Tướng Quân Khó Gả - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-17 10:03:38
Lượt xem: 127
"Vậy phụ thân ta thì sao, cũng vì tác thành cho ngài à?"
Tiêu Cảnh Dực hơi lảo đảo, nhưng y vẫn nhanh chóng nắm chặt nắm đấm.
Y lặng lẽ nhìn về phía ta: "Hoài Tịch, thì ra nàng hận ta."
"Đương nhiên ta hận ngài, phụ thân ta cứu ngài là sự thật, nhưng ông ấy c.h.ế.t trong tay sát thủ Tứ hoàng tử sắp xếp cũng là thật?"
Tiêu Cảnh Dực không thể tin trừng mắt nhìn ta.
"Nàng hoài nghi ta, Diệp Hoài Tịch, nàng lại hoài nghi ta! Cho dù Tiêu Cảnh Dực ta không phải kẻ tốt lành cũng sẽ không lạnh lùng ra tay với phụ thân nàng!"
Ta bình tĩnh nhìn y: "Có lẽ ngài không ra tay, nhưng Tiêu Cảnh Dực, trong cái c.h.ế.t của phụ thân ta, ngài có lợi ích lớn nhất. Không chỉ dựa vào đó làm suy yếu thế lực của Tứ hoàng tử mà còn thu nạp thành công tướng sĩ dưới tay phụ thân ta..."
"Cho nên, nàng ta hận ta từ lâu rồi sao?"
Ta lắc đầu: "Ta không hận ngài, thật đấy."
Ta tin tưởng Tiêu Cảnh Dực không g.i.ế.c phụ thân ta, nhưng khi nhìn phụ thân trọng thương, y chọn cứu chữa kịp lúc hay chọn biến cái c.h.ế.t của phụ thân thành lưỡi đao tấn công Tứ hoàng tử...
Ta không dám suy nghĩ.
"Ai đúng ai sai ta không muốn tìm hiểu nữa, càng không có quyền xen vào hành động của ngài. Tiêu Cảnh Dực, ta chỉ sợ hãi, hoàng quyền đế vị khiến gương mặt của ngài trở nên đáng ghét, chúng ta không phải là chúng ta đã từng."
Tiêu Cảnh Dực trầm mặc thật lâu, nói: "Hoài Tịch, chúng ta đã lớn rồi..."
"Vậy bệ hạ sẽ trở thành một bệ hạ tốt à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-quan-kho-ga/chuong-10.html.]
"Đúng thế!"
"Nếu bệ hạ trở thành bệ hạ yêu dân như con vậy thì không uổng phí cái c.h.ế.t của Minh thái phó và phụ thân ta. Tiêu Cảnh Dực, thả ta đi đi. Người trong cung quá lạnh lùng, đêm trong cung qua dài. Ngài đã có được thứ mình muốn thì tác thành cho ta đi."
"Ta sẽ không!"
Đột nhiên Tiêu Cảnh Dực ôm eo ta, bắt ta đối mặt.
"Diệp Hoài Tịch, nàng vì muốn thoát khỏi ta mà biết chọn người thật đấy! Nàng chọn ai không chọn, lại chọn Mục Vân Hành! Nếu như nàng chọn người khác, trẫm chỉ cần g.i.ế.c là được, nhưng nàng lại chọn hắn. Vết thương trên người Mục Vân Hành đều vì trẫm mà có, nàng chắc chắn trẫm sẽ không làm hắn bị thương. Nhưng vì sao, rõ ràng hai người là người trẫm tin tưởng nhất, nhưng lại ruồng bỏ trẫm như thế!"
Đáy mắt Tiêu Cảnh Dực có vẻ điên cuồng, y lảo đảo nghiêng ngã đẩy ta lên giường mỹ nhân tùy ý hôn, điên cuồng chiếm đoạt.
"Hoài Tịch, đừng rời bỏ ta, ta chỉ có nàng! Đừng để lại một mình ta trong thâm cung cô quạnh này!"
Ta giãy dụa đẩy ra nhưng Tiêu Cảnh Dực vẫn mặc kệ, y điên cuồng hôn, thậm chí xúc động cởi quần áo của ta xuống.
Bả vai trần trụi hiện ra, gió đêm thổi khiến ta hơi run lên.
Tiêu Cảnh Dực vốn hành động không nương tay, lúc nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên n.g.ự.c ta lại dừng tay.
Ngón tay của y khẽ run vuốt ve vết sẹo đã kết vảy, kinh ngạc nói: "Đau không?"
"Vết thương đã hết đau rồi."
Tiêu Cảnh Dực trầm mặc giúp ta mặc lại y phục, thắt chặt đai lưng, bình tĩnh đứng dậy rời đi.
"Hai người các ngươi, hiểu rõ làm thể nào để gây khó dễ cho ta..."