V.Ả MẶT CHÚNG THẦN - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-26 16:12:21
Lượt xem: 1,056
Đây là cuộc đời của Phù Tang.
Cũng là cuộc đời của hàng ngàn hàng vạn tiểu thư khuê các trong thời đại này.
Nào có hô phong hoán vũ, nào có được yêu chiều hết mực.
Bọn họ giống như những món đồ trang trí, tượng trưng cho vinh quang của gia tộc, sự liên minh cường thịnh.
Nếu có một ngày, không còn được cần đến nữa, liền bị vứt bỏ như giày rách.
Ngày Phù Tang chết, đứa con đầu lòng của vị tướng quân ra đời, là một bé gái.
Không phải do chính thất sinh ra, cho nên chỉ có danh hiệu thứ nữ.
Phù Tang nghe thấy đám hạ nhân đang lén lút bàn tán.
"Hình như tướng quân muốn nhận nuôi đứa bé này cho phu nhân."
"Tốt quá! Phu nhân là người hiền lành như vậy, nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt!"
"Có con rồi, chắc hẳn phu nhân sẽ không còn muốn ly hôn với tướng quân nữa."
"Vì con mà mạnh mẽ, phu nhân nhất định sẽ là một người mẹ tốt."
Điều này quá đáng sợ.
Trong hơn mười năm cuộc đời của Phù Tang, chưa từng có ai khuyên bảo nàng nên đối xử với nữ nhan khác như thế nào.
Cũng không có ai nói cho nàng biết, làm thế nào để trở thành một người mẹ mẫu mực.
Bản thân nàng cũng vẫn còn là một đứa trẻ.
Nàng sợ mình mãi mãi không đủ tư cách, sẽ nuôi dạy đứa bé kia thành Phù Tang thứ hai không biết trời cao đất dày.
Trong nỗi sợ hãi tột độ, Phù Tang nhảy xuống cái ao sâu hun hút trong phủ.
5
Ngao Trọng Tiên Quân thiếu chút nữa đập nát cái bàn.
Hắn tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, không dám tin vị Thiên Đế mà ngày xưa mình sùng bái, vậy mà lại là kẻ nhát gan bị thất bại đánh bại.
Hắn xông đến, hơi thở phẫn nộ phả vào mặt ta.
"Nhất định là ngươi đã giở trò gì."
Ta mỉm cười, dang hai tay ra, tỏ vẻ vô tội.
“Ta có làm gì đâu, chỉ là loại người ngạo mạn tự đại như ngươi không có khả năng đồng cảm với người khác thôi.”
Ta đưa tay ra, dễ dàng rút ra tiên lực chưởng quản trăm hoa từ trên người hắn.
Cỗ tiên lực này ôn hòa, mềm mại, ta không tốn chút sức lực nào đã thu nó vào trong cơ thể mình.
Kỳ lạ là, nó cũng giống như tiên lực của Sao Nhật Tinh Quân, không hề bài xích ta mà ngược lại còn tỏ ra rất thân cận.
Các vị tiên quân xung quanh nhìn ta chằm chằm, không ai muốn tiếp tục đánh cược với ta nữa.
Họ bàn tán xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-chung-than/chuong-3.html.]
“Cõi phàm vốn đã có giai cấp, không có sức mạnh tuyệt đối thì khó mà thoát khỏi số phận.”
“Điều này vốn đã không công bằng với Thiên Đế! Hắn là người đứng đầu chúng thần, tại sao phải sống lay lắt như lũ kiến hôi?”
Những lời bàn tán thật nhàm chán.
Nhưng ta nghĩ một chút, quyết định sẽ rộng lượng với bọn họ.
“Nếu các ngươi cho rằng, chỉ cần có sức mạnh là có thể thành công trở về vị trí cũ, vậy thế giới tiếp theo ta sẽ ban cho Phục Khởi sức mạnh.”
Các vị tiên quân mừng rỡ, đồng thanh nói: “Được.”
Ta rót một tia thần lực vào trong thuỷ kính.
“Thế giới này, ta sẽ ban cho hắn thiên phú tuyệt thế vô song.”
Các vị tiên quân như ruồi bâu đến, tham lam nhìn chằm chằm vào Thuỷ Kính.
Nhưng ta lại đưa tay ra, che gương lại.
“Lần này, ai dám đánh cược với ta?”
Họ nhìn nhau, đều tỏ ra do dự.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta rất kiên nhẫn, chờ đợi họ thì thầm to nhỏ.
Một lát sau, Chiến Thần bước ra.
Hắn cao hai mét, dáng người cao lớn, trong tay còn cầm một đôi chùy Hạo Thiên.
Mặt đất rung chuyển theo từng bước chân hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không cảm thấy một chút áp lực nào.
Chiến Thần từ trên cao nhìn xuống ta, cố gắng áp chế khí thế của ta.
Hắn cười lạnh: “Chiến tranh là sự lãng mạn của đàn ông, chỉ cần có sức mạnh tuyệt đối là có thể trở thành người thống trị thế giới. Lần này, ta tuyệt đối không thể thua.”
Ta rất khâm phục sự tự tin của hắn, nhưng không biết sự tự tin đó đến từ đâu.
Chiến Thần nhìn chằm chằm vào đôi chùy Hạo Thiên của mình với ánh mắt thành kính.
“Đây là thứ phụ thân để lại cho ta. Trước kia, ta rất sợ ánh mắt sâu thẳm của phụ thân, ánh mắt đó là thứ mà tất cả đàn ông đều sợ hãi nhất trong đời, lời khen của ông ấy là thứ mà tất cả đàn ông đều khao khát nhất trong đời.
“Ngày hôm đó, cuối cùng ta đã đánh bại ông ấy, nhận được sự công nhận của ông ấy. Từ khoảnh khắc đó, ta và ông ấy mới từ kẻ thù, quân thần, tình địch, trở thành cha con và bạn bè.”
Ta xoa xoa cánh tay, mặt không chút cảm xúc, khen ngợi: “Mối quan hệ của các ngươi thật phức tạp.”
Chiến Thần lộ vẻ khinh thường.
Hắn nói: “Nữ thần như các ngươi chỉ là những đóa hoa trong nhà kính, làm sao hiểu được tình cảm cha con phức tạp của chúng ta.”
Ta quay người đi, không muốn nói thêm một lời nào với hắn nữa.
Ta thật sự không ngờ, đã thành thần rồi mà ta lại có ngày muốn nôn.