Vân Ảnh - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-12 11:00:36
Lượt xem: 930
Ta cố kìm nén nước mắt, lao vào vòng tay nam tử kiếp trước thống nhất thiên hạ: "Xin Quân Hầu gia thương xót ta."
Ta sống lại rồi.
Vừa mở mắt ra, thứ muội đã dẫn theo một đám gia nhân xông vào, ép ta uống cạn chén trà.
Trịnh Châu cười đắc ý, ánh mắt nham hiểm: "Ngươi là đích nữ thì đã sao, cuối cùng cũng chỉ là kẻ nhặt nhạnh những thứ ta bỏ đi!"
"Kiếp trước để ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý, kiếp này nên đến lượt ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân rồi."
"Phú quý tột đỉnh này cuối cùng cũng thuộc về ta."
"Ngươi thất tiết trước khi thành hôn, dù có gả vào Thôi gia cũng chỉ có thể bị ruồng bỏ, ngồi yên chờ c.h.ế.t mà thôi!"
Dứt lời, nàng ta lập tức dẫn đám gia nhân nghênh ngang bỏ đi.
Ta siết chặt nắm tay, xem ra thứ muội cũng đã sống lại.
Dược tính nhanh chóng phát tác.
Ta cố gắng chịu đựng sự khó chịu quan sát căn phòng này, đây chính là nơi kiếp trước thứ muội bị bắt gặp tư thông với Thôi Nghiễm.
Kiếp này, nàng ta không chỉ muốn cướp đoạt tất cả những gì thuộc về ta, mà còn muốn hủy hoại ta, thậm chí không cho phép ta trong sạch làm chủ mẫu Thôi gia.
Thật độc ác!
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa làm ta giật mình thon thót.
Cánh cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
02
Cơn nóng bừng bừng trong người càng lúc càng dữ dội.
Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng ngà bước vào, ta run lên bần bật.
Người tới chính là Thôi Nghiễm.
Hắn ta đã uống rượu, vẻ mặt không được bình thường.
Thấy Thôi Nghiễm đi về phía mình, ta vội vớ lấy bình hoa đập mạnh vào đầu hắn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-anh/1.html.]
Kế đó ta lập tức nhảy khỏi cửa sổ.
Cửa chính có người canh giữ, ta không dám lộ diện.
Cơ thể vô cùng khó chịu buộc ta phải rút cây trâm trên đầu đ.â.m mạnh vào lòng bàn tay.
Sau khi m.á.u tươi rỉ ra, ta đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Tiếng người ồn ào tìm kiếm vang lên từ phía xa, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
"Thôi lang quân bị đánh rồi, kẻ gian chắc chắn chưa chạy xa, mau đuổi theo!"
Ta chạy bán sống bán chết, không dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Bỗng có người hô lên: "Kia rồi!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta lao mình xuống hồ nước phía trước.
Giữa tiết trời cuối thu tháng mười, nước hồ lạnh thấu xương.
Ta cố hết sức bơi về phía bờ bên kia.
Tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nhìn thấy ta.
Lúc lên đến bờ, toàn thân ta đã cứng đờ vì lạnh.
Nếu không nhờ nước hồ lạnh buốt giúp ta tỉnh táo hơn thì e rằng giờ phút này ta đã mất hết nhân hình.
Có điều vừa lên bờ, ta lại phải đối mặt với nguy hiểm do dược tính tiếp tục phát tác.
Nếu bị người khác nhìn thấy, đặc biệt là nam nhân xa lạ, ta thật sự sẽ không còn chỗ dung thân nữa.
Cơ thể lạnh cóng run lên vì sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra.
Mồ hôi hòa lẫn với nước hồ, chẳng còn phân biệt được đâu là nước, đâu là mồ hôi.
Ta cố gắng bình tĩnh lại.
Kiếp trước hang cọp ổ rồng ta cũng vượt qua được, sống lại một đời, ta càng phải sống tốt hơn.
Lúc này, trước mặt ta đột nhiên xuất hiện một bóng người áo đen.