Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tiêu Nhiễm - 15

Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:52:44
Lượt xem: 736

 

Ta sờ lên lồng n.g.ự.c của chính mình, ta biết rõ rằng ta chưa từng phụ lòng ai, cũng biết rằng, không nên phụ lòng chính mình. Đời người dài đằng đẵng, yêu nhầm người, đi nhầm đường, đều có thể quay đầu lại. Còn sống là còn có hi vọng. Cuộc sống tươi đẹp của ta tại sao phải vì sai lầm của người khác mà phải rơi vào bóng tối, vĩnh viễn không được siêu thoát?! Ta nhất định phải sống thật tốt, cuộc sống của ta mới có ý nghĩa.

 

Mạnh Lạc Xuyên có việc phải vào cung, Vân Nhi thấy mọi thứ trong kinh thành đều mới lạ. Ta bèn dẫn nàng đi chọn vài món đồ chơi nhỏ.

 

Đầu búp bê mũm mĩm được gắn trên chiếc trống lắc, trông rất giống Vân Nhi. Ta đang dùng nó để trêu đùa Vân Nhi, thì từ phía sau truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc: “Sơ Vũ!”

 

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Nhiễm đứng ngược sáng, nét mặt hằn lên dấu vết sương gió, gầy gò như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn đi, xa lạ đến nỗi ta phải mất một lúc mới nhận ra.

 

“Sơ Vũ, ta đã tìm nàng ba năm, ba năm nay nàng đã đi đâu?”

 

Hắn đưa tay toan kéo ta lại, ta vội lùi về sau một bước, hất mạnh tay hắn ra: “Ngươi thật to gan! Xin hãy tự trọng.”

 

Vân Nhi thấy sắc mặt ta thay đổi, vội vàng ném chiếc trống lắc trên tay xuống, chắn ngay trước mặt ta: “Ngươi là kẻ nào, sao lại vô lễ như thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tieu-nhiem/15.html.]

Tiêu Nhiễm cụp mắt xuống, nhìn Vân Nhi với ánh mắt vừa đau đớn vừa kinh hỉ: “Đây... đây là con của chúng ta sao? Nàng nuôi dạy con bé thật tốt, so với những đứa trẻ cùng tuổi còn cao hơn hẳn một cái đầu. Đây là con gái lớn của ta, mẹ ta chắc hẳn sẽ vui mừng lắm. Nàng đã vất vả rồi, hãy cùng ta trở về...”

 

“Ngươi câm miệng!”

 

Ta chỉ cảm thấy thật hoang đường. Chẳng lẽ sự lương thiện của ta trong mắt bọn họ lại là sự thấp hèn? Thấp hèn đến mức, sau khi nhận ra sự ti tiện trong từng mạch m.á.u của người nhà họ Tiêu, bị họ làm tổn thương hết lần này đến lần khác, ta còn phải tự mình sinh ra đứa con sẽ đ.â.m sau lưng ta hay sao? Ta vẫn sẽ  luôn lương thiện như cha ta đã dặn, nhưng ta sẽ không để mình ngu ngốc thêm lần nữa.

 

“Chúng ta đã hòa ly rồi. Ngươi cũng không có phúc phận mà có được một đứa con ngoan ngoãn như thế này.”

 

Tiêu Nhiễm mặt mày tái mét, đúng là hắn không tìm thấy một chút gì giống mình trên gương mặt Vân Nhi, hắn đau đớn rụt tay lại. Một lúc lâu sau, hắn lại gượng gạo nặn ra một nụ cười.

 

“Không sao cả, chỉ cần là con của nàng, dù là con nuôi hay con ruột, ta đều nhận. Nha đầu, ta là cha của con, Tiêu Nhiễm đây. Từ nay về sau, ta sẽ luôn ở bên con và mẹ con, được không?” Hắn muốn đưa tay ôm Vân Nhi, ta tức giận, hung hăng đẩy hắn một cái: “Ngươi điên rồi sao, gặp ai cũng nhận làm con. Vậy mèo chó hoang ngoài đường cũng là con của ngươi à?!”

 

Vân Nhi bị người cha từ trên trời rơi xuống này làm cho tức đến mặt đỏ tía tai, lập tức nhảy lên tát hắn một cái: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám khiến quận chúa Hoài Nam ta nhận ngươi làm cha?”

 

“Ngươi còn có gan mà dây dưa không dứt với tẩu tẩu của ta? Không sợ nhị ca ta đánh gãy xương ngươi sao?”

 

Loading...