Vạn Niên Hoan - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:31:31
Lượt xem: 1,359
Ta không muốn vào cung. Bởi vì ta đã giận tiểu hoàng đế Giang Yến, trong lúc giận còn cắn một cái vào má của hắn.
Ngày hôm sau, hắn mang dấu răng tím xanh ấy lên triều, triều thần khóc lóc kêu trời, đòi xử tử kẻ đã mạo phạm long thể.
Nhưng khi Giang Yến nói đó là do ta cắn, đám triều thần liền lau sạch nước mắt, cung kính thưa rằng đây là chuyện gia sự của Bệ hạ, họ không tiện can dự.
Năm ta sáu tuổi - Giang Yến tám tuổi đã hứa rằng sau này sẽ dâng cho ta mọi thứ tốt đẹp nhất thiên hạ.
Năm ta tám tuổi, Giang Yến mười tuổi lại hứa rằng sau này sẽ cùng ta du ngoạn khắp chân trời góc bể, tuyệt không để ta phải chôn chân trong thâm viện.
Năm ta mười tuổi, Giang Yến dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Thái tử chế nhạo ta là dã nha đầu, Giang Yến liền đánh gãy nửa cái răng của Thái tử.
Vì thế, vào sinh thần thứ mười ba của Giang Yến, hắn bị Hoàng đế đánh một trận tàn nhẫn, còn bị cấm túc tại Dụ Hoa Điện. Ta đã nhờ Hoàng hậu cô mẫu dẫn ta đến chúc mừng sinh thần hắn.
Nhưng khi đến Dụ Hoa Điện, ta nhìn thấy Hoàng đế với ánh mắt chan chứa yêu thương đang xoa tay cho Giang Yến, còn đút cho hắn ăn mì trường thọ.
Cô mẫu của ta vuốt đầu ta đầy trìu mến, rồi đưa ta vào Dụ Hoa Điện, sau đó rời đi. Mãi đến khi Giang Yến đăng cơ, ta mới hiểu ánh mắt ngày ấy của cô mẫu.
Ngay từ năm ta mười tuổi, cô mẫu đã biết vận mệnh của ta sau này sẽ giống như bà, bị Hoàng đế nghi kỵ gia thế, không con không cái, cô độc mà c.h.ế.t già trong cung cấm.
Vì vậy, khi Giang Yến mang thánh chỉ sắc phong hậu đến nhà ta, ta liền bảo Xuân Đào nhanh chóng đóng chặt cửa viện lại.
Nửa nén hương sau, Giang Yến ngậm thánh chỉ nhảy tường vào trước mặt ta, nói: "A Từ, ta tới rồi!"
Ta ngồi trên ghế lắc, giận dỗi không nói một lời.
Giang Yến hớn hở như dâng bảo vật, mở thánh chỉ ra trước mặt ta: "A Từ, thánh chỉ này là do ta nhờ Hoàng tổ mẫu viết đó."
"Giang Yến, người từng hứa sẽ dẫn ta đi Giang Nam ngắm hoa, lên Tái Bắc ngắm tuyết mà," ta đ.ấ.m hắn hai cái, "Người nói dối."
“Ta đảm bảo sẽ không như phụ hoàng của ta đâu” Giang Yến giơ tay thề, “Ta hứa sẽ thường xuyên dẫn nàng ra ngoài vui chơi, sẽ không để nàng như cô mẫu của nàng. Nếu ta không làm được, hãy để sấm sét đánh c.h.ế.t ta.”
“Phì phì phì!” Ta tức giận, đôi mắt đỏ hoe, tức giận cắn một cái vào má của Giang Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-nien-hoan/chuong-1.html.]
Giang Yến cười lớn, chẳng chút để tâm, hắn lau đi nước mắt trên khóe mắt ta: “A Từ, nàng không còn giận nữa phải không?”
Giang Yến nhét thánh chỉ vào tay ta: “Ôn Từ, hãy đợi ta tới rước nàng nhé.”
Ta lau khô nước mắt, nhìn theo bóng dáng Giang Yến trong bộ hoàng bào sáng chói, vừa chạy vừa vẫy tay chào ta: “A Từ, ta đã viết một câu phía sau mặt trăng, trong giấc mơ nàng sẽ nghe thấy nó đọc cho nàng.”
2
Sau lễ sắc phong Hoàng hậu, Giang Yến đã thẳng thừng xin nghỉ năm ngày.
Ngày đầu tiên lên triều sau kỳ nghỉ, hắn tựa vào vai ta mà rên rỉ: "A Từ, ta không muốn đi."
"Nhanh lên đi." Ta đẩy hắn một cái, "Bằng không, đám triều thần sẽ tấu rằng ta là yêu phi mất."
Giang Yến vừa lẩm bẩm không vui mà bước vào triều, rồi giận dữ trở về, trong khi Tần công công rón rén ghé vào tai ta mà thì thầm: "Triều thần nói hậu cung thưa thớt, muốn Bệ hạ mở rộng nạp phi."
Ta còn chưa kịp thở dài thì đã bị Giang Yến kéo đến bàn ăn, trên tay còn bị nhét một đôi đũa: "Nhanh ăn đi, A Từ, hôm qua ta đã bảo tiểu ngự trù chuẩn bị canh viên mà nàng thích rồi."
"Giang Yến, Tần công công vừa nói với ta rằng triều thần yêu cầu ngài mở cuộc tuyển tú à?"
"Không cần bận tâm, A Từ, ta có cách đối phó với bọn họ." Giang Yến đút vào miệng ta một viên canh tròn, "Hôm nay, Hoàng tổ mẫu mời người đến nặn tượng gốm, chẳng phải nàng từng nói muốn nặn một tượng nhỏ cho con rùa già ở hồ Thái Thanh sao?"
Ta hiểu rõ ý định của Giang Yến muốn đưa ta đi chỗ khác, liền nhanh chóng gật đầu: "Thuận tiện nặn cho ngài một ống bút nữa."
Nhưng khi trở lại cung Chi Lạc vào buổi chiều, tất cả các cánh cửa trong cung đều mở ra, người đi qua lại tấp nập.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Trong lòng ta bỗng chùng xuống, hóa ra vẫn không thể tránh khỏi bước này. Nhưng rồi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, đám thái giám qua lại kia sao lại mang toàn đao, kiếm, trường thương và tạ đá thế này?
Giang Yến vẻ mặt đắc ý tiến đến bên ta, chỉ vào đám cấm quân ra vào các cung mà nói: "Bọn họ không ngừng giục ta nạp phi cho đông đảo hậu cung, nên ta để các gia đình có người trong cấm quân đưa người đến ở đây, ban đêm trực ở cung, sáng sớm ra ngoài tuần tra."
"Xem lần này ai còn dám nói hậu cung âm u nữa."
Trời đất, đây là hậu cung, sao ngài lại hiểu sai ý của đám triều thần về việc "đông đảo hậu cung" như vậy?