Tướng Quân, Chàng Nghĩ Lừa Được Ta Sao? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-01 06:01:51
Lượt xem: 3,560
Trong lúc hỗn loạn, màn kiệu bị vén lên, kẻ đứng đầu đưa tay kéo ta ra ngoài, đặt ta lên ngựa, rồi ôm chặt ta trước ngực.
Hắn thúc ngựa phi nhanh, gió thổi tung khăn hỷ của ta, ta nhìn thấy cảnh phố xá lùi lại phía sau, nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đằng sau. Đến lúc này, ta mới ý thức được - ta bị cướp dâu.
Đến nơi, ta không khỏi bật cười khinh thường trí tuệ của tên cướp này, không cần đoán cũng biết là ai.
Hắn đã cướp ta ngay trên đường đi tới Tô phủ, rồi đưa ta về… Tô phủ.
… Thật sự có cần thiết như vậy không?
Toàn bộ phủ ngập tràn trong không khí vui vẻ, nơi nơi đều rộn ràng, sảnh chính được trang trí bằng vải đỏ, bên trong dán đầy chữ “Hỷ”, đám nha hoàn bận rộn không ngớt, mang thức ăn ngon lên bàn tiệc sau viện.
Tô Dịch Thần nhảy xuống ngựa, lại một lần nữa kéo ta xuống, cơn giận dữ hiện rõ trong giọng nói: “Lâm Vãn Vãn, nàng không có trái tim sao? Trước giờ ta đối với nàng tốt như vậy, lần trước nàng nói thích món Thịt Đông Pha, ta đã đích thân đến các tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành để học, kết quả nàng lại muốn lấy một đầu bếp!”
Ta đứng yên, không nói gì.
Hắn đi qua đi lại trong sân, chỉ vào cửa chính của sảnh đường: “Nàng nhân lúc ta xuất chinh mà thành thân đã đành, còn gửi thiệp mời cho ta đã là quá đáng, thế mà nàng còn thực sự muốn bái đường tại chính sảnh Tô phủ!”
Khăn hỷ của ta chỉ là một lớp lụa mỏng, qua đó, ta có thể mơ hồ nhìn thấy mấy sợi tóc lòa xòa trên trán hắn, khuôn mặt phong trần, vết cắt của gió cát vẫn còn đó. Hắn không mặc giáp trụ, lớp vải bên trong đã rách lỗ chỗ, thắt tạm bằng vài mảnh vải vụn, đôi ủng và ống quần còn vương đầy bùn đất.
Mắt hắn đỏ hoe, giọng run run vì tức giận: “Suốt dọc đường ta trở về, không ngừng nghỉ, đêm ngày gấp rút, chạy đến c.h.ế.t ba con ngựa, chỉ để ngăn nàng thành hôn!”
“Tô Dịch Thần, có phải ngươi quên rồi chăng?”
Cuối cùng ta cũng lên tiếng, “Chính ngươi đã tự đến nhà ta từ hôn. Nay ta như ý ngươi, gả cho người khác, ngươi hà tất phải đến đây gây náo loạn?”
“Ta… ta…” Tô Dịch Thần như một đứa trẻ bị oan ức, thở hổn hển, giọng nghẹn ngào, nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Hắn chỉ biết lắp bắp hỏi: “Nàng có hiểu hắn không? Hắn đối xử với nàng có tốt không? Chung thân đại sự mà nàng lại…?”
“Ta hiểu hắn” ta ngắt lời, “Hắn đối với ta cực kỳ tốt.”
“Ồ, thì ra tân lang đã trở về rồi!” Khách khứa ngoài sân nghe thấy tiếng động, kéo nhau ra trước viện thì nhìn thấy Tô Dịch Thần.
“Khi Lâm tiểu thư gửi thiệp mời, chúng ta đều lấy làm lạ, định ngày gấp gáp như vậy liệu Tô tướng quân có về kịp không? Hóa ra là Lâm tiểu thư đã biết tướng quân rõ như lòng bàn tay. Chúc mừng hai vị, bách niên giai lão!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-quan-chang-nghi-lua-duoc-ta-sao/chuong-5.html.]
Tô Dịch Thần sững sờ, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn ta: "Tân lang quân?"
"Đúng vậy!" Ta hét lên với hắn, "Chẳng phải chính chàng từng nói sẽ học làm món thịt Đông Pha vì ta sao?"
"Vậy nên..." Tô Dịch Thần gãi đầu, "Đầu bếp làm món thịt Đông Pha ngon nhất của Tô phủ... chính là ta sao?"
Ta giật nhẹ chiếc hỷ phục màu đỏ thẫm: "Còn không mau đi thay y phục! Mặc thế này mà thành thân với ta à?"
Tô Dịch Thần như không biết phải làm gì, quay một vòng tại chỗ, cuối cùng nhớ ra, liền lấy từ trong n.g.ự.c phong thư đỏ mà ta đã đưa cho hắn từ lâu. Dù phong thư đã nhăn nhúm đôi chút, nhưng vẫn chưa được mở.
Hắn vội vàng xé lớp sáp niêm phong, khi nhìn thấy tên "Tô Dịch Thần" và "Lâm Vãn Vãn" cùng xuất hiện trên tấm thiệp mừng đỏ rực in chữ vàng, hắn rốt cuộc nở một nụ cười rạng rỡ, mắt cũng ngấn lệ.
"Vãn Nhi" hắn vụng về xoa đầu ta, rồi qua lớp khăn trùm, hắn đặt một nụ hôn lên trán ta, nói câu mà ta đã nghe bao lần: "Chờ ta."
Khi trở lại, rõ ràng hắn đã chỉnh trang rất kỹ. Mái tóc được buộc gọn gàng, hỷ phục vừa vặn, mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ như ngọc.
Nhìn gương mặt khôi ngô ấy, ta cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà hỏi: "Tô Dịch Thần, của hồi môn của ta đâu?"
"Hả? Của hồi môn của nàng nàng mà hỏi ta sao?"
"Phải! Tám cỗ xe chở đầy của hồi môn! Tài sản trước hôn nhân của ta! Đội người đến cướp dâu của chàng đã đụng vào đâu rồi?"
Hắn vỗ trán một cái: "Ta... ta sẽ phái người đi tìm ngay!"
Đến giờ lành, hắn nắm tay ta, bước vào phòng. Nhìn phụ mẫu ta ngồi trên ghế chính mỉm cười, thấy lão Tô cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, hắn ghé tai ta thì thầm: "Hóa ra mọi người đều thông đồng với nhau, chỉ có ta là bị giấu thôi."
Ta cũng dịu dàng đáp: "Đừng nói là giấu, nếu không tìm được của hồi môn của ta, ta sẽ cho chàng bị giấu trong bao tải rồi đánh một trận."
Ba lạy, chín khấu đầu, sáu lần vái. Lễ thành, từ đây ta và chàng đã là phu thê chân chính.
5
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Phụ thân ta là đại thần trong triều, còn chàng là tướng quân được Hoàng thượng coi trọng, khách khứa đến rất đông. Lão Tô hiền lành, liền bày thêm vài bàn rượu, mở cửa lớn, bảo rằng ai qua đường cũng có thể ghé lại chung vui. Ta biết rõ, đây chỉ là cái cớ để bố thí cho những người nghèo khổ.
Những kẻ bần cùng quỳ xuống cảm tạ, nói lời chúc phúc không ngừng.