V.Ả MẶT CHÚNG THẦN - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-09-26 16:11:29
Lượt xem: 1,165
3
Nguyên hình của Sao Nhật Tinh Quân hiện ra, chúng tiên quân ngơ ngác một lúc, lập tức bắt đầu phủi sạch quan hệ.
"Sao Nhật Tinh Quân... Không, con quạ đen này dám giấu giếm thân phận, lừa dối chúng ta bao năm qua, thật là đáng ghét!"
"Sống chung với hắn mấy trăm năm, ta đã sớm cảm thấy hắn có chút không đúng, không giống chim trĩ!"
Một tiểu tiên nga bên cạnh tò mò hỏi: "Chim trĩ trông như thế nào?"
Vị tiên quân kia đỏ mặt, lắp bắp nói không rõ ràng.
"Chim trĩ... chính là hình dáng của chim trĩ."
Thấy ánh mắt của những đồng liêu khác tràn đầy chế nhạo, hắn thẹn quá hóa giận, vung tay phóng ra một đạo tiên thuật về phía tiên nga.
Tiên nga trên trời là do động vật c.h.ế.t oan ở phàm gian hóa thành, nào có pháp lực gì.
Nàng sợ hãi ngã xuống đất, không nhịn được cầu cứu xung quanh: "Các vị tiên quân, cứu ta..."
Nhưng bọn họ chỉ hóng hớt nhìn, thờ ơ không động lòng.
Trong lời nói còn mơ hồ mang theo vài phần hưng phấn.
"Tiểu tiên nga này ngây thơ hoạt bát, nhìn có chút thú vị, nếu có thể khiến nàng rơi vài giọt nước mắt, chắc hẳn sẽ càng xinh đẹp."
Ta xoay người, đứng trước mặt tiên nga, dễ dàng cản lại đạo tiên thuật kia.
Ta ngẩng đầu nhìn, vị tiên quân kia có chút chột dạ, quay đầu đi không dám nhìn ta, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nếu không phải thần lực của Sao Nhật Tinh Quân, ngươi làm sao có thể đỡ được ta? Chỉ là một con chim trĩ, ngược lại lại làm ngươi ra oai."
Trông bộ dạng rất không phục.
Ta hòa nhã hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"
Vị tiên quân kia giật mình, cố gắng trấn định trả lời: "Ta là Xuân Thần chưởng quản trăm hoa - Ngao Trọng."
Ta đưa tay chỉ vào hắn.
"Chỉ xem Thiên Đế lịch kiếp hình như không có gì thú vị, không bằng chúng ta cứ đánh cược - ai thua, liền đem toàn bộ quyền năng trong tay giao ra."
Có lẽ thần lực của ta quá hấp dẫn, hắn không suy nghĩ bao lâu liền đồng ý.
Chúng ta cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Thủy Kính.
Thiên Đế rất nhanh đã tiến vào luân hồi mới.
Lần này, vận may của hắn tốt hơn nhiều, trở thành con gái của một vị quan nhị phẩm trong hoàng thành.
Lớn lên đến mười sáu tuổi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Ngao Trọng thở phào nhẹ nhõm, đắc ý hỏi ta: "Lần này, chắc hẳn Thiên Đế có thể bình an cả đời, sớm ngày về vị trí cũ."
Nhưng ta lại cau mày.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bởi vì nàng đang nghênh đón kiếp nạn đầu tiên trong đời - lấy chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-chung-than/chuong-2.html.]
Hơn nữa, vị hôn phu mới cưới của nàng, đã sớm nuôi một tiểu thiếp ở bên ngoài.
4
Phục Khởi kiếp này tên là Phù Tang, tốt hơn kiếp trước một chút, ít nhất cũng có tên.
Con gái của quan nhị phẩm đương nhiên sẽ không tùy tiện kết hôn.
Trong phủ lựa chọn kỹ càng, cuối cùng chọn một vị tướng quân trẻ tuổi tài giỏi.
Thời gian mới kết hôn, hai người mặn nồng vô cùng, một thời gian được mọi người trong kinh thành ngưỡng mộ.
Nhưng rất nhanh, vị tướng quân đã đón tiểu thiếp nuôi ở ngoài vào phủ.
Ngao Trọng nhìn Thủy Kính lại không hề lo lắng.
Hắn thờ ơ nói: "Nam nhân trên đời nào mà chẳng tam thê tứ thiếp? Chuyện thường thôi, sẽ không cản trở Thiên Đế về vị trí cũ."
Chúng tiên quân nhao nhao phụ họa.
Năm thứ nhất, vị tướng quân đón tiểu thiếp ôn nhu về.
Năm thứ hai, vị tướng quân từ chiến trường mang về một nữ tử yếu đuối.
Năm thứ ba, thanh mai trúc mã hoạt bát...
Năm thứ tư, tỷ muội song sinh kiều diễm ...
Ngao Trọng vỗ tay khen hay: "Vị tướng quân này thật sự biết hưởng thụ, không bằng ban cho hắn thần cách, tiếp hắn phi thăng đi."
Ta thản nhiên liếc hắn một cái.
Phù Tang trẻ tuổi tức giận không thể chịu đựng được sự đa tình của phu quân, làm ầm ĩ muốn hòa ly.
Nhân lúc tướng quân ra ngoài, lén chạy về nhà của vị quan nhị phẩm.
Nhưng cho dù người nhà đối xử tốt với nàng đến đâu, cũng không có lý do vượt qua mặt phu quân mà thu nhận nàng.
Nàng chỉ ở nhà được một canh giờ, đã bị niêm phong đưa trở về.
Bị trói chặt, giống như một món quà được gói ghém cẩn thận.
Nàng không hiểu tại sao lại như vậy.
Trên triều đình, những lời ca ngợi công cao cái chủ không đến được bên nàng, nàng cũng không rõ tại sao vận mệnh của mình lại phỉ bị trói buộc với người đàn ông bạc tình này.
Người thân trong gia đình cho rằng nàng không đủ hiền lành thục đức.
Phu quân cho rằng nàng không biết điều.
Lời bàn tán trong thành từng đợt từng đợt vùi lấp nàng.
Từ ngày đó trở đi, Phù Tang liền biến thành một người câm không muốn mở miệng.
Nàng đóng cửa không ra ngoài, giống như mẫu thân nàng, trở thành một phụ nữ đoan chính.