Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Chương 31-32
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:13:59
Lượt xem: 16
31.
Hiểu lầm đã được giải quyết.
Hoàng thái nữ thong thả nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi: “Cãi xong chưa?”
Lưng Bùi Tố và chủ thượng ướt đẫm mồ hôi, vội quỳ xuống.
Bách Lý Phiên đỡ trán, từ tốn nói:
“Chuyện vừa xảy ra ta đã nghe hết rồi, các ngươi còn gì muốn nói nữa không?”
Bùi Tố và chủ thượng cùng bước lên một bước, đồng thanh đáp: “Thần có.”
Bùi Tố đưa ra bằng chứng về việc nhị hoàng tử cưỡng đoạt dân nữ, ngược đãi dân chúng lưu lạc.
Chủ thượng lấy ra bằng chứng về việc nhị hoàng tử tham ô, nhận hối lộ.
Bằng chứng xác thực, hoàng thái nữ khẽ hừ một tiếng.
“Thiên tử hay dân chúng phạm tội đều phải chịu tội như nhau, huống hồ đây còn là hoàng tử.”
Bà ấy ra hiệu cho thuộc hạ, đưa tay nhận lấy bằng chứng, không kiên nhẫn xua tay:
“Bổn cung đã biết, các ngươi lui xuống đi.”
Bùi Tố vẫn không đi.
Hắn quỳ trên đất, lưng thẳng tắp: “Thần cầu xin điện hạ làm chủ, đồng ý gả Ngọc Toái cô nương cho thần.”
Chủ thượng lập tức đen mặt, nhưng vẫn cố gượng cười.
“Cười chết, ngươi muốn cưới Ngọc Toái, đã hỏi thử ý kiến của nàng chưa?”
Bùi Tố nói: “Nàng thích ta.”
Trán chủ thượng nổi đầy gân xanh: “Không thể nào.”
Bùi Tố quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa khiêu khích.
“Có phải hay không, ngươi hỏi nàng là biết.”
Chủ thượng sốt ruột trở về phủ.
Hai ngày nay, hắn ngồi ở hành lang, không ôm lò sưởi, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/chuong-31-32.html.]
Tiểu Linh nói, chưa bao giờ thấy dáng vẻ như người mất hồn của hắn.
32.
Biết ta tỉnh lại, chủ thượng đẩy cửa bước vào.
Quầng mắt hắn thâm đen, y phục nhăn nhúm, hoàn toàn không còn vẻ oai phong lẫm liệt ngày thường.
“Xin lỗi” Ta ấp úng: “Nhiệm vụ... lại thất bại rồi.”
Bàn tay hắn đặt trên chăn từ từ nắm chặt lại.
“Xin lỗi, xin lỗi, ngươi còn định nói ‘xin lỗi’ bao nhiêu lần nữa” Hắn cằn nhằn: “Sắp ch//ết rồi mà còn lo nhiệm vụ?”
Ta ngẩn người.
Lạ thật, hình như hắn không tức giận lắm.
Ta ngây ngốc cả nửa ngày trời, còn chủ thượng không nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: “Còn đau ở đâu không?”
Ta lắc đầu, hỏi hắn: “Lung Sương thế nào rồi?”
“Đang dưỡng thương ở y quán, không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Còn nhị hoàng tử?”
“Hoàng tỷ đã đánh hắn ta một trận, giam lỏng lại rồi” Chủ thượng nhíu mày: “Hắn ta có mẫu phi chống lưng, muốn g.i.ế.c hắn không phải chuyện dễ, như vậy là nặng lắm rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng lại im phăng phắc.
Gió thổi qua chiếc chuông gió ngoài hành lang, phát ra tiếng leng keng êm tai.
Hình như chiếc chuông gió này là ta và chủ thượng cùng treo lên hồi nhỏ.
Chủ thượng chợt hỏi:
“Bùi Tố nói với ta...” Hắn dừng lại một chút, dường như rất sợ phải hỏi ra chuyện đó: “Ngươi thích hắn?”
Ta không muốn giấu chủ thượng, do dự một lát rồi gật đầu.
“Phải, thuộc hạ thích hắn.”