Vả Mặt Tra Nam - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-03-25 01:27:21
Lượt xem: 8,144
33.
Hành vi của Cố Diên Đình bình tĩnh ngoài dự đoán.
Không giận dữ, không có truy hỏi.
Tôi đã báo cáo sự việc này với bà chủ, bà ta đã tặng tôi rất nhiều quà tặng.
"Cẩm Duyệt, thật sự rất cảm ơn cô."
"Tôi biết điều này sẽ làm tổn thương Diên Đình, nhưng với tư cách là mẹ của nó, tôi không hối hận. Dù sao thì cũng không có gì quan trọng hơn tính mạng của nó."
Tôi cầm thẻ ngân hàng và một hộp trang sức đắt tiề.n.
Không vui cũng không buồn.
Bà chủ ngồi ở trước máy tính, có chút mệt mỏi nhìn số liệu.
"Lúc Diên Đình còn nhỏ, vẫn là một đứa bé rất bình thường, là do tôi yêu cầu quá cao, gây nhiều áp lực cho nó."
"Bởi vì sự tồn tại của Cố Diên, tôi luôn lo lắng nếu Diên Đình không đủ ưu tú sẽ không thuận lợi nhận được quyền thừa kế, sợ nửa đời còn lại của nó không được như ý. Vì vậy, tuổi thơ của nó không hề hạnh phúc."
Bà ta thở dài, khuôn mặt mạnh mẽ lộ rõ sự bất lực.
"Diên Đình dạo này cố tình làm loạn rất nhiều chuyện. Ba nó không hài lòng nên đã chuyển giao nhiều dự án cho Cố Diên."
"Nhưng không thành vấn đề. Chỉ cần Diên Đình sống tốt là được."
Bà ta buồn bã nắm lấy tay tôi: "Bây giờ tôi mới hiểu những thành tựu đó không đại diện cho bản thân đứa trẻ, tôi nên quan tâm đến cảm nhận của nó nhiều hơn, yêu thương nó hơn."
"Cám ơn cô, Cẩm Duyệt. Công việc của cô đã hoàn thành, từ bây giờ cô có thể bắt đầu cuộc sống của riêng mình."
Người phụ nữ cười dịu dàng, tôi đột nhiên nhớ đến mẹ tôi.
Có rất nhiều điều tôi không hiểu về bà ấy khi còn nhỏ.
Tôi cũng sẽ đặt câu hỏi liệu tình yêu của bà ấy có điều kiện hay không.
Mãi đến khi lớn lên tôi mới nhận ra rằng mỗi người đều yêu theo một cách khác nhau.
Khi bà chủ tiễn tôi, tôi đã ôm lấy bà ta.
“Mẹ con tôi cũng cãi nhau, nhưng chỉ cần chúng tôi thực sự yêu thương nhau thì hiểu lầm luôn có thể giải quyết được.
34.
Cố nhị thiếu gia lên nắm quyền.
Trong nhóm buôn chuyện thành phố B mà trước đây tôi vào nhầm, có một nhóm nam nữ đang buôn chuyện.
[Nghe gì chưa, Cố gia chuyển một nửa tài nguyên cho Cố Diên. ]
[Cậu ta đúng là có làm ra mấy hành động lớn, đầu tư một số chỗ đều kiếm được lời, Cố gia rất hài lòng với cậu ta, không chừng sau này địa vị của cậu ta còn cao hơn so với Cố thiếu]
[Thôi rồi, trước đây tôi còn trực tiếp mắng cậu ta]
[+1]
[Chú Cố thưởng cho Cố Diên bằng cách đổi xe đời mới cho cậu ta]
[Thương hiệu A?]
Có người nói vợ cả đáng thương, lại có người bắt đầu tung tin đồn.
[Mẹ Cố Diên càng đáng thương hơn, là chú Cố khi còn trẻ đã lừa bà ấy là chưa lập gia đình, sau khi sinh đứa bé mới biết đối phương đã có vợ]
[Người phụ nữ kia chơi không lại chú Cố, bị ông ta vừa đ.ấ.m vừa xoa dụ dỗ bao nuôi ở nơi khác, đã qua nhiều năm như vậy.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[Trời đất, bà ấy đẹp đến đâu mà được bao nuôi nhiều năm như vậy?]
Một bức ảnh được gửi trong nhóm.
Tôi bấm vào, đôi mắt hoa đào quyến rũ đó giống hệt đôi mắt của Cố Diên.
Thật là một người đẹp.
Không có gì kỳ lạ khi gương mặt của Cố Diên lại xuất sắc như vậy.
Tôi đặt điện thoại xuống và kéo vali ra khỏi hoa viên.
Có một chiếc ô tô đậu trước cửa, chặn đường tôi.
"Chị!"
"Em tới đón chị. Nhìn này, em cũng có xe."
Đôi mắt của người đàn ông sáng lên, trên má có lúm đồng tiền.
Cố Diên xuống xe bỏ vali của tôi vào cốp, chờ mong hỏi: "Nhà mới của chị ở đâu? Em đưa chị đến đó. Nếu không có chỗ..."
Cậu ấy nháy mắt nói: "Chị có thể sống trong căn hộ mới của em!"
Tôi xua tay: “Đưa chị ra sân bay, chị về thành phố D.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tra-nam/chuong-18.html.]
Thành phố D là thành phố bà chủ sắp xếp lúc trước cũng là nơi tôi khởi nghiệp.
Cố Diên bĩu môi, vẻ mặt ấm ức: "Cẩm Duyệt không cần Cố gia, cũng không cần em sao?"
Tôi không thể nhịn được khi nhìn thấy cậu ấy đáng yêu như vậy, vươn tay nhéo nhéo mặt.
"Cậu đó, tôi hoàn toàn bị cậu hạ gục rồi, còn làm nũng!"
Cậu ấy nhếch môi: "Em chỉ làm vậy với chị thôi."
Cố Diên lấy con búp bê từ trong xe ra, đưa tới trước mặt tôi.
"Cuộc thi chèo thuyền hôm trước chúng ta vẫn thắng!"
"Ban tổ chức phán quyết Cố Diên Đình phạm quy, trao giải thưởng cho em, nhất định chị thích tượng Hoa thần này nên em mới đưa cho chị."
Tôi cầm lấy búp bê Hoa thần, suy nghĩ miên man.
Hít một hơi thật sâu, nói: "Hôm đó tại sao em lại đứng lên? Nếu em nói thích chị, bọn họ nhất định sẽ nói lại với Cố Diên Đình, rõ ràng em có thể đứng ngoài cuộc."
Cố Diên cụp mắt xuống, hàng mi dày che giấu sự thất vọng.
"Không sao đâu, đã thành thói quen rồi, dù sao cũng không có gì đáng nhắc đến, em chỉ là một đứa con riêng bị người ta coi thường mà thôi.”
"Thêm nữa em không biết xấu hổ cũng không phải ngày một ngày hai, Cẩm Duyệt đừng lo lắng."
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy chậm rãi nói: "Không phải vậy."
"Đừng tự coi thường bản thân, trong mắt tôi em siêu cấp tốt."
"Em rất ưu tú!"
Cố Diên mỉm cười giọng đầy tự hào: “Gần đây đúng là em đã đạt được một số thành tựu nhỏ!”
"Diễm, mấy giờ chị bay?”
Tôi nhìn đồng hồ: "Tiêu rồi, còn 3 tiếng nữa là cất cánh."
35.
Lần đầu tiên ngồi trên xe mui trần, gió tạt thẳng vào mặt.
Cố Diên chạy như bay suốt chặng đường, nhưng khi đến sân bay tôi vẫn bị lỡ chuyến.
Cậu ấy mua lại vé, là đặt hai vé.
Buổi tối, chúng tôi đến thành phố D như đã định.
Tiểu hồ ly này theo sát tôi, luôn cảm thấy cậu ấy có âm mưu gì đó.
Quả nhiên, buổi tối ăn thị.t nướng xong, liền tỏ vẻ ngây thơ nhìn tôi: "Chị, nơi này em không quen thuộc, hay là em đến nhà chị chơi."
"Em cũng muốn nhìn thấy chú chó vàng ở nhà của chị!"
Tôi đỡ trán, gỡ móng vuốt của cậu ấy đáp lời: "Truyền thống của gia đình cậu là quấn lấy người khác đúng không, nhóc?"
Tên này đã bám lấy tôi cả ngày rồi, dường như không muốn rời đi.
Cậu ấy cười giòn: "Đàn ông không chủ động, tỏ tình cũng vô ích!"
"Chị, em cảm thấy chúng ta là đồng đội cùng nhau vượt qua khó khăn, chúng ta có sự thống nhất trong tư tưởng. Rất thích hợp để cùng nhau thảo luận về những bí ẩn của cuộc sống, đồng thời cũng góp phần vào sự nghiệp vĩ đại của nhân loại!"
...
"Nói tiếng người!"
Cố Diên lấy ra một chiếc vòng tay hoa hồng xinh đẹp, đeo vào tay tôi.
"Em thích chị."
Tôi cười khúc khích, gõ nhẹ vào đầu cậu ấy: "Giống như một con hồ ly nhỏ."
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Diên nhìn tôi, đặt tay lên vai tôi.
"Đừng nói những lời này, em muốn nghe câu trả lời!"
Tôi nhìn chằm chằm vào vòng đeo tay cũng không nói gì.
"Người phụ nữ xấu này, bám lấy em đi, ahhhhhh!"
Tôi đưa tờ giấy Tuyên Thành lúc trước cho cậu ấy.
Hồ ly nhỏ nhanh chóng mở nó ra.
Sau khi nhìn thấy "Nhất định không phụ tấm lòng này", cậu ấy liền ôm lấy tôi.
Thấp giọng đọc: "Chỉ mong trái tim em sẽ giống như lòng anh, nhất định không phụ tấm lòng này"
Cậu ấy hôn má tôi mấy cái, đôi mắt đào hoa cong lên:
"Em thoát kiếp độc thân rồi!"
Tôi bị nụ cười của cậu ấy lây nhiễm, ngước đầu lên và hôn lại.