TƯỞNG TRÚC - C22
Cập nhật lúc: 2024-07-19 17:31:14
Lượt xem: 427
31.
Đêm đó giống như một cơn bão dữ dội.
Từ đó về sau, Cố Thời Từ đã tự điều chỉnh lại tâm trạng của hắn.
Tôi không biết diễn tả sự thay đổi vi diệu này như thế nào. Trước đây toàn thân hắn phủ đầy mây mù u ám, nhưng bây giờ lại có một chút ánh sáng.
Đây là dấu hiệu tốt, bởi vì các bác sĩ nói rằng quá trình hồi phục của hắn đã tốt lên rất nhiều.
Phục hồi càng nhanh thì tôi càng có thể đi sớm.
Tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho Cố Thời Từ, không ngờ rằng một ngày nào đó tôi lại có thể mở khóa được một kỹ năng, đó chính là làm thế nào để cho một người mù ăn cơm.
Phần lớn thời gian tôi và hắn đều rất im lặng, Cố Thời Từ không phải là người nói nhiều, còn tôi thì không thích nói chuyện với hắn.
Ngày miếng gạc được tháo xuống khỏi mắt hắn, đó cũng là ngày tôi rời đi.
Cố Thời Từ nói với bác sĩ rằng mình đã có thể nhìn thấy, bác sĩ nói rất tốt, tôi đứng bên cạnh giường của hắn, nói:
"Visa của tôi sắp hết hạn rồi, tôi phải đi trước."
Hắn chỉ ngồi đó sững sờ một lúc lâu.
Sau đó mới nhẹ nhàng hỏi tôi.
"Khi nào em đi?"
"Chiều nay."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Đừng rời đi mà không một lời từ biệt nữa, được không?"
"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? "
Sau đó lại là sự im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuong-truc/c22.html.]
Tôi nhìn chằm chằm vào tay Cố Thời Từ, hắn vô thức túm chặt vào tấm ga trải giường, rồi lại thả lỏng ra sau đó lại nắm lấy hết lần này đến lần khác.
Sau đó Cố Thời Từ mỉm cười, hỏi tôi.
"Có phải lại không gặp được em nữa đúng không?"
"Chúng ta có mối quan hệ gì cần phải gặp nhau à?"
Tôi ngắt lời hắn.
Thật ra trước đây Cố Thời Từ cũng thường nói với tôi những câu như vậy.
"Tưởng Trúc, có cần thiết phải để anh đi cùng không?"
"Tưởng Trúc, chuyện đơn giản như vậy em không tự xử lý được sao?"
"Tưởng Trúc, chuyện này có nghiêm trọng đến mức khiến em phải khóc như vậy không?"
Lúc này tôi có thể nói câu đó một cách trôi chảy, không biết có phải là do Cố Thời Từ dạy hay không.
Hắn nghe những gì tôi nói, ngẩn ra và trở nên mất tập trung, điều mà dạo gần đây thường xảy ra với hắn.
Những suy nghĩ bên trong đầu hắn tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được.
Tôi quay người bỏ đi, hắn hỏi tôi ở phía sau.
"Có thể để lại thông tin liên lạc được không?"
Tôi không trả lời, đóng cửa phòng bệnh lại.
Tôi nhớ rằng lúc trước khi có được wechat của Cố Thời Từ, tôi đã gửi một đống lời mời kết bạn.
Khi đó, có lẽ hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra được sẽ có một ngày, hắn lại muốn xin phương thức liên lạc của cô gái mà hắn đã từ chối cả chục lần kia.