Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vạn Tiếng Lòng Vang Vọng Tiếng Nàng - Chương 8-9

Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:43:32
Lượt xem: 29

08.

Ta nhanh chóng được Bùi Tố đưa về phủ.

Hắn chuẩn bị cho ta một căn phòng riêng, từ ăn mặc đến sinh hoạt cả nhân đều đều được tính vào sổ sách dưới tên hắn.

Sáng hôm sau, Bùi Tố phải lên triều từ sớm.

Ta ngồi trước bàn sách hắn chuẩn bị, hào hứng viết thư gửi cho chủ thương.

[Bẩm báo chủ thương:

Thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, đã thâm nhập vào doanh trại của địch.

Chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ khiến Bùi Tố quỳ gối cầu xin tha thứ, phò tá chủ thượng xây dựng cơ đồ.

—— Ngọc Toái]

Sau khi viết xong, ta gọi chú bồ câu trắng quen thuộc tới để nó gửi thư đi.

Tối đó, trời quang lộng gió, ta nghe thấy tiếng lạch cạch trên mái nhà.

Bản năng của một ám vệ khiến ta nhanh chóng nhận ra, vội phóng lên mái nhà.

Nhưng chính ta cũng không ngờ, người tới là chủ thương.

Hắn khoác trên người chiếc áo choàng trắng không phù hợp để hành động vào ban đêm, đầu đội mũ rộng vành, thoạt nhìn rất phóng khoáng.

Cũng rất ngốc nghếch.

Ta nghi ngờ hỏi: “Chủ thượng đang… đi dạo sao?”

“Ngươi bớt can thiệp vào chuyện của ta!” Hắn cằn nhằn “Sao ngươi lại vào nhà Bùi Tố?”

Ta chắp tay nghiêm chỉnh: “Thuộc hạ nghĩ rằng, ‘không vào hang cọp, sao bắt được cọp con’. Ở càng gần càng tiện để giám sát mọi động thái của Búi Tố để bẩm báo với chủ thượng.”

Chủ thưởng trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Ngươi nói cũng có lý, nếu đã vậy thì cứ tiếp tục giám sát tên kia đi.”

Ban đêm lộng gió, bệnh lãng tai của ta lại tái phát.

Ta nghe chủ thượng nói thành: “Mau ngủ với hắn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-tieng-long-vang-vong-tieng-nang/chuong-8-9.html.]

09.

Ai cũng biết, nghĩa vụ của ám vệ chính là tuân lệnh.

Chủ thưởng bảo ta đi về phía Đông, ta không có lý do gì để đi về phía Tây.

Nghe nhầm cũng không tính.

Nói làm là làm.

Để tránh đêm dài lắm mộng, không lâu sau, ta đã trèo lên giường của Bùi Tố.

Nhưng Bùi Tố vẫn chưa về nhà.

Quản phủ nói, bởi vì biên giới đang xảy ra chiến tranh, gần đây có nhiều dân tị nạn đổ về hoàng thành. Cho nên mấy ngày qua, Bùi Tố bôn ba khắp nơi để bình ổn lòng dân, thường xuyên đi sớm về khuya.

Ta không còn cách nào khác ngoài việc ở trên giường đợi hắn trở về.

Quả nhiên, chờ đợi đúng là một chuyện nhàm chán.

Trăng đã lên cao, Bùi phủ rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua nhành cây bụi cỏ. Mãi mới nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng, chậm rãi vang lên ngoài con đường lát gạch đá.

Đó là tiếng bước chân của Bùi Tố.

Để không làm phiền những người khác đang nghỉ ngơi trong phủ, hắn luôn cố gắng đi rất khẽ.

Ta đương nhiên không nghe thấy.

Bởi vì phải chờ quá lâu, ta sớm đã ôm chăn ngủ thiếp đi.

Cửa phòng khẽ mở, Bùi Tố bước vào. Hắn cởi áo khoác ngoài xuống, treo lên giá gỗ rồi đi rửa mặt chải răng.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, hắn không thắp nến.

Ta bị tiếng nước chảy róc rách đánh thức, mắt nhắm mắt mở, chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì mơ hồ cảm thấy có người đang nằm bên cạnh.

Là Bùi Tố.

Mới vừa choàng tỉnh, đầu óc ta còn chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy phải chờ qulâu, trong lòng rất ấm ức.

Vì vậy, ta quay người lại, đưa tay kéo lấy vạt áo của hắn để trách móc.

“Sao giờ ngươi mới về?”

 

Loading...