UYỂN HOÀ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-05 15:26:45
Lượt xem: 7,080
Lúc mới vào phủ họ Kiều, ta được phân làm nha hoàn cho Tô di nương.
Bà ta vốn là người của tam lão gia từ trước, dáng vẻ yêu kiều, tính tình chua ngoa, ngay cả phu nhân cũng không coi ra gì.
Chỉ vì tam lão gia khen ta xinh xắn, bà ta liền nói đứa trẻ bảy tuổi như ta là hồ ly tinh.
Sáng đánh tối mắng, véo ta đến tím bầm cả người, vẫn không yên tâm, thà thiếu người hầu hạ, cũng đuổi ta xuống bếp làm nha hoàn đốt lò.
Tần tẩu, người quản lý nhà bếp, chơi thân với bà ta, mỗi lần đánh bạc thua là lấy sống d.a.o đánh ta.
Ta vất vả ở nhà bếp một năm, có hôm chồng của Tần tẩu đến đưa gạo củi, cười tủm tỉm véo má ta, nói: "Này con bé..."
Tần tẩu trước mặt không nói gì, hắn vừa đi, bà ta liền chạy đến chỗ Tô di nương nói bóng gió, bảo rằng giữ ta lại là tai họa, không bằng tìm mụ mối bán vào lầu xanh hạng bét, nói với bên ngoài là ta đã chết, có thể kiếm được mười mấy lạng bạc.
Tô di nương lập tức động lòng, tiền tiêu vặt hàng tháng của bà ta cũng chỉ có hai lạng.
Nha hoàn nhỏ Hạt Dẻ chạy đến báo tin cho ta.
Nàng ấy nói lầu xanh hạng bét là nơi dơ bẩn nhất, các cô gái bị nhốt trong phòng tối, không được mặc quần áo, ngày đêm, đủ loại đàn ông ra vào, không quá ba tháng sẽ bị hành hạ đến chết.
Hạt Dẻ nói đến mức sợ hãi, ôm n.g.ự.c bảo, c.h.ế.t như vậy, kiếp sau cũng không làm người lương thiện được, chỉ có thể đầu thai làm súc sinh.
Ta nhất thời nghĩ quẩn, nghe nói ở góc vườn có một cái giếng, liền chạy tới đó.
Trước khi nhảy xuống giếng, ta quỳ trên đất viết tên quê quán ở quận Trần Lưu, mong rằng chủ nhà thấy ta c.h.ế.t thảm, khi phái người về quê, sẽ tiện đường mang hài cốt của ta về.
Không ngờ vận may đến, ta gặp được lão thái quân.
Bà nhìn thấy chữ viết trên mặt đất, thở dài nói, tội nghiệp, trước kia chắc hẳn là con gái nhà tử tế.
Lão thái quân lập tức đưa ta về bên cạnh, làm nha hoàn nhị đẳng.
Chưa đầy hai năm, tỷ tỷ Thu Cúc lấy chồng, lão thái quân liền cho ta làm đại nha hoàn, giao cho ta quản lý những hòm xiểng quan trọng.
3
Ta bừng tỉnh khỏi hồi ức, thấy lão thái quân nước mắt lưng tròng, không khỏi sững sờ.
Bà run rẩy nói: "Bích Hà, ta không giữ con lại được nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/uyen-hoa/chuong-2.html.]
Ta kinh hãi, vội vàng nói: "Lão thái quân, con không muốn đi, đừng đuổi con đi."
"Bích Hà, con nghe ta nói. Chắc con cũng biết, tam lão gia đã xin ta cho con ba năm rồi, mặt dày xin ba lần, ta cho hắn ba trăm lạng bạc, bảo hắn ra ngoài tự mua lấy, đừng tính toán đến người của ta. Nhưng con à, ta bảo vệ con được một lúc, không bảo vệ con cả đời được, mùa thu năm nay, ta tự biết thân thể ngày càng yếu, đợi ta đi rồi, con có thể trốn đi đâu. Đến lúc đó rơi vào tay hắn, con mới biết thế nào là khổ sở."
Ta cũng khóc, ôm lấy chân lão thái quân khóc lóc: "Vậy con sẽ đập đầu c.h.ế.t trước linh cữu của người, sạch sẽ đi theo người."
Bà vuốt ve tóc ta, nghiêm mặt nói: "Đừng ngốc nghếch, người sống một đời không dễ dàng. Bây giờ mọi chuyện có chuyển biến. Chính hắn đề nghị gả con cho nhà họ Trần làm chính thất. Ta đã tìm hiểu rõ ràng, chuyện này là thật, tuy là tục huyền, nhưng dù sao cũng là phu nhân nhà quan, so với làm nha hoàn, khác nhau một trời một vực. Trần lão gia đang độ tráng niên, lại chưa có con trai, con qua đó sinh con trai là đứng vững gót chân. Ta biết lão tam vì sao lại đồng ý, chẳng phải là đang nhắm vào mấy hòm xiểng của ta, gả con, đứa nha hoàn thông minh nhất đi rồi, ta lại già lẫn, hắn mới dễ ra tay. Nhưng đây quả là cơ duyên trời cho, không uổng công con tận tâm hầu hạ ta một trận."
Nghe đến đây, ta tủi thân vô cùng, không nhịn được nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hóa ra cha ta căn bản không nhận ra ta, chỉ coi ta là một nha hoàn được sủng ái.
Hóa ra lão thái quân đối xử với ta chân thành như vậy.
Ta không giấu giếm nữa, cắn răng nói: "Lão thái quân, đó là cha ruột của con ạ."
Bà lập tức sững sờ.
Nhưng lão thái quân quả nhiên là lão thái quân, chỉ hỏi thêm vài câu đã tin lời ta, thở dài nói: "Khó trách, tuổi còn nhỏ mà đã viết được chữ đẹp như vậy. Bích Hà, ta sẽ đưa con về. Số mệnh của con vốn không phải làm a hoàn."
Đêm đó vẫn là ta trực đêm, bầu bạn với lão thái quân.
Màn trướng buông xuống, lão thái quân nhỏ giọng dặn dò ta:
"Bích Hà, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ nhanh chóng đưa con về bên cạnh cha con. Sau khi đưa con đi, sẽ nói Bích Hà mắc bệnh lao phổi, sợ lây bệnh cho người khác, đưa đến trang trại thiêu ngay trong đêm. Về nhà rồi, hãy đổi lại tên cũ, vẫn là tiểu thư phủ tuần phủ như xưa. Chuyện ở phủ họ Kiều, cắn răng chối chết, đừng thừa nhận. Sau này nếu lấy chồng, có được thân phận, khó tránh khỏi gặp người quen biết, thì cứ coi như không quen biết. Nếu người ta nhắc đến nhà họ Kiều trước mặt con, dù là lời tốt hay lời xấu, con cũng đừng nhíu mày, lộ ra một chút động tĩnh nào."
"Con à, sự phân biệt sang hèn còn lớn hơn trời, nhất định phải nhớ kỹ lời ta."
"Việc này phải làm cho chắc chắn, ta sẽ giao cho Thù ca nhi lo liệu. Thằng bé nhất định có thể đưa con về tay cha con an toàn. Về đến nhà, đoàn tụ với cha và các em, hãy quên hết chuyện trước kia, cứ coi như là một giấc mộng mà thôi."
Bà dặn dò đi dặn dò lại, nói không dưới mười lần.
Ta lặng lẽ chảy nước mắt, sợ lão thái quân đau lòng, lặng lẽ lau đi.
Nhưng một tiếng nức nở không kìm nén được, vẫn bị bà phát hiện.
Bà sờ sờ tóc ta, thở dài: "Đúng là đứa trẻ ngốc, làm tiểu thư tốt biết bao."