Vả Mặt Tra Nam - Chương 19. Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-03-25 01:28:04
Lượt xem: 10,052
36.
Sau khi nghỉ việc ở ra Cố gia, cuộc sống dần dần ổn định.
Tôi ngồi trong cửa hàng, lắng nghe câu chuyện của một cô bé có xu hướng trầm cảm.
Trán cô bé nổi nhiều mụn, nhưng không che được sự trong sáng đáng yêu.
"Sau đó, ừm, để em nhớ lại xem, chỉ vì em không thích những trào lưu đang phổ biến, họ cảm thấy em quê mùa, cô lập em..."
Vừa nói, cô bé vừa rơi nước mắt.
"Còn nói em gặp khó khăn trong việc thể hiện bản thân, em... em chỉ là phản ứng chậm một chút thôi."
Trên bàn, bác sĩ tâm lý đưa khăn giấy cho cô bé, chậm rãi hướng dẫn.
Cô bé không biết đây là một người bác sĩ, chỉ nghĩ đây là chị gái làm việc trong cửa hàng, vì vậy cô bé rất thoải mái.
Khi tôi và Văn Dĩnh thảo luận về lĩnh vực kinh doanh này, cuối cùng chúng tôi đã chọn mô hình chữa lành, tương đương với việc làm từ thiện.
Kinh doanh chính trong cửa hàng vẫn là các loại đồ ngọt, bây giờ cũng đã có lợi nhuận.
Về phần chữa bệnh, để tiết kiệm chi ph.í, tôi chọn một sinh viên đại học tâm lý ở trường và áp dụng mô hình bán thời gian.
Các bạn sinh viên coi cửa hàng như một căn cứ bí mật, sẽ viết ra những nỗi buồn của mình bỏ vào chiếc hộp đặt trong hốc cây, chúng tôi lấy lý do là tặng đồ ngọt và yêu cầu các em để lại thông tin liên lạc.
Cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân khi viết những lá thư này tệ đi, nhân viên cửa hàng sẽ yêu cầu một chuyên gia tâm lý liên hệ với họ để đến cửa hàng nhận bánh ngọt và cùng lúc tiến hành liệu pháp chữa lành.
Cuối cùng thì mọi việc cũng diễn ra tốt đẹp và giúp ích được rất nhiều sinh viên.
Cố Diên vừa làm việc vừa học tập, bay qua bay lại giữa hai thành phố.
Tuần này anh ta khá bận, tôi thì đang mải mê làm việc.
Buổi tối, tôi đi bộ về nhà.
Sau khi đi qua một ngã tư, thấy một bóng đen đứng cạnh bức tường.
Tôi giật mình.
Người đàn ông im lặng, đứng đó hút thuốc.
Nhìn kỹ, là Cố Diên Đình.
Hắn đứng trong bóng tối, che khuất một nửa thân hình.
Hắn mở miệng: "Chuyện em chưa nói xong là gì thế?"
Ký ức ùa về lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Tôi chợt hiểu hắn đang nói về điều gì.
Cố Diên Đình đang hỏi tôi, lần trước còn gì chưa nói hết.
Tôi cúi đầu, luôn cảm thấy có chút tội lỗi.
"Thật ra, tôi từng coi anh như một người bạn, nhưng tôi coi anh là một bện.h nhân thì đúng hơn."
Hắn cười khổ: "Thì ra sự nhẫn nại và bao dung của em, chỉ vì cảm thấy tôi bị bện.h."
"Trước đây, tình yêu của người khác dành cho anh luôn có điều kiện. Anh cần phải trở nên tốt hơn mới có được tình yêu."
"Anh chỉ muốn xem liệu em có yêu anh cho dù có chuyện gì xảy ra với anh hay không."
"Anh tưởng cuối cùng anh cũng đã có được nó, nhưng không ngờ đó chỉ là một trò lừa đảo."
Tôi nhớ Văn Dĩnh từng kể tôi nghe, bây giờ tính tình Cố Diên Đình điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Không còn những đêm ăn chơi trác tán, cũng không còn nóng nảy, đúng là hoàn toàn thay đổi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn. Trong đôi mắt ấy có chứa một chút mất mát.
"Cố Diên Đình, tôi thấy anh càng ngày càng đẹp trai."
Khuôn mặt của hắn ửng đỏ.
"Anh trưởng thành hơn, bớt nóng nảy hơn, sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển. Đán.h giá của mọi người về anh cũng đã thay đổi."
"Vậy nên đừng buồn bã như vậy. Đôi khi, mất đi cũng là một loại đạt được."
Cố Diên Đình không nói lời nào, hừ một tiếng.
Rõ ràng, được khen ngợi nên có chút vui vẻ, nhưng vẫn muốn tỏ ra không hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/va-mat-tra-nam/chuong-19-hoan.html.]
Tuổi tâm lý của anh chàng này không thể nào hơn 16 được.
"Đừng tưởng rằng Cố Diên có chút tiến bộ nên xem như đã ổn định, em chờ xem, anh nhất định sẽ leo lên nhanh hơn hắn!"
"Tiêu Cẩm Duyệt, em tốt nhất đừng hối hận."
Nói xong, người này đi bộ đến ven đường và lên một chiếc ô tô đang chờ sẵn.
Khi xe chạy đi xa, tôi bước vào nhà.
Điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn văn bản.
Cố Diên Đình: [Cảm ơn]
Wowwwwwwwww
Tôi nằm trên giường nhắn tin với bạn trai.
[ Tra hỏi! Dì hàng xóm nói em đêm khuya còn hẹn trai đẹp.]
......
Dì hàng xóm sao vậy? Lần trước đánh bài còn nợ tôi 50 đồng!
Đúng là lòng người mà!
Cố Diên gọi điện thoại tới.
Giọng điệu của hồ ly nhỏ đầy bất mãn buộc tội tôi: "Anh chàng đó là ai? Anh ta có cơ bụng tám múi à? Anh ta có đẹp trai như em không?"
Tôi thành thật trả lời: “Anh ấy trông hơi giống em.”
Hồ ly nhỏ càng tức giận hơn: "Còn chơi cả thế thân à? Chồng chị là em đây, làm việc chăm chỉ nghiêm túc, còn chị thì ở nhà trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Người đó là anh trai em."
Hồ ly nhỏ trầm mặc hai giây, nói: "Không tin."
Tôi cười khúc khích, "Thật đấy, thật đấy. Đừng giận nữa anh Diên à."
Chồng tôi nghiến răng nghiến lợi: "Xuống lầu, em ở dưới lầu."
Tôi hấp tấp chạy đến bên cửa sổ, đúng thật Cố Diên đang ở dưới lầu.
Tôi nhanh chóng mặc áo khoác và đi xuống nhà.
Hồ ly khoanh tay đứng đó, vẻ mặt oán giận.
"Ồ, sao lại đi xuống lầu, trai đẹp trong nhà đã giấu kĩ chưa?"
Tôi nhéo nhéo mặt chồng mình: "Xin thề với trời, người đó thật sự là Cố Diên Đình, anh ta chỉ đến nói chuyện với chị rồi đi."
“Tên nhóc này em còn có cơ sở ngầm nữa à, xấu quá đi.”
Cố Diên tặng quà cho tôi, hai má phồng phồng.
"Thật sự là Cố Diên Đình."
"Không tin."
"Chị có một người bạn trai tốt như vậy, những người đàn ông khác sao có thể lọt vào mắt!"
"Không tin."
Tôi đỡ trán, "Phải làm sao em mới hết giận đây, anh Diên."
Cố Diên nhếch môi cười, bế tôi lên lầu.
(Hoàn).
Góc xàm xí:
Cảm ơn các bạn đã ghé qua và đọc truyện ủng hộ các thành viên team Nguyệt Nhi.
Hành động nhỏ ý nghĩa lớn: Hãy bấm vào dòng tên team dịch: Nguyệt Nhi. Chọn theo dõi để nhận được thông báo cập nhật truyện.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Và đọc thêm các bộ đặc sắc khác.