Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vả Mặt Tra Nam - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-03-25 01:26:25
Lượt xem: 6,728

31.

Một xô nước tạt thẳng vào người.

Tôi mở mắt ra, hai đàn em của Cố Diên Đình đang đứng đó.

Cô ả đứng trong đám đó chế giễu: "Tiêu Cẩm Duyệt, sao mày dốt quá vậy?"

"Mày là người của anh Cố, còn cặp kè với tiểu bạch kiểm, đúng là rẻ tiề.n."

"Còn chơi ở kho lạnh, đúng là chỉ có mày làm được."

Người đàn ông kia cũng cười khẩy: "Đúng vậy, nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm chả phải là để gả cho anh Cố sao?”

"Cũng không nhìn lại xem mình có xứng không."

“Ồ, quên nói cho mày biết, giấc mộng của mày sắp tan vỡ rồi. Tụi tao đã gọi điện cho Tống tiểu thư đến đây, mày có thể tưởng tượng lúc đó sẽ xấu hổ đến mức nào."

Vết thương của Cố Diên đã đóng vảy, sau khi bị tạt nước cậu ấy ho khan hai tiếng nhưng vẫn chưa tỉnh.

Toàn thân nóng hổi, chắc là bị sốt rồi.

Hai người kia vẫn đang lải nhải.

"Bà Cố là người coi trọng mặt mũi nhất, mày cứ chờ đi."

Một đám người vây quanh Tống tiểu thư, cô ả đứng bên cạnh nhíu mày che miệng nói nhỏ.

Khi bước vào mọi người nhìn thấy vết m.á.u trên sàn, tất cả đều hét lên.

"Khiêm Tầm cô nhìn đi, tôi nói cho cô biết người phụ nữ này rất xấu xa!"

"Ả ta vì muốn gả vào hào môn, trò gì cũng dám làm, anh Cố không chịu cưới, ả ta lại quấn lấy Cố Diên."

Ánh mắt mọi người khinh bỉ, có người mắng: "Môn không đăng hộ không đối, loại người không có giáo dục không có liêm sỉ này, làm sao xứng chơi với chúng ta?"

Tống Khiêm Tầm im lặng, cô ấy bước tới kéo tôi dậy và nhẹ nhàng hỏi:

"Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?"

Đôi mắt của cô ấy chân thành đến mức khiến mắt tôi chợt đỏ hoe.

Hợp đồng làm việc quy định tôi không được làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến gia đình thân chủ, bất kỳ vụ bê bối nào gây tổn thất cho công ty đều sẽ dẫn đến những khoản bồi thường thiệt hại.

Cho nên tôi không thể nói ra hành vi của Cố Diên Đình.

Tôi đang nghĩ một lời giải thích hợp lý thì Cố Diên đột nhiên đứng dậy.

Cậu ấy chắn trước mặt tôi, nói với Tống tiểu thư: "Tôi thích Cẩm Duyệt, vì vậy hôm qua tôi kéo chị ấy đến đây để tỏ tình. Không ngờ kho lạnh bỗng nhiên bị khóa lại, làm phiền mọi người rồi."

"Thật xin lỗi, đã không chọn đúng thời điểm."

Cậu ấy đứng đó, ánh đèn sợi đốt chiếu vào người, toàn thân liền rực sáng.

Tống Khiêm Tầm nhìn về phía miệng vết thương của cậu ấy, như có điều suy nghĩ.

Cô ấy vừa định nói thì Cố Diên Đình bước vào.

Hắn đang rất tức giận vì khi tôi đi đã không nói lời nào.

Cố Diên Đình thấy tôi đã cởi áo khoác để lộ bả vai, tôi và Cố Diên còn quấn chung một cái chăn.

Nhìn hình ảnh này, mọi người đều có suy nghĩ miên man.

Bởi vì góc nhìn hạn chế, Cố Diên Đình không nhìn thấy sự có mặt của Tống tiểu thư, cho rằng ở đây tất cả đều là người của mình, càng không cần giả vờ.

"Đồ con hoa.ng, mày chán sống rồi đúng không!"

"Dám ngủ với người của tao!"

Cố Diên Đình tức giận quát, tiện tay cầm đồ sứ trang trí bên cạnh, ném về phía trước.

Đại tiểu thư chưa từng nhìn thấy tình huống này bao giờ, muốn đưa tay ngăn cản.

Nhưng đồ sứ không có mắt nên đập vào đầu cô ấy, vỡ thành từng mảnh.

Đầu Tống Khiêm Tầm chảy máu, trên mặt bị trầy xước, trực tiếp ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tra-nam/chuong-17.html.]

Cố Diên Đình nhìn thấy cô ấy liền sợ tái mặt.

"Khiêm Tầm!"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Nhanh, nhanh, gọi cấp cứu!"

32.

Guơng mặt Tống Khiêm Tầm bị cú đập này huỷ hoại. 

Cô ấy được đưa đến bệnh viện cấp cứ.u, ông nội Tống sau khi biết tin chạy đến nhìn thấy tình trạng thảm hại của cháu gái mình đã vô cùng tức giận. 

Ngày hôm sau, một phần hợp tác giữa hai công ty bị đình chỉ, tệ hơn vụ bê bối còn được đưa lên mặt báo.

Sự việc này đã lan truyền khắp giới thượng lưu của thành phố B, trở thành chủ đề bàn tán.

Ba Cố nổi giận mắng Cố Diên Đình 3 ngày liên tục.

Cố Diên Đình trở lại, dựa vào cửa hút thu.ốc.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, vẫn cao ngạo như trước, không hề quan tâm gì đối với hành động tàn bạo lúc đó của mình.

"Được lắm, ván cờ này bày khá tốt."

"Nhưng anh sẽ không buông tay, em hãy quên Cố Diên đi."

"Anh mà tức giận thì không ai đảm bảo được Cố Diên có xảy ra chuyện gì nguy hiểm hay không."

Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hình ảnh Cố Diên đứng chắn trước mặt cứ hiện lên trong đầu tôi, lặp đi lặp lại.

Biết rõ đắc tội với Cố Diên Đình sẽ rất nguy hiểm, nhưng cậu ấy vẫn làm.

Tình yêu trong tim tôi dần dần lớn lên.

Khi con người có tình yêu, họ sẽ muốn bảo vệ lẫn nhau.

Tôi dùng bút lông viết lên giấy: "Nhất định không phụ tấm lòng này".

Gấp giấy Tuyên Thành* lại, tôi đứng dậy với ánh mắt kiên định.

"Cố thiếu, tôi có một chuyện vẫn luôn muốn thú nhận với anh."

"Thật ra thì tôi là do mẹ anh thu.ê."

"Năm lớp 11..."

Lời nói của tôi như một con d.a.o sắc bén đ.âm vào trái tim hắn.

Cố Diên Đình đứng đó, ánh mắt khó tin, hắn ngơ ngác nhìn tôi

"Em nói cái gì?"

"Em nói em là do mẹ anh… thu.ê?"

Đôi mắt luôn tàn nhẫn đó phủ một lớp sương mù.

Hắn nhìn vào mắt tôi một lúc lâu để chắc chắn rằng tôi không nói dối.

Cuối cùng, hắn đã xác nhận được.

Cố Diên Đình giữ chặt bả vai tôi, giọng nói có chút run rẩy:

"Vậy anh hỏi em, em có một chút tình cảm nào với anh không?"

Tôi im lặng.

"Cmn nói chuyện đi!"

Tôi thở dài: "Tôi chỉ đang làm việc thôi."

Cố Diên Đình buông tay, cười khổ nói: "Em rất biết cách làm tổn thương người khác."

Tôi nắm chặt tay, không biết phải nói gì.

Có một khoảng thời gian như vậy, tôi đã coi Cố Diên Đình là bạn.

"Thật ra..."

Cố Diên Đình không để ý tới tôi, bóng lưng lạc lõng bước ra ngoài.

Loading...