Tửu Ngọt Lê Tuyết - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-26 20:27:48
Lượt xem: 2,598
"Doãn Sơ, sao muội cũng học theo đám phụ nhân kia, động một tí là tát người vậy?"
"Chẳng phải muội luôn chán ghét chuyện này sao?"
Lúc này, Doãn Sơ mới bừng tỉnh, vội vàng muốn rút tay về.
Ta mỉm cười nói: "Xem ra muội muội ở Vệ phủ sống không được vui vẻ cho lắm, tính tình thật nóng nảy."
Doãn Sơ rất giỏi che giấu, lẽ ra sẽ không bị ta dùng ba câu nói kích động như vậy.
Trong số của hồi môn của nàng ta, có một sợi dây chuyền mặt dây chuyền bằng hổ phách được truyền lại từ triều trước.
Doãn Sơ ít khi có đồ vật quý giá, đương nhiên là yêu thích không rời.
Nhưng sợi dây chuyền này là do ta sai người thêm vào, trong rãnh của mặt dây chuyền có tẩm thuốc bột.
Thuốc bột không màu, sau một thời gian dài hun đúc, sẽ khiến người ta trở nên cuồng tính.
Để nàng ta c.h.ế.t đi thì quá dễ dàng.
Nàng ta giả vờ ngây thơ nhiều năm như vậy, cũng nên xé bỏ lớp mặt nạ, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta.
Còn về phần Vệ Trạch...
Hắn vẫn đang cầu xin ta: "A Vô, nàng giúp ta chữa bệnh đi."
"Được thôi." Ta thản nhiên nói: "Quỳ gối trước cửa nhà ta, ta sẽ suy nghĩ."
Vệ Trạch cũng tức giận: "Thịnh Vô, ta còn tưởng nàng nể tình cảm nhiều năm như vậy, sẽ không nhẫn tâm nhìn ta chịu đựng đau đớn."
"Không ngờ, nàng lại có thể nhẫn tâm như vậy."
Ta tiếp tục đi về phía cung điện của thái hậu, không để ý đến hắn nữa: "Ngươi cứ việc nói lời cay độc, đến lúc đó đừng có cầu xin ta."
Vệ Trạch nói với theo sau lưng ta: "Thái y viện có đại phu giỏi nhất thiên hạ, ta không tin bọn họ không chữa khỏi bệnh cho ta."
"Cầu xin nàng, đừng mơ tưởng nữa."
Bước chân ta không ngừng, cũng không nói cho hắn biết sự thật.
Căn bệnh này, ngoài sư phụ ra, trên đời này chỉ có ta mới chữa được.
Đáng tiếc, sư phụ đã không còn nữa rồi.
7
Thái hậu đang ở trong cung chờ ta.
Quả nhiên bà ta giống như lời đồn, dung mạo xinh đẹp, khó trách được tiên đế sủng ái.
Ta quỳ xuống hành lễ, nhưng bà ta không cho ta đứng dậy, ngược lại còn hỏi ta:
"Thịnh thị, ngươi có biết tại sao Hoắc Chương lại cưới ngươi không?"
Đêm tân hôn ta từng hỏi Hoắc Chương, đáng tiếc, hắn chưa kịp nói cho ta biết.
"Ai gia đoán chắc chắn ngươi không biết."
Bà ta ra vẻ tốt bụng giải thích cho ta: "Hoắc Chương chỉ cần một người thê tử giúp hắn tránh khỏi những lời đồn đại mà thôi."
"Người thê tử này, không phải ngươi thì cũng là người khác."
Bà ta chậm rãi bước đến trước mặt ta, đưa tay sơn móng tay màu đỏ tươi lên nâng cằm ta, ép ta phải nhìn thẳng vào bà ta.
"Ai gia đẹp không?"
Ta gật đầu: "Thái hậu nương nương quốc sắc thiên hương."
Tay bà ta đột nhiên siết chặt, khiến ta đau đớn.
"Đã như vậy, thì phải hiểu rõ thân phận của mình, đừng có mơ tưởng hão huyền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuu-ngot-le-tuyet/chuong-4.html.]
Thái hậu không thèm nhìn ta nữa, chỉ lười biếng đứng dậy: "Ai gia mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi."
"Còn về phần Thịnh thị, ngươi thất lễ như vậy, hãy quỳ đến ngày mai rồi hãy xuất cung."
Ta quỳ gối trong sân, bỗng nhiên cảm thấy lời đồn quả nhiên không sai.
Buổi trưa trời quang mây tạnh, nhưng đến chiều tối, trời đột nhiên âm u, sấm chớp ầm ầm.
Chân ta tê cứng, nhịn không được đưa tay ra xoa bóp.
Cung nữ lập tức chỉ vào ta mà nói: "Thái hậu đã căn dặn, nhất định phải để ngươi quỳ cho đàng hoàng."
"Quỳ một ngày một đêm, dập tắt hoàn toàn những suy nghĩ không nên có thì hơn."
Ta cúi đầu, than thở mình vừa thoát khỏi hang sói, lại rơi vào ổ hổ.
Một tiếng sấm nổ vang, cung nữ sợ hãi chạy vào tẩm cung.
Mưa to trút xuống, dội lên người ta.
Nhưng cảm giác lạnh buốt thấu xương mà ta tưởng tượng lại không xuất hiện, có người cởi áo choàng ra, choàng lên người ta.
Trong màn mưa mịt mù, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Hoắc Chương.
Hắn cầm một chiếc ô bằng tre màu tím, đưa tay về phía ta, nhẹ nhàng kéo ta dậy.
"Xin lỗi, ta đến muộn."
"Đi, chúng ta về nhà."
Ta lắc đầu: "Thái hậu muốn ta quỳ một ngày một đêm."
"Đừng để ý đến bà ta, về nhà với ta."
Ta đứng im không nhúc nhích.
Thái hậu không nỡ trách phạt Hoắc Chương, nhưng nhất định sẽ tìm cớ để gây khó dễ cho ta.
Nghe nói Hoắc Chương đến, thái hậu lập tức khoác áo choàng bước ra, vui mừng nói: "Hoắc lang, chàng đến rồi sao?"
Hoắc Chương không thèm nhìn bà ta, một tay bế ta lên: "Thần đến đón phu nhân về nhà."
"Ai gia phạt nàng ta quỳ ở đây, có cho phép nàng ta đứng dậy đâu?"
Hoắc Chương phớt lờ bà ta, ôm ta sải bước rời đi.
Thái hậu tức giận, đuổi theo sau hỏi hắn: "Hoắc Chương, ngươi dám kháng chỉ?"
Hoắc Chương dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn bà ta: "Có gì mà không dám? Thần cũng đâu phải lần đầu tiên kháng chỉ."
"Thái hậu lần sau muốn động vào thê tử của thần thì cẩn thận một chút."
Nói xong, không đợi thái hậu kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.
Quả nhiên là gian thần, thật là đại nghịch bất đạo.
8
Hoắc Chương một tay ôm ta, một tay cầm ô.
Ô đều che hết cho ta, trên người ta lại có áo choàng, nên không bị ướt lắm.
Nửa người hắn đều dính mưa, mái tóc dài ướt sũng dính vào má.
Thế mà hắn vẫn còn rảnh rỗi hỏi ta: "Thái hậu nói gì với nàng vậy?"
Ta kể lại toàn bộ những lời thái hậu nói cho hắn nghe.
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên hạ giọng hỏi ta: "Vậy nàng có thể đừng tin những lời bà ta nói không?"
"Gì cơ?"
"Ta cưới nàng không phải vì thiếu một người thê tử, mà là vì nàng, ta mới nảy sinh ý định muốn thành thân."