Vả Mặt Tiêu Nhiễm - 16
Cập nhật lúc: 2024-09-09 20:53:10
Lượt xem: 1,512
Tiêu Nhiễm bị cái tát này làm cho sững sờ, cứ nhìn chằm chằm, hết lần này đến lần khác tìm kiếm dấu vết của việc đùa giỡn trên khuôn mặt ta. Mãi cho đến khi hộ vệ mặc thường phục phía sau nắm chặt thanh đao bên hông, nhìn hắn chằm chằm, hắn mới tin. Hoài Nam Vương, người em trai được bệ hạ tin tưởng nhất, là bậc quyền quý thực sự nắm quyền lực trong tay, không ai dám cản. Hắn không thể so sánh, càng không thể trêu vào. Nỗi đau đớn hiện lên trong đáy mắt, tay Tiêu Nhiễm giơ lên rồi lại hạ xuống, giống như ngày ta rời kinh thành, luôn luôn cân nhắc, luôn luôn thăm dò.
“Vân Nhi, chúng ta đi thôi."
Vân Nhi không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, kéo tay ta, xoay người bỏ đi: "Kẻ vô lễ như thế, cũng may là không đụng phải nhị ca ta, bằng không ắt bị đánh gãy tay."
Có lẽ ta hoa mắt, nhưng thân hình Tiêu Nhiễm lại đột nhiên run lên. Kể từ đêm chia tay không vui với Tiêu Nhiễm, ta không còn dễ dàng ra khỏi phủ nữa.
Chỉ trong buổi tiệc tối không thể từ chối ở phủ công chúa, ta mới có dịp gặp lại Tiêu Nam Phong. Hắn búi tóc cao, vận cẩm bào, dù ngồi giữa đám đông vẫn nổi bật, toát lên phong thái công tử sáng láng. Chỉ khi nhìn về phía ta, hắn mới vô thức lên giọng.
Hắn cùng mọi người xung quanh trò chuyện rôm rả, kể về việc thân thủ mình nhanh nhẹn ra sao, đã tỏa sáng trên trường đua ngựa như thế nào. Lại kể về việc chữ viết của hắn xuất thần nhập hóa ra sao, được mọi người khen ngợi thế nào.
Còn nói vị hôn thê của hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện dễ gần biết bao. Ta biết hắn đang nói cho ta nghe. Hắn muốn chứng minh, không có sự mưu tính chu toàn của ta, hắn vẫn sống ung dung tự tại, tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng hắn sống tốt hay không thì có liên quan gì đến ta?
Ta không chỉ không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, thậm chí còn thấy hắn ồn ào, chủ động đổi chỗ ngồi ra xa hơn.
Ta bẻ những món điểm tâm ngon nhất, những loại quả ngọt nhất thành từng miếng nhỏ, từng miếng từng miếng đút vào miệng nhỏ của Vân Nhi. Nàng ăn ngon lành, cứ quấn quýt lấy ta, lại còn hôn hít, làm cả mặt ta dính đầy nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tieu-nhiem/16.html.]
Tiêu Nam Phong nhìn thấy mà tổn thương, không còn hứng thú khoe khoang nữa, cúi gằm đầu như một chú cún con bị thương.
"Nhị tẩu, người kia thật kỳ lạ, sao cứ nhìn trộm chúng ta mãi thế?" Vân Nhi nói không to không nhỏ, Tiêu Nam Phong cũng nghe thấy.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn hắn. Hắn căng thẳng đến nỗi lưng thẳng đơ, động tác nắm chặt vạt áo, giống hệt như lúc nhỏ bị Tiêu Nhiễm kiểm tra bài vở.
Ánh mắt hắn tha thiết hy vọng, ta nhìn rõ mồn một, nhưng vẫn nhẫn tâm hắt thẳng một gáo nước lạnh. "Không quen biết, không cần quan tâm!"
Tiêu Nam Phong đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và đau buồn. Cuối cùng, hắn vẫn không thể theo học đạo trị thế của vị Đại Nho kia. Không lâu sau khi ta rời kinh thành, vị Đại Nho kia đã lấy lý do "Đạo khác nhau, không thể mưu đồ cùng nhau" để đuổi Tiêu Nam Phong đi, Tiêu Nam Phong trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Kết quả này, ta không hề bất ngờ. Hắn nóng vội, luôn không thể tĩnh tâm làm việc trước mắt.
Ta khuyên nhiều quá, hắn liền thấy phiền: "Ngươi chỉ là kẻ bán bánh, làm sao biết được sự khó khăn của thế gia? Nếu ta không nóng vội, chẳng lẽ cả đời giống ngươi, chỉ bán bánh thôi sao?"
"Sau này ngươi ít đến đây đi, làm chậm trễ việc học của ta, mẹ lại cằn nhằn ta mất."
Thậm chí khi ta muốn cứu nhi tử duy nhất của Đại Nho, Tiêu Nam Phong vội vàng đi dự tiệc, không giúp đỡ chút nào, miệng toàn là oán trách. Oán trách đứa trẻ kia sao không ngất sớm không ngất muộn, cứ phải ngất dưới bánh xe của hắn, hủy hoại tiền đồ của hắn. Oán trách ta lòng dạ nữ nhân, không phân biệt nặng nhẹ, làm lỡ cả đời hắn. Càng oán trách sinh không đúng thời, mọi thứ đều chống đối hắn, khiến hắn bước đi khó khăn.