Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Chương 29-30
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:13:30
Lượt xem: 64
29.
Chủ thượng từng dặn, phải biết giữ mình.
Chủ thượng bảo, lòng tốt của kẻ yếu chỉ là gánh nặng.
Chủ thượng... chủ thượng đã nói gì nữa nhỉ?
Nhưng ta đâu phải kẻ yếu.
Ta đâu phải con hổ ốm yếu, con sói mất vuốt, con chim cụt cánh.
Bùi Tố nói, ta rất mạnh mẽ.
Bùi Tố nói, vận mệnh của hắn và người nhà đã thay đổi vì hành động của ta năm đó.
Bùi Tố hỏi ta, có mong muốn điều gì không.
Hóa ra lòng tốt không cần phải có ý nghĩa.
Vậy thì, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, làm sao có thể bỏ mặc người khác?
Khi ta kịp hoàn hồn, người trong sân ngã xuống như rơm rạ.
Nhiều năm rồi không đ///ánh gi///ết, võ công quả thật đã kém cỏi.
Nhưng vẫn đủ dùng.
Ta giẫm đạp lên cái chân tàn tật của Bách Lý Dư, nghe đồn chân hắn ta vừa lấy lại tri giác, đè mạnh xuống.
Hắn ta kêu la oai oái, biểu cảm vặn vẹo, nghe thật thảm thiết.
Ta không thèm để ý đến hắn ta nữa.
Vừa đánh xong, ta đau quá.
Ta dùng vải buộc Lung Sương trên lưng, cả người dính đầy m/áu, dùng chút sức lực cuối cùng chạy về phủ tam hoàng tử.
Giây phút nhìn thấy chủ thượng, ta như trút được gánh nặng, ngã nhào xuống.
Ta không nghe thấy gì có, chỉ có tiếng ong ong vang vọng bên tai.
Mắt ta mờ đục, chủ thượng suy sụp, lảo đảo chạy về phía ta.
Ngoài trời đang đổ mưa.
Nước mưa hắt vào mắt ta, nóng rát lạ thường.
Ta quỳ xuống, nắm chặt vạt áo của chủ thượng, liên tục xin lỗi.
Ta nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi.”
Ta không làm được gì, còn không nghe lời, thật xin lỗi.
Mưa vẫn rơi, hình như chủ thượng lẩm bẩm gì đó.
Nhưng ta chẳng nghe thấy gì cả.
30.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/chuong-29-30.html.]
Khi ta tỉnh lại, hương đàn hương quen thuộc quẩn quanh giường.
Đây là phòng của ta ở phủ của chủ thượng.
Ta choáng váng ngồi dậy, nha hoàn Tiểu Linh thấy vậy vội đến đỡ ta.
“Ngươi tỉnh rồi! Ta đi báo cho tam điện hạ!”
Ta vội vàng gọi nàng ấy lại.
“Chủ thượng... chủ thượng có tức giận không?”
Tiểu Linh dừng lại, nghiêng đầu nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tức giận? Hình như là rất tức giận.”
Ta nghĩ thầm, thôi xong.
Nàng ấy lại nói: “Hôm đó ngài ấy tức gần chết, bế ngươi về, gọi đại phu đến, còn canh giữ bên giường ngươi cả đêm. Sáng sớm hôm sau, ngài ấy lập tức dẫn người đi tìm hoàng thái nữ điện hạ.”
Ta ngạc nhiên: “Tìm hoàng thái nữ điện hạ?”
Ta biết được ngọn nguồn từ trong lời kể của Tiểu Linh.
Ta đã hôn mê ba ngày.
Hôm đó, ta ngã gục trước cửa Thuỵ Vương phủ, chủ thượng đưa ta và Lung Sương về phủ, tìm người chữa trị cả đêm.
Vì áo giáp của ta đã vứt ở trước cửa Bùi phủ nên lần này ta bị thương nặng hơn.
Dù sao bên kia đông người, ai cũng không phải là hạng xoàng.
Nghe nói, với tội danh của ta, giờ này ta đã phải ở trong ngục.
Bởi vì ta đã g.i.ế.c người, còn làm đương kim nhị hoàng tử bị thương.
Tuy nhiên, hoàng thượng lâm bệnh nặng, hoàng thái nữ tạm thời buông rèm nhiếp chính.
Hoàng thái nữ là người có tài, có thủ đoạn rất cao tay.
Quan lại trong triều dị nghị thân phận của bà ấy nhưng bà ấy luôn bỏ ngoài tai, thậm chí còn ổn định tình hình triều chính khi hoàng thượng lâm bệnh.
Chủ thượng vừa đến Đông cung, Bùi Tố cũng đến ngay sau đó.
Hắn đọc thư ta để lại, đến phủ tam hoàng tử tìm ta, nhưng không gặp, lại nghe tin ta bị thương nặng.
Hoàng thái nữ còn chưa nói gì, hai người đã cãi tay đôi ngay tại Đông cung.
Bùi Tố nói: “Không phải lần đó ta đã nói rõ với ngươi rồi sao? Ta đưa hết tiền cho ngươi, xin ngươi thả Ngọc Toái.”
Chủ thượng nổi giận la lớn: “Ngươi đừng có mà khiến lão tử mắc ói, lúc đó ngươi nói một tràng, ai mà nghe hiểu nổi? Cái gì mà thả Ngọc Toái ra, lão tử trói nàng hay bỏ đói nàng sao? Còn có chút tiền ít ỏi đó của người, đừng có mà mang ra làm trò cười, lão tử thiếu mấy đồng bạc lẻ của ngươi sao?”
“Ngươi đối xử với Ngọc Toái rất tệ!”
“Ngươi nói láo!”
“Ngươi sai Ngọc Toái đi quyến rũ ta! Ngươi căn bản không trân trọng nàng! Ngươi không xứng để nàng hi sinh vì ngươi!”
Chủ thượng tức muốn nổ tung: “Ai, ai bảo nàng đi quyến rũ ngươi?”
Búi Tố ngây người: “Ngươi không sai nàng đi quyến rũ ta?”
“Nói bậy!” Chủ thưởng đỡ trán, cảm giác mình sắp ngất đi: “Lão tử bảo nàng giám sát ngươi! Không phải bắt nàng ngủ với ngươi!”