V.Ả MẶT CHÚNG THẦN - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-09-26 16:13:14
Lượt xem: 1,302
Ta nhanh chóng thúc giục Thuỷ Kính, nhanh chóng đặt gương trước mặt mọi người, giục giã:
“Mau nhìn đi, đừng nói nữa, coi như ta cầu xin ngươi.”
Chiến Thần cười lạnh một tiếng.
Hắn tưởng ta bị tình cảm cha con sâu đậm của họ làm cho chấn động.
Thực ra ta chỉ bị sự sến súa của hắn làm cho buồn nôn thôi.
Kiếp này, Phục Khởi bước vào con đường tu tiên.
Trong cuộc đại kiểm tra của tông môn, nàng được kiểm tra ra có Thiên Linh Căn cực phẩm.
Tất cả các vị tiên quân đều lộ vẻ vui mừng.
“Chắc chắn con đường phi thăng của Thiên Đế sẽ đến trong nay mai!”
“Nhanh lên! Chuẩn bị nghênh đón Ngài thôi!”
Ta ngăn cản các vị tiên quân đang nhao nhao xúc động.
“Các ngươi chỉ nhìn thấy nàng ấy có Thiên Linh Căn cực phẩm, chẳng lẽ không để ý đến môn phái của nàng ấy sao?”
Các vị tiên quân dụi dụi mắt, dần dần há hốc mồm.
“Hợp… Hợp Hoan Tông?”
6
Trước khi phi thăng, cơ bản là nam nhân nào cũng từng mơ về Hợp Hoan Tông.
Đặc biệt là Chiến Thần.
Ta đã tìm hiểu về hắn, thiên phú ngàn năm có một, đã tạo ra một thiên tài võ học như Chiến Thần.
Khi ở trần gian, hắn được gọi là “Long Ngạo Thiên”, vô số tài nguyên được dồn vào hắn, giúp hắn phi thăng trong vòng trăm năm.
Vợ hắn từng là trưởng lão của Hợp Hoan Tông.
Nhưng trăm năm trôi qua, rõ ràng tu vi của hắn đã đủ, nhưng vẫn chậm chạp không thể phi thăng.
Thiên Đạo đã ban cho hắn lời gợi ý: “Là tâm của ngươi chưa đủ thành.”
Chiến Thần suy nghĩ một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ, giơ chùy đập vào vợ mình.
Hoàn toàn không quan tâm đến việc nàng đang mang thai đứa con của hắn.
Sau khi vợ hắn chết, người đời đã biện hộ cho hắn.
“Nghe nói đứa bé trong bụng không phải con của Chiến Thần, cho nên hắn mới tức giận như vậy.”
“Chiến Thần là người chính nghĩa như vậy, sao có thể tùy tiện g.i.ế.c người vô tội? Ruồi không đậu vào trứng lành.”
Sau khi sát thê chứng đạo, Thiên Đạo lên tiếng: “Được.”
Ngày hôm đó, cả thiên hạ đều treo đèn kết hoa, ăn mừng việc thế gian lại xuất hiện một cường giả.
Chỉ có Hợp Hoan Tông, cả tông môn trên dưới, đều mặc đồ tang.
Từ ngày đó trở đi, Hợp Hoan Tông đã hạ lệnh cấm.
“Tất cả đệ tử Hợp Hoan Tông, đều không được kết hôn với người ngoài.”
Các đệ tử Hợp Hoan Tông còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã sốt ruột.
“Ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản tự do yêu đương?”
“Chờ đến khi bọn họ một nghìn tuổi mà vẫn chưa có đàn ông nào thèm lấy, thì sẽ biết sốt ruột!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-chung-than/chuong-4.html.]
“Trước đây đã từng nghe nói, đệ tử Hợp Hoan Tông phải dựa vào làm chuyện đó để tăng tu vi…”
“Chìa khóa có thể mở được tất cả ổ khóa được gọi là chìa khóa vạn năng, ổ khóa có thể bị tất cả chìa khóa mở được gọi là ổ khóa hỏng!”
Không cưới được vợ, các nam tu liền sốt ruột, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Song tu có gì hay ho, nào bằng tự mình tu luyện? Nếu không phải vì giải quyết nhu cầu sinh lý, chúng ta càng thích song tu với nam tu!”
Hợp Hoan Tông cảm thấy có lý, liền đóng cửa không tiếp khách nữa.
Sau nhiều năm im hơi lặng tiếng, Hợp Hoan Tông đã xuất hiện một nhân vật thiên tài – tên là Phù Tang.
Thiên phú ngàn năm có một, trăm năm khó phi thăng, gần như có cùng cảnh ngộ với Chiến Thần.
Chiến Thần nhìn Thuỷ Kính, khóe miệng nở nụ cười.
“Người đời yêu thích nhất là cường giả, tất cả mọi người sẽ công nhận nàng ta.”
Ta lắc đầu.
“Họ công nhận ngươi là bởi vì ngươi là đàn ông.”
Bầu không khí giữa chúng ta lập tức trở nên căng thẳng.
Ở nơi không ai nhìn thấy, ta khẽ động ngón tay.
Thần lực vừa mới cướp được ngoan ngoãn quấn quanh ngón tay ta.
Ta nghĩ, những thần lực này nhất định là cướp được từ nơi khác.
7
Nhiều năm không thể phi thăng, Phù Tang suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng giác ngộ.
Sau nhiều năm đóng cửa, cuối cùng Hợp Hoan Tông cũng lại liên lạc với bên ngoài.
Tông môn mở rộng thông báo: “Hiện tại đang tuyển chồng cho Phù Tang của Hợp Hoan Tông, yêu cầu như sau…”
“Tu vi phải từ Trúc Cơ Kỳ trở lên, tuổi tác dưới ba trăm tuổi, dung mạo đoan chính, phẩm chất tốt. Không yêu cầu có bối cảnh tông môn, tán tu cũng được…”
Vô số nam tu đều xúc động.
Im lặng một lát, Hợp Hoan Tông nói ra yêu cầu cuối cùng.
“Phải giúp Phù Tang sát phu chứng đạo.”
Nhìn cảnh tượng trong thuỷ kính, Chiến Thần bật cười.
“Một nữ nhân, cũng muốn học theo ta sát thê chứng đạo sao?”
Ta hỏi hắn: “Tại sao không thể?”
Chiến Thần liếc xéo ta một cái đầy mỉa mai.
“Sự đáng yêu của nữ nhân nằm ở sự dịu dàng và mềm mại của họ, đến lúc đó, nàng ta tuyệt đối sẽ không xuống tay được.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Các vị tiên quân khác cũng gật đầu phụ họa: “Nếu nàng ta dám g.i.ế.c chồng mình, cho dù nàng ta dám phi thăng, Thiên giới cũng sẽ không nhận!”
Ta nhìn chằm chằm vào Chiến Thần, hỏi hắn: “Ngươi có thể, tại sao nàng ta lại không thể?”
Chiến Thần cười ha hả: “Cho nên nó mới được gọi là sự lãng mạn của đàn ông!”
Phù Tang mặc một bộ váy trắng, sau lưng đeo một thanh kiếm sáng loáng, đứng chắp tay trước cổng Hợp Hoan Tông.
Gió bắc thổi mạnh, có bông tuyết rơi trên vai nàng.