Vân Ảnh - 12
Cập nhật lúc: 2024-10-12 11:03:37
Lượt xem: 414
Bởi vì chuyện Tôn Côn đột nhiên khởi binh bị Thích Quân đánh bại, nên kiếp này, bước chân thống nhất thiên hạ của Thích Quân hoàn thành nhanh hơn kiếp trước năm năm.
Năm năm sau, Thích Quân tiến vào Lạc Dương đăng cơ.
Ngày nọ, có cung nhân đến bẩm báo, nói có một nữ tử tự xưng là muội muội của ta đang ở trong ngục yêu cầu được gặp mặt.
Tới lúc này ta mới biết, cuối cùng Trịnh Châu vẫn gả cho Tào Chương.
Chỉ là nàng ta không có thủ đoạn như ta, đồng thời cũng không có chỗ dựa vững chắc, chưa đầy một năm đã bị phú thương hành hạ đến tiều tụy, tàn tạ.
Nàng ta trở về tìm phụ thân giúp đỡ, phụ thân hận nàng ta còn không hết, nếu không vì nàng ta, Trịnh phủ sẽ không hóa thành đống tro tàn, tự nhiên ông cũng không chịu giúp nàng ta.
Trong lúc hai người cãi vã đã xảy ra xô xát, Trịnh Châu vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh phụ.
Vì tội g.i.ế.c người, Trịnh Châu bị giam vào đại lao.
Nàng ta cũng "nhờ họa được phúc", không cần phải bị Tào Chương và đám nam sủng của hắn ngược đãi nữa.
Nghe xong những điều này, ta nói với Sơn Nhạn: "Quả thực đã rất lâu rồi ta không quan tâm đến chuyện của bọn họ, chỉ là phụ thân đã chết, ai sẽ chăm sóc Lý di nương?"
Sơn Nhạn nói: "Lý di nương đã c.h.ế.t từ lâu rồi ạ, nghe nói chưa đến một năm bà ta đã bị Trịnh đại nhân bỏ đói đến chết."
Ta thở dài một tiếng: "Không ngờ tình cảm của bọn họ, ngay cả một năm cũng không chống đỡ nổi."
Đương nhiên là ta sẽ không gặp Trịnh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-anh/12.html.]
Buổi tối lúc Thích Quân phê xong tấu chương trở về, ta vừa mới dỗ hài tử ngủ xong.
Thích Quân đi đến trước giường, nắm lấy tay ta đi ra ngoài.
Ta bất đắc dĩ cười nói: "Đêm hôm khuya khoắt thế này, chàng muốn làm gì vậy?"
Thích Quân kéo ta ngồi trên ghế đẩu nhỏ trong lương đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: "Vào ngày này năm năm trước ta đã gặp nàng."
"Ngày đó nàng nằm trong phòng, ta đứng trên hành lang, bầu trời sao ngày hôm đó, cũng giống như đêm nay vậy."
Ta cười nói: "Phu quân nhớ rõ ràng thật đấy."
Chàng cười nói: "Sao có thể quên được chứ."
Bọn ta dựa vào nhau, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Đột nhiên ta nhớ tới một vấn đề chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, ta ngồi thẳng dậy, hỏi chàng: "Thực ra, có một vấn đề, ta vẫn luôn muốn hỏi phu quân, chàng nói chàng từng nhận lời người khác đối xử tốt với ta, vậy người đó, rốt cuộc là ai vậy?"
Thích Quân nhìn ta, ôn nhu mỉm cười, chàng nói: "Người đó, chính là nàng."
"Nàng của kiếp trước."
Phiên ngoại về Thích Quân
Sau khi ta trưởng thành, cứ luôn lặp đi lặp lại một giấc mơ.