chu Kỵ Bạch cầm lấy chìa khóa xe chạy đến bệnh viện.

 

Chỉ còn lại Tiểu Dạng ngã ngồi trong đống bơ, khóc rất nhỏ giọng.

 

“Mẹ...... Con biết nói dối không tốt...... Nhưng con thật sự rất muốn có bố ở bên cạnh......”

 

Tôi ôm con bé và vỗ nhẹ vào lưng con bé để nó khóc to.

 

Nó quả thật đã làm sai, tôi không an ủi con, con vẫn còn là một đứa trẻ, không sao.

 

Tôi nghĩ, sau khi khóc thật nhiều và gánh chịu hậu quả do lỗi lầm của mình thì hết thảy mới có thể đi qua.

 

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, không qua được.

 

Ở trong lòng Chu Kỵ Bạch, tất cả những điều này căn bản là không qua được.

 

Tôi và Tiểu Dạng đều vì một lời nói dối kia mà phải trả một cái giá rất lớn...

 

4.

 

Sau khi Thẩm Ấu chết, Chu Kỵ Bạch chưa bao giờ mua bánh hay quà cho Tiểu Dạng nữa.

 

Sau đó mỗi năm sinh nhật, hắn đều nhắc nhở con bé:

 

“Đừng quên, sinh nhật của con là ngày giỗ của người khác.”

 

Tôi cũng từng tranh chấp với hắn, Tiểu Dạng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, phạm sai lầm có thể mắng, nhưng không cần phải cay nghiệt như vậy chứ?

 

Hơn nữa, con bé cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy.

 

Nhưng hắn lại nói lòng dạ tôi ác độc, chính là bởi vì có người mẹ không có trách nhiệm như tôi mới có thể dạy ra một đứa con gái nói dối.

 

Cuộc cãi vã của chúng tôi đã đẩy Chu Kỵ Bạch về phía Giang Phù Vân.

 

Giang Phù Vân chưa từng nói xấu tôi và Tiểu Dạng nửa câu, chỉ là ngày lễ ngày tết, cô ta đều mời Chu Kỵ Bạch đến nhà mình ăn cơm, nói là trong nhà chỉ có cô ta và đứa nhỏ, thật sự quá quạnh hiu, nếu Thẩm Ấu còn ở đây thì tốt rồi...

 

Thẩm Ấu, chỉ cần nhắc tới hai chữ này.

 

Cho dù là đang ngủ say thì Chu Kỵ Bạch cũng sẽ mở mắt và măc thêm quần áo rồi chạy ra cửa.

 

Vì thế sau này, mỗi đêm giông bão, Chu Kỵ Bạch đều chạy tới cùng Giang Phù Vân vượt qua, lo lắng bọn họ sẽ sợ hãi, cũng không thèm để ý Tiểu Dạng sốt cao đến ý thức không rõ.

 

Vì mẹ con Giang Phù Vân luyện được một tay trù nghệ tốt, cũng không muốn để cho Tiểu Dạng ăn một miếng.

 

Còn để lại túi m.á.u cuối cùng cho Thành Thành chỉ bị thương ngoài da, khiến Tiểu Dạng mất m.á.u quá nhiều mà chết...

Loading...