Vân Ảnh - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-12 11:01:27
Lượt xem: 1,180
Bà quản gia bị khí thế của hắn trấn áp, chần chừ định tiến lên thì bị thị vệ phía sau Thích Quân rút đao kề vào cổ.
Bà ta hét lên một tiếng rồi ngã ngồi phịch xuống đất.
Phụ thân đang ở bên trong nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng chạy ra.
Vừa nhìn thấy Thích Quân, ông ta vội vàng hành lễ, nghênh đón hắn vào phòng khách.
Chưa đợi phụ thân lên tiếng, Thích Quân đã mở lời: "Vài ngày trước, ta nằm mơ thấy thần nữ báo mộng, nói rằng chính thê lương duyên của ta họ Trịnh, tên Vân Ánh."
Phụ thân nghe vậy kinh hãi thất sắc: "Tiểu nữ thô bỉ làm sao dám trèo cao gả cho ngài?"
Thứ muội nghe vậy mặt mày càng đầy vẻ ghen ghét, nàng ta lớn tiếng nói: "Không được! Tỷ tỷ đã đính hôn với nhà họ Thôi ở Thanh Hà rồi, một nữ nhi làm sao có thể đính hôn hai lần?"
Lý di nương tâm tư kín đáo, biết lúc này Trịnh Châu lên tiếng là không hợp quy củ, liền đưa tay kéo kéo tay áo nàng ta.
Trịnh Châu không cam lòng mà cầu cứu: "Mẫu thân ——"
Ta cúi đầu, trong lòng vì lời nói vừa rồi của Thích Quân mà dậy sóng.
Chàng, có ý gì vậy?
Thần sắc của Thích Quân vẫn thản nhiên, chàng không để ý đến những người khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào phụ thân ta, nói: "Trịnh trung lang, sính lễ ta đã chuẩn bị xong."
Chàng vung tay lên, lập tức có người khiêng từng món sính lễ vào trong.
Ta kinh ngạc mở to hai mắt.
Chàng ấy đã sắp xếp mấy thứ này từ khi nào vậy?
Chẳng lẽ là vì người đã nhờ chàng chăm sóc ta?
Nhưng người đó là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-anh/4.html.]
Tuy phụ thân không yêu thương ta, nhưng ông ấy tham luyến quyền thế, gả cho nhà họ Thôi ở Thanh Hà tuy có thể kéo thêm quan hệ với sĩ tộc quyền quý, nhưng nào có lợi ích lớn bằng việc gả cho bá chủ phương Bắc?
Nay Hán thất suy yếu, triều đình rối ren, chư hầu khắp nơi tự nuôi binh, Thích Quân chính là người có thực lực mạnh nhất trong số đó, rất có khả năng sẽ thống nhất thiên hạ.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai có thể trở thành hoàng thân quốc thích, phụ thân làm sao có thể không đồng ý hôn sự này chứ.
Vì quá vui mừng, giọng nói của phụ thân cũng run lên, ông nhìn Thích Quân cười nịnh nọt: "Tiểu nữ nhà ta có phúc phận gì, lại được ngài yêu thương như vậy, thật là phúc khí của nó."
Trịnh Châu vô cùng nóng ruột, nàng ta sống lại một đời, sao có thể trơ mắt nhìn ta gả vào chỗ vinh hoa phú quý?
Nàng ta vội vàng ngăn cản: "Phụ thân, hôm qua tỷ tỷ đã đánh Thôi công tử bị thương, vì muốn trốn tránh trách hình phạt nên đã nhảy xuống hồ sen."
"Bộ dáng ướt sũng của nàng ta chắc chắn đã bị mấy nam tử khác nhìn thấy hết rồi."
"Một nữ nhân đã mất đi danh tiết như vậy làm sao có thể xứng đáng gả vào Hầu phủ?"
Lý di nương cũng phụ họa theo: "Đúng vậy lão gia, sao chúng ta có thể gả một nữ nhi không còn trong trắng cho Quân Hầu gia được?"
Trịnh Châu e lệ như một thiếu nữ, nhỏ giọng nói: "Nếu Quân Hầu gia không chê, Trịnh Châu nguyện ý thay tỷ tỷ..."
Thích Quân lộ vẻ chán ghét: "Ta chê."
Ta tiến lên một bước quỳ xuống trước mặt phụ thân, dập đầu thật mạnh rồi nói: "Phụ thân, nữ nhi luôn ghi nhớ lời dạy của phụ thân, nghiêm khắc với bản thân, yêu thương tỷ muội, thật sự không hiểu muội muội và di nương vì sao lại vu khống ta, trong lòng nữ nhi rất ấm ức, xin phụ thân hãy làm chủ cho ta."
Nếu là trước kia, cho dù ta có quỳ xuống cũng chẳng khiến phụ thân mảy may động lòng, chỉ càng khiến ông ta thêm tức giận.
Nhưng hôm nay khác rồi, bây giờ ta là người được Thích Quân coi trọng.
Phụ thân do dự, chắc hẳn đang nghĩ cách làm sao để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Lúc này, Thích Quân thản nhiên nói: "Vân Ánh là thê tử chưa cưới hỏi của ta, thê tử bị sỉ nhục chính là nhân cách của ta bị sỉ nhục. Kẻ dám sỉ nhục ta, Trịnh trung lang muốn xử trí thế nào?"
Mồ hôi trên trán phụ thân túa ra như mưa, ông ta liên tục lấy tay áo lau đi lau lại, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng sai người trừng phạt Trịnh Châu và Lý di nương.