Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Chương 35-36
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:14:52
Lượt xem: 23
35.
Một thời gian sau, không biết vì cớ sự gì mà mối quan hệ giữa Bùi Tố và chủ thượng trên triều lại hoà hợp đến lạ.
Một phần vì được hoàng thái nữ trọng dụng, con đường làm quan của Bùi Tố lên như diều gặp gió.
Chủ thượng cũng không chỉ mải nghĩ đến chuyện làm ăn.
Nhà hầm ở nam phường dựa vào vốn liếng của chủ thượng, dần dần thay da đổi thịt, người dân dần có thu nhập.
Chủ thượng ra oai trước mặt Bùi Tố, chế nhạo hắn: “Các ngươi cứ nói ‘Quân tử trọng nghĩa, tiểu nhân trọng lợi’, nhưng quân tử không có bạc cũng không làm được gì. Cho cá không bằng dạy cách câu cá.”
Lần này, Bùi Tố rộng lượng không so đo với hắn, mỉm cười chắp tay nói: “Học hỏi.”
Lúc Bùi Tố trở về kể lại cho ta nghe, ta còn rất ngạc nhiên.
Không ngờ có ngày quan hệ giữa chủ thượng và Bùi Tố lại hoà hợp đến vậy.
Bùi Tố bỗng cúi xuống, ôm chặt lấy ta.
Hắn hôn lên vành tai ta, tay đan tay.
Ta hỏi: “Sao vậy?”
Hắn tựa đầu vào vai ta, rầu rĩ nói:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy, nàng giống như bị ta trộm về vậy.”
“Chàng nói gì vậy.”
Ta ôm chặt hắn hơn.
Một lúc sau, Bùi Tố buông ta ra, nghiêm túc nói:
“Toái Toái, lúc trước nàng nói muốn gia nhập vào quân doanh, ta đã cân nhắc rồi.”
“Ừ, chàng nghĩ sao?”
“Ta ủng hộ quyết định của nàng, nhưng mà…”
Ta sốt ruột hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Bùi Tố nhìn chằm chằm ta, sốt ruột tới nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/chuong-35-36.html.]
“Nhưng… nàng có thể gả cho ta không?”
“Chàng muốn ta đi dạo cùng chàng sao?”
“Không phải đi dạo” Bùi Tố nghiêm túc, nói rõ từng chữ một: “Gả cho ta. Ta cầu xin nàng, trở thành thê tử duy nhất của ta, trân quý nhất của ta, được không?”
36.
Ta và Bùi Tố thành thân vào mùa đông.
Ngày hôm đó, một trận tuyết lớn đổ bộ xuống Diêu Quang.
Chủ thượng nói trời lạnh, không muốn đến.
Tuy nhiên, hắn sai người đưa mấy rương đầy bạc đến, coi như của hồi môn của ta.
Nhân tiện hắn cũng trả lại số tiền Bùi Tố đã đưa cho hắn.
Trong thư hắn viết, ta dù gì cũng là người của Thuỵ Vương phủ, trên người không xu dính túi sẽ khiến hắn mất mặt.
Tuyết rơi trắng xóa, ánh nến đỏ rực.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, chúng ta cùng nhau bái thiên địa, sau đó được đưa vào động phòng.
Hôm nay, Bùi Tố uống không ít rượu, cổ đỏ lựng nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
Ánh nến lung linh, hơi ấm mềm mại bao trùm lấy ta.
Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào mu bàn tay ta, tay đan chặt tay.
Cảm giác tê dại lan tràn từ đầu ngón tay, chạy thẳng lên tim.
Đêm nay, cơ thể Bùi Tố như bốc lửa, ta ngượng ngùng muốn lùi lại nhưng hắn đã giữ chặt eo ta kéo về.
Môi lưỡi quấn quýt, đầu lưỡi lướt qua kẽ răng.
Ta mơ màng nghe thấy Bùi Tố nói đi nói lại bên tai ta:
“Ta yêu nàng.”
“Nếu nàng nghe nhầm, ta sẽ nói lại cả trăm ngàn lần.”
(Hoàn chính văn)