Tướng Quân Khó Gả - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-17 11:35:48
Lượt xem: 138
Khi tỉnh lại lần nữa, ta lại ở trong một căn phòng xa lạ.
Mặc dù bố trí đơn giản nhưng lại sạch sẽ gọn gàng.
Một tiểu nha hoàn mặt tròn trịa vui vẻ nói: "Phu nhân, người tỉnh rồi?"
Phu nhân?
"Nơi này là?"
"Nơi này là phủ tướng quân, người chờ một lát, nô tỳ đi gọi tướng quân đến."
Ta vẫn chưa nói gì, tiểu cô nương đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thì ra ta xuất cung rồi.
Cho nên, y buông tha cho ta rồi.
May mà ta còn sống.
Không bao lâu sau, Mục Vân Hành xuất hiện ở trước mặt ta.
"Sao rồi, đỡ hơn chút nào không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Hắn có vẻ lo lắng, ta lại không được tự nhiên.
"Sau này... Thế nào đây?"
Hắn biết ta đang hỏi chuyện sau đó của Tiêu Cảnh Dực và Phượng Minh Ca.
"Hoàng hậu bị giam lỏng tạm thời."
Tạm thời?
Cũng đúng, Phượng Minh Ca có Phượng tướng quyền khuynh triều chính bảo vệ, cuối cùng sẽ không bị trừng phạt quá nặng.
"Về phần bệ hạ... Ngài ấy chọn tác thành cho cô nương."
Mục Vân Hành dừng lại rất lâu mới nói.
"Bệ hạ vẫn rất quan tâm cô nương."
Ta nhìn Mục Vân Hành với vẻ khó hiểu.
Hắn quay đầu nhìn về phương xa.
"Hôm đó, ta và bệ hạ cùng vọt vào, nhìn thấy cô nương tái nhợt, trên người toàn m.á.u tươi, bệ hạ vô cùng đau lòng. Đã lâu rồi... Ta chưa từng nhìn thấy bệ hạ tuyệt vọng như vậy. Lần trước là lúc trận chiến Mục Dã, cô nương xông vào cạm bẫy đưa thuốc, lại dùng thân thể đỡ mũi tên. Bệ hạ, thật sự sợ mất đi cô nương."
Ta hiểu, vì xem trọng mới không nỡ làm tổn thương, nên mới vì bảo vệ mà đưa ta ra khỏi cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-quan-kho-ga/chuong-12.html.]
"Đáng tiếc, cuối cùng ta và y lại đi con đường khác nhau."
Ta nhìn Mục Vân Hành vẫn luôn nói giúp Tiêu Cảnh Dực, nở nụ cười nhạt.
"Vậy còn ngài?"
"Ta?"
"Ta thổi còi rất lâu nhưng sao ngài đến..."
"Xin lỗi, ta đến muộn."
Lại là sự im lặng không nói gì.
Nàng và hắn không quá thân thiết với nhau.
"Thật ra... Ta biết, hôm đó khi cô nương cầu bệ hạ tứ hôn trên đại điện đã có dự tính khác."
Ta kinh ngạc nhìn nam tử đang ngồi ngay ngắn bên giường, cười tự giễu.
Dù sao cũng là người sắt chinh chiến sa trường, sao có thể không hiểu tâm tư của nữ nhân như ta.
"Ta biết cô nương muốn mượn danh nghĩa của ta thoát khỏi hoàn cung, ta đồng ý. Bây giờ bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ tứ hôn, nếu cô nương không muốn thì có thể tự do rời đi, ta sẽ không ép ở lại."
Ta hứng thú nhìn nam nhân đang quả quyết nói.
"Vậy vì sao tiểu nha đầu kia mới gọi ta là phu nhân?"
"Ta... Chuyện này... Không phải..."
Mặt Mục Vân Hành đỏ lên, ấp a ấp úng nói: "Ta chưa từng đưa nữ tử về phủ, là bọn họ hiểu lầm. Ta sẽ đi dẹp tan lời đồn trong phủ."
Ta thấy hắn muốn đứng lên, vội giữ hắn lại, hỏi: "Vậy ai từng nói vì ta cầu xin trên đại điện nên xác định ta là thê tử?"
Lại là sự trầm mặc, qua hồi lâu sau, Mục Vân Hành mới quả quyết mở miệng.
"Người như ta có lẽ không cô nương nào muốn gả, Diệp cô nương chịu gả đã cho tại hạ đủ thể diện."
"Đã như vậy, vì sao khi ta bị giam trong cung ngài lại đến thăm ta, còn nhiều lần cứu giúp?"
"Thân phận của cô nương khó xử, ở trong cung khó tránh bị làm khó, ta chỉ... Có thể giúp được chút nào hay chút ấy."
Ta nhìn nam nhân chân thành tha thiết lại cố chấp: "Ngài suy nghĩ cho ta như thế, lại chưa từng nghĩ cho bản thân à?"
Mục Vân Hành kinh ngạc nhìn ta.
"Sao ta lại không hiểu tâm ý của ngài, nhưng ngài lại không hiểu lòng ta."