Vân Ảnh - 10
Cập nhật lúc: 2024-10-12 11:03:02
Lượt xem: 669
Trịnh Châu cười lạnh: "Tỷ tỷ, tỷ thấy chưa? Phụ thân không cho phép đấy, dù tỷ có gả cho Quân Hầu gia thì cũng không thể bất hiếu mà."
Ta nhìn nàng, im lặng một lát rồi nói: "Kẻ bất hiếu, chính là ngươi!"
"Trịnh Châu, ngươi đã ngầm cấu kết với Tôn Côn, Thôi Nghiễm và Tào Chương, nói cho bọn chúng biết chuyện ngươi trọng sinh, xúi giục Tôn Côn cùng Thôi Nghiễm liên thủ, phóng hỏa thiêu c.h.ế.t Quân Hầu gia, rồi sau đó lại lợi dụng tiền tài của Tào Chương để giúp Tôn Côn đoạt ngôi vị."
"Chỉ tiếc rằng Tôn Côn vốn là kẻ đa nghi, hắn làm sao có thể cho phép một người có thể nhìn thấu thiên cơ sống trên đời này?"
"Vì vậy, hắn đã ra tay trước, phái binh tiêu diệt Quân Hầu gia, rồi lại cho người phóng hỏa đốt Trịnh phủ, hắn muốn thiêu c.h.ế.t tất cả mọi người trong phủ, diệt trừ hậu họa!"
Lý di nương bị thương nặng trong trận hỏa hoạn, còn bị xà nhà đổ xuống đè gãy một chân.
Lúc này nghe nói trận hỏa hoạn này là do Trịnh Châu gây ra, bà ta nằm trên giường, hai mắt oán hận nhìn chằm chằm Trịnh Châu.
Phụ thân ta cũng gằn giọng hỏi: "Những gì tỷ tỷ con nói đều là thật sao?"
Sao có thể là giả được chứ.
Trịnh Châu trước tiên tìm đến Tào Chương, nói cho hắn biết chuyện nàng ta trọng sinh.
Nhưng trong lời kể của nàng ta, kiếp trước chính nàng ta mới là người gả cho Tào Chương, cùng Tào Chương dùng hết gia sản để giúp Tôn Côn thống nhất thiên hạ. Nhờ công lao phò vua, Tào Chương được phong hầu bái tướng.
Tào Chương cũng không phải kẻ ngốc, nghe xong lời Trịnh Châu, hắn liền hỏi: "Tại hạ chỉ là một thương nhân, làm sao có thể có quan hệ với vị Thừa tướng đương triều được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-anh/10.html.]
Trịnh Châu lập tức đáp rằng nàng ta đã liên lạc với Thôi gia ở Thanh Hà.
Thế lực đứng sau Thôi gia ở Thanh Hà chính là Tôn Côn.
Trịnh Châu bèn tìm đến Thôi Nghiễm, dùng lời lẽ khích bác nói hắn ta nhu nhược, vị hôn thê bị kẻ khác cướp đi mà chẳng dám hó hé tiếng nào.
Thôi Nghiễm không ưa ta là một chuyện, nhưng nữ nhân đã định sẵn hôn ước từ nhỏ bị kẻ khác cướp đi lại là chuyện khác.
Vì vậy, mấy kẻ này đã đồng lõa với nhau, cùng Tôn Côn cấu kết làm điều bất nghĩa, muốn dồn ta và Thích Quân vào chỗ chết.
Nhưng tiếc thay, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Trịnh Châu kinh hoàng và ủy khuất lắc đầu: "Không, ta không có, phụ thân, người phải tin ta, tỷ tỷ đang vu oan giá họa cho ta."
Nói đoạn, nàng ta lại bật khóc nức nở.
Ta ôm lấy tro cốt của mẫu thân, cùng Thích Quân lên đường tiến đến phương Bắc.
Trước lúc rời đi, Thích Quân còn hỏi ta, rõ ràng biết người hại c.h.ế.t mẫu thân là Lý di nương, vì sao không báo thù cho người.
Ta mỉm cười lắc đầu, Lý di nương bây giờ, sống còn đau khổ hơn chết.
Ta đã căn dặn người khác phải để chính tay phụ thân ta chăm sóc cho Lý di nương.