Tửu Ngọt Lê Tuyết - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-26 20:27:49
Lượt xem: 2,545
Ta không trả lời, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Tiếng mưa rơi rả rích, làm ướt giày và vớ của hắn, hắn ôm ta đi qua con đường dài trong cung.
Hắn đặt ta lên xe ngựa, sau đó đưa cho ta một chiếc khăn tay.
"Lau khô đi, đừng để bị cảm lạnh."
Ta nhận lấy khăn, ngẩng đầu lau những giọt nước trên mặt hắn.
Hoắc Chương hơi ngạc nhiên, khàn giọng hỏi ta: "A Vô?"
Ta vén rèm lên, vắt khô nước, sau đó lau những sợi tóc ướt trên trán cho hắn.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta, có chút bối rối: "A Vô, nàng... nàng đang nghĩ gì vậy?"
"Nếu ta nói ta và thái hậu trong sạch, chàng có tin không?"
Ta dừng động tác trên tay, lười biếng dựa vào thành xe: "Vậy chàng hãy giải thích rõ ràng mọi chuyện cho ta nghe đi."
"Miệng mọc trên mặt người, dù sao cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện, tránh sau này ta hiểu lầm."
Hoắc Chương suy nghĩ một lúc, nói với ta: "Thái hậu thích ta."
"Thái hậu là biểu tỷ xa của ta, sau khi tiên đế băng hà, bà ấy đã bày tỏ tình ý với ta. Ta đã từ chối, nhưng bà ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng."
"Hoàng thượng không phải con ruột của thái hậu, chỉ nhỏ hơn bà ấy bảy tuổi. Bây giờ hai người bọn họ đang tranh giành quyền lực."
"Vừa hay Hoắc gia và thái hậu là đồng minh, ta và bà ấy nhất định sẽ gặp mặt, chỉ có vậy thôi."
Ta im lặng một lúc, nheo mắt đánh giá hắn.
"Sau khi thái hậu nắm quyền, tăng thuế má, bắt dân phu, xây dựng cung điện xa hoa, không phải là minh quân."
"Hơn nữa, nhà chàng đã là đồng minh của thái hậu, sau này hai người sẽ phát triển thành quan hệ gì thật khó mà nói trước được."
Ta mỉm cười, đưa khăn tay lại cho hắn: "Đã như vậy, ta không xen vào nữa."
Hoắc Chương mân mê chiếc khăn tay, vội vàng nói: "Nhưng ta là người của hoàng thượng."
Ta mở to mắt, nhìn thấy hắn mím chặt môi: "A Vô, ta phân biệt được phải trái, đúng sai."
Xe ngựa dừng lại.
Hoắc Chương đỡ ta xuống xe.
Đây là một con hẻm nhỏ, người qua lại ăn mặc rách rưới, có vẻ là khu dân nghèo.
Một đứa trẻ nhìn thấy Hoắc Chương, lập tức chạy đến trước mặt hắn, lay lay vạt áo hắn: "Hoắc ca ca đến rồi!"
Vừa dứt lời, lại có thêm ba, bốn đứa trẻ vây quanh.
Có vẻ như, bọn chúng không chỉ quen biết Hoắc Chương, mà còn rất thích hắn.
Một phụ nhân chỉ vào đứa trẻ, quát lớn: "Cái bàn tay đen thui của con đừng có làm bẩn y phục của Hoắc đại nhân đấy!"
Nói xong, bà ta chạy tới, cảm kích nói: "Cảm ơn đại nhân lần trước đã ra tay giúp đỡ, bệnh tình của con ta đã khỏi hẳn rồi."
Hoắc Chương mỉm cười, trò chuyện với bà ấy vài câu, sau đó dẫn ta đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tuu-ngot-le-tuyet/chuong-5.html.]
Người dân ở con phố này dường như đều quen biết hắn.
Lúc đi đến cuối hẻm, trời đã tối hẳn, tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Hoắc Chương ngoảnh đầu nhìn lại con hẻm: "A Vô, ta đưa nàng đến đây là muốn cho nàng biết, ta không tệ như lời đồn."
"Kỳ thực ta cũng là người tốt, chỉ là hiện tại đang nhận lệnh của hoàng thượng, ẩn náu bên cạnh thái hậu, cho nên danh tiếng mới kém như vậy."
"Nhưng điều ta mong muốn, vẫn luôn là thái bình thịnh trị... còn có nàng, nàng có thể cho ta một cơ hội không?"
Hoắc Chương nói những lời này, tay không ngừng mân mê vạt áo, trông có vẻ căng thẳng và bất an.
Ta suy nghĩ, không trả lời.
Hoắc Chương thấy ta im lặng hồi lâu, chậm rãi cúi đầu, có chút thất vọng nói: "Thôi vậy, về nhà thôi."
Ta không nhúc nhích, đưa tay nắm lấy tay áo của hắn.
Hiện tại đã thành thân rồi, cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện, ta không muốn dây dưa nữa.
Hơn nữa, ta vẫn luôn nhớ rõ dáng vẻ hắn đứng ra bảo vệ ta lúc Hoắc phụ yêu cầu hưu ta.
Ta nghĩ, có lẽ thử một lần cũng không sao.
"Vậy phu quân muốn cơ hội như thế nào?"
Nói xong, ta nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: "Ví dụ như thế này?"
Hoắc Chương kinh ngạc mở to mắt.
Ban đầu ta tưởng Hoắc Chương là khách quen chốn phong nguyệt, nhưng hắn lại rất vụng về trong chuyện nam nữ.
Đôi mắt hắn sáng rực nhìn ta, giống như chứa đựng vô số vì sao.
"Bây giờ nàng có phải nên cúi đầu, nhắm mắt, há miệng không?"
Hoắc Chương bừng tỉnh, làm theo lời ta nói.
Nhưng hắn chỉ biết ngây ngốc há miệng, toàn bộ quá trình đều do ta chủ đạo.
Lần này, ta hoàn toàn tin tưởng mối quan hệ giữa hắn và thái hậu trong sạch.
Một lúc lâu sau, Hoắc Chương đỏ mặt tía tai dìu ta lên xe ngựa, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.
"A Vô, trước đây ta từng gặp nàng, khi đó nàng đã bắt đầu quản lý công việc trong Thịnh gia rồi."
"Ta cảm thấy một cô nương nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể quản lý gia đình đâu ra đấy, thật sự rất giỏi giang, cho nên mới để tâm."
"Sau này, ta phát hiện ra, nàng kiên cường, dũng cảm, quyết đoán, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng khi đó nàng đã đính ước, ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm."
Hoắc Chương vừa nói vừa đỏ mặt nhìn ta: "Sau này biết chuyện nàng và Vệ Trạch hủy hôn, ta liền vội vàng đến cầu hôn."
Ta cảm thấy thú vị: "Người khác đều chê ta quá mạnh mẽ, chàng lại không thích người dịu dàng sao?"
"Dịu dàng chỉ là cái cớ mà người đời dùng để trói buộc nữ nhi mà thôi, có cá tính riêng thì có gì là không tốt?"
Hoắc Chương vừa nói vừa cúi đầu hỏi ta: "A Vô, nàng có thể hôn ta thêm lần nữa được không... giống như vừa rồi ấy..."
Ai ngờ, một vị đô đốc oai phong lẫm liệt bên ngoài, trong chuyện tình cảm lại ngây thơ đến vậy.
Đường xá gập ghềnh, xe ngựa rung lắc dữ dội.