UYỂN HOÀ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:25:59
Lượt xem: 5,373
1
Năm thứ ba quận Trần Lưu đại hạn, vỏ cây và cỏ dại đều bị người đói khát bóc sạch.
Mẹ là người đầu tiên c.h.ế.t đói.
Bà, người từng xinh đẹp và đoan trang, đã sớm cầm cố hết quần áo trang sức, trên người chỉ còn bộ đồ rách rưới, miễn cưỡng che thân.
Cha ta thì vẫn mặc áo dài vải xanh, ôm lấy bút nghiên, ngồi thẫn thờ trong góc, nói chuyện với ông ta cũng không phản ứng.
Hai muội muội, Uyển Vân năm tuổi, Uyển Ngọc mới bốn tuổi, đói đến mức l.i.ế.m cả tro bụi trên đất.
Ta chân trần chạy ra khỏi miếu đổ nát, quỳ cả ngày trước gian hàng bán chiếu cói.
Ông chủ Lưu thở dài, lén lút ném cho ta nửa tấm chiếu rách.
Ta dùng nửa tấm chiếu rách này bọc mẹ lại, buộc bằng dây cỏ, dưới ánh trăng, vừa đi vừa nghỉ, mất cả đêm, kéo đến nghĩa địa hoang ở ngoại ô phía đông thành.
Mẹ rất nhẹ, đứa trẻ bảy tuổi cũng kéo được.
Sợ mẹ bị chó hoang ăn thịt, ta quỳ xuống đất, hai tay bới đất bằng mảnh ngói vỡ, đào cả ngày lẫn đêm mới đào được một cái hố đủ sâu, chôn mẹ xuống.
Ta lại nhặt một cái bát sứ vỡ ở ven sông, vo đất sét thành một bát cơm, đặt trước mộ mẹ.
Quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật sâu, ta lê từng bước chân mệt mỏi trở về.
Mụ mối Tiết tẩu đã đứng đợi ở cửa miếu đổ nát.
Năm đói kém, nhà giàu bán trâu bò, nhà nghèo bán con cái.
Việc buôn bán của Tiết tẩu đang vào thời điểm thuận lợi.
Thấy ta tới, bà ta vui mừng gọi: "Trần đại cô nương, con đã nghĩ kỹ chưa!"
Ta chậm rãi gật đầu hai cái.
Cha ta nghe nói ta muốn bán mình, lập tức trợn tròn mắt.
Ông ta lồm cồm bò dậy, đẩy Tiết tẩu một cái, quát: "Bà đi đi, bà đi đi, nhà họ Trần chúng ta thà c.h.ế.t đói cả nhà, cũng không làm chuyện bán con bán gái hoang đường đó."
Ta quỳ xuống: "Cha, cha cứ coi như là cho con một con đường sống, con đã lâu lắm rồi không được ăn no một bữa."
Cha ta ngửa mặt thở dài: "Trời ơi, ta, Trần mỗ, uổng công học hành, vậy mà lại rơi vào cảnh này."
Thấy ông ta có vẻ đã d.a.o động, Tiết tẩu lập tức lấy ra tám lạng bạc đã thỏa thuận.
Mức giá này là ta đã tìm hiểu kỹ rồi.
Ta nghĩ rất rõ ràng, muốn bán, phải bán cho đáng giá.
Cha ta nhận lấy bạc, lẩm bẩm: "Một con bé, đáng giá nhiều tiền vậy sao?"
Ông ta nhìn về phía hai muội muội đang l.i.ế.m tro bụi ở góc tường.
Tiết tẩu nhìn theo ánh mắt ông ta, tiếp lời: "Những đứa trẻ bình thường không thể bán được giá này. Trần lão gia, nếu ngài đã quyết định rồi, tôi sẽ đưa đại cô nương đi."
Cha ta nắm chặt bạc, vẫn như đang ngái ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/uyen-hoa/chuong-1.html.]
Lúc nãy trên đường về thành, ta đi theo sau người ta nhặt được một miếng kẹo mạch nha.
Trước khi chia tay, ta bẻ đôi miếng kẹo, nhét vào miệng mỗi muội muội một nửa.
Ta nói với cha: "Bán con rồi thì đừng bán hai muội muội nữa, nếu bán hết cả, gia đình sẽ tan nát. Mẹ ở dưới suối sẽ đau lòng."
Cha vẫn còn ngẩn ngơ, ta đi theo Tiết tẩu.
Đi được mười mấy bước, ngoảnh đầu lại nhìn, cha đang tựa vào cửa miếu đổ nát, lấy tay áo lau nước mắt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
2
Mười năm sau, ta trở thành Bích Hà, nha hoàn được sủng ái nhất bên cạnh lão thái quân phủ họ Kiều ở kinh thành.
Lão thái quân mừng thọ tám mươi tuổi, học trò của tam lão gia kéo nhau đến chúc thọ rất đông.
Trong đó có một Trần lão gia, vừa mới thăng chức Tuần phủ Kim Lăng.
Người trong phủ họ Kiều đã lén cười ông ta được một thời gian, tuổi tác cũng tương đương với tam lão gia, vậy mà lại nhận tam lão gia làm cha nuôi.
Lão thái quân ngồi trên sập ấm một mình, tam lão gia dẫn ông ta lên chúc thọ.
Người nọ đi đến bậc thềm, cúi đầu chắp tay hành lễ, rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái, nói lớn: "Cháu trai chúc lão tổ tông trường thọ, lão tổ tông phúc thọ an khang."
Lão thái quân rất vui mừng, tặng một cây Như Ý bằng ngọc, sai ta bưng đến cho ông ta.
Trần Tuần phủ cúi đầu, liên tục nói không dám, nhưng khi nhận lấy đồ, lại ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn ta.
Ánh mắt chạm nhau, lòng ta chấn động.
Mười năm không gặp, cha ta, người từng nghèo khổ túng quẫn, vậy mà đã trở thành Trần Tuần phủ oai phong.
Cha ta dường như cũng nhận ra ta, lúc rời đi còn lén quay đầu nhìn ta thêm một lần nữa, khóe miệng nở một nụ cười.
Hoàng hôn, ta trải giường cho lão thái quân, đặt sẵn túi chườm nóng, ngồi bên giường trầm ngâm.
Thanh Liên đi tới, nhẹ nhàng đẩy ta một cái: "Tỷ tỷ, đại hỷ rồi! Vừa nãy muội đứng ở cửa, nghe thấy tam lão gia và lão thái quân bàn bạc, muốn gả tỷ tỷ cho môn sinh đắc ý, kiệu tám người rước dâu làm chính thất, qua cửa là cùng đi nhậm chức ở Kim Lăng!"
Ta cứ tưởng nàng ấy chưa tỉnh ngủ, cười nói: "Muội đúng là hồ đồ rồi, nào có chuyện nha hoàn làm chính thất, lại còn là phu nhân nhà quan, chẳng phải bị đồng liêu cười c.h.ế.t sao."
Thanh Liên mỉm cười đảo mắt: "Tỷ tỷ đừng tự coi thường mình, nha hoàn phủ lớn chúng ta còn hơn hẳn những cô nương nhà nghèo. Hơn nữa chúng ta vẫn luôn sống trong khuê phòng cùng các phu nhân tiểu thư, có ra ngoài đường đâu, sau khi qua cửa, đến Kim Lăng, cử chỉ hành động toát lên khí chất đài các, ai dám nghĩ phu nhân nhà họ Trần xuất thân là nha hoàn."
Ta như bị đánh một gậy vào đầu, Kim Lăng gì, phu nhân nhà họ Trần gì?
Chưa kịp hỏi thêm, lão thái quân sai người gọi ta qua.
Bà dịu dàng nói: "Bích Hà, đến đây ngồi."
Ta bưng một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống bên chân bà.
Lão thái quân hỏi: "Bích Hà, con đến bên ta được bao nhiêu năm rồi?"
"Tám năm ạ."
"Phải rồi." Lão thái quân nheo mắt.
"Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy con, là ở góc vườn, một đứa bé nhỏ xíu, vậy mà biết dùng một cây trúc xanh viết chữ trên đất... Thoắt cái đã tám năm rồi."