TÚI MÁU CỨU MẠNG - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-08-09 18:41:36
Lượt xem: 2,266
Nhớ lại thân thể lạnh lẽo của Tiểu Dạng trước khi chết.
Tôi lại khóc ngã xuống giường bệnh, khóc không thành tiếng.
Lời nói dối nho nhỏ năm Tiểu Dạng năm tuổi, Chu Kỵ Bạch nói con bé gián tiếp hại c.h.ế.t một mạng người.
Hiện giờ, Tiểu Dạng dùng một mạng của nó hoàn trả.
Cho nên, Chu Kỵ Bạch, mạng của Tiểu Dạng, anh, Giang Phù Vân, Thành Thành, nên dùng cái gì để trả lại tôi đây?!
……
Cũng giống như mỗi một ngày đêm trong mấy năm nay, Chu Kỵ Bạch ở bên cạnh mẹ con Giang Phù Vân chỉ bị trầy xước chút da.
Cũng không muốn đưa t.h.i t.h.ể con gái về nhà.
Lúc ở nhà hỏa táng, mắt thấy con gái sắp được đẩy đi hỏa táng.
Tôi gọi điện thoại cho Chu Kỵ Bạch, muốn hỏi hắn có muốn gặp mặt con gái lần cuối hay không.
Nhưng điện thoại vừa kết nối, tôi còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói không vui của Chu Kỵ Bạch đã truyền tới:
"Mạng người quan trọng, mẹ con Phù Vân còn đang nằm viện, có thể đừng gọi điện thoại cho tôi vào lúc này được không?"
Đúng lúc, một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Kỵ Bạch, vết thương trên trán đau quá, sẽ không để lại sẹo chứ?”
Sau đó tôi nghe thấy Chu Kỵ Bạch sốt ruột.
“Đừng gãi! Nó đang mọc thịt mới, gãi sẽ để lại sẹo.”
Cười lạnh một tiếng, tôi cúp điện thoại.
Đúng vậy, con gái của tôi chỉ là mất một mạng, Giang Phù Vân chính là bị thương phải băng bó!
Không biết khi Chu Kỵ Bạch biết mình đã bỏ lỡ lần cuối cùng gặp con gái.
Hắn sẽ phản ứng như thế nào?
5.
Mãi cho đến khi hạ táng, làm xong tang sự một tuần sau thì Chu Kỵ Bạch mới từ bệnh viện trở về.
“Em thu dọn đồ đạc của Tiểu Dạng làm gì? Con bé đâu?”
Đang sửa sang lại quần áo, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Hắn ấy vậy mà còn có thể hỏi đến chuyện của Tiểu Dạng?
“Tiểu Dạng không thích anh, khi còn sống không thích, sau khi c.h.ế.t cũng sẽ không thích, tôi muốn đem đồ đạc của con bé về nhà bà ngoại nó, miễn cho bị anh ghê tởm.”
Chu Kỵ Bạch xoa xoa mi tâm, tháo kính mắt đặt sang một bên, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
“Trên đời này nào có người mẹ nào lại nguyền rủa con gái mình hết lần này đến lần khác chứ? Tô Đề, cô đừng nổi điên được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tui-mau-cuu-mang/phan-3.html.]
Tôi không ngờ rằng mình vẫn có thể cười vào những lúc như thế này.
“Đúng vậy, tại sao lại có một người mẹ như tôi chứ, tìm cho con gái mình một người súc sinh như vậy - - làm bố của con bé.”
Hắn đang muốn phản bác tôi thì người hàng xóm đã quay lại và cắt ngang lời khiển trách của Chu Kỵ Bạch đối với tôi.
“Bác sĩ Chu đã trở lại rồi sao? Xin hãy nén bi thương...... Người c.h.ế.t không thể sống lại......”
Chu Kỵ Bạch lúc này mới giống như hồi hồn, vẻ mặt đều là không thể tin.
“Nén cái gì? Cô đang nói hươu nói vượn cái gì thế!”
Tôi chỉ thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, cũng không lên tiếng.
Ngày Tiểu Dạng qua đời, tôi đã dặn dò tất cả đồng nghiệp của Chu Kỵ Bạch.
Đừng nói với hắn chuyện này.
Các đồng nghiệp cũng đều biết Tiểu Dạng vì sao phải chết, những chú dì này bình thường coi con bé như bảo bối, đối đãi với con bé như con nhà mình, đối đãi với Chu Kỵ Bạch đương nhiên có bất mãn, nhao nhao tỏ vẻ nguyện ý phối hợp với tôi.
Cho tôi đủ thời gian chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Lúc này tôi mới nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc lại thấp thỏm của Chu Kỵ Bạch.
"Chính là con gái anh đó, mấy ngày hôm trước tang nhạc thổi lớn tiếng như vậy... Tô Đề nói anh ở bệnh viện có việc, không có thời gian trở về. Không phải chứ, công việc bận rộn hơn nữa, loại đại sự này cũng không thể vắng mặt được phải không? Anh lại còn là bố của đứa nhỏ..."
Lời còn chưa nói xong, Chu Kỵ Bạch đột nhiên nổi điên đẩy hàng xóm ra.
“Đừng có mà trù ẻo con gái tôi. Con gái tôi chỉ bị thương nhẹ, chính tôi đã chẩn đoán cho nó!"
Người hàng xóm thấy vậy liền xua tay chào tôi rồi bỏ đi như để xua đuổi tà ma.
Sau khi đóng cửa lại, trong phòng rốt cục chỉ còn lại một mình tôi và Chu Kỵ Bạch.
“Tô Đề, Tiểu Dạng con bé.......”
Sau khi thu dọn quần áo, tôi nhìn thấy một cuốn sổ.
Là nhật ký của Tiểu Dạng.
Sau khi mở ra, tôi lật từng trang một xem, Chu Kỵ Bạch đã mua cuốn sổ này cho con bé khi con bé mới học viết.
Nó luôn trân trọng cuốn sổ này như bảo bối, hai năm rồi, mỗi một trang đều sạch sẽ bằng phẳng, một vết bẩn cũng không có, một góc gãy cũng không có.
Từ đầu tiên con bé học được là "Bố", câu đầu tiên xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống cũng là "Bố".
Lúc ấy tôi còn ghen tị, nói trong lòng con bé chỉ có bố không có mẹ.
Con bé hôn lên má tôi, xúc cảm mềm mại cùng ẩm ướt, cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ràng.
“Con thích bố, là bởi vì mẹ chọn bố làm bố con.”
Tại sao con tôi, vốn giỏi dỗ dành tôi như vậy, hôm nay lại không thể mở miệng nói được nữa?
“Tiểu Dạng đã chết, anh không biết sao?”