Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vân Tiếu - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-24 14:59:39
Lượt xem: 1,876

Vừa nói, chàng ấy liền cúi đầu xuống để ta có thể kiễng chân lên, đội cho chàng ấy chiếc mũ quan do chính tay ta may.

“Đừng uống rượu.” Ta dặn dò chàng ấy, nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nhất định đừng phô trương tài năng.”

Người hầu bên cạnh phì cười: “Tỷ tỷ lại nói đùa rồi, ở đây chúng ta thứ gì ra thứ đó, có tài cán gì mà khoe khoang ra ngoài chứ?”

Ta chỉ cười mà không nói, tiễn chàng ấy đi.

Chàng ấy đứng đi ra ngoài, nhưng lại được khiêng trở về. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng túm lấy người hầu hỏi, lúc này mới biết, trong bữa tiệc gia đình, mọi người cùng nhau làm thơ vui vẻ, Tam thiếu gia buột miệng làm một câu cực hay, khiến mọi người khen ngợi, chàng ấy sợ “lộ tài”, vòng sau lại liên tiếp làm hai câu thô tục không chịu nổi, khiến cả hội trường cười ầm lên.

Lão gia cảm thấy đứa con thứ làm mình mất mặt, sau khi tiệc gia đình kết thúc, liền cho chàng ấy một trận gia pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-tieu/9.html.]

“Tam thiếu gia thật là, làm thêm một câu thơ cũng lộ tẩy, oan uổng gì mà lão gia không tức giận?” Người hầu cuối cùng kết luận.

Ta sai người hầu đi, trở về phòng, nhưng không thể nhịn được nữa, lấy khăn che mặt khóc nức nở. Đang khóc, ta cảm thấy có người nắm lấy cổ tay mình. Tam thiếu gia bị thương nặng sốt cao, mắt nhắm hờ không có tiêu cự, nhưng tay lại nắm chặt lấy ta không buông:

“... Tỷ tỷ Liên Khiết, xin lỗi, lại làm tỷ khóc rồi...Sau này... sau này... sẽ không như vậy nữa... Nhưng mà, em không có sách để đọc nữa... phải làm sao đây, tỷ tỷ Liên Khiết...”

Tam thiếu gia mất mặt lớn như vậy, đúng là cho Phu nhân cơ hội thể hiện. Bà ta bày ra vẻ đau lòng tột độ, đến thăm đứa con thứ mấy lần, còn dặn ta đến chỗ bà ta lấy thuốc trị thương tốt nhất. Ta vốn không muốn đi, lại sợ bà ta sinh nghi, do dự mãi, cuối cùng vẫn đi.

Đến cửa, thấy trong sân yên ắng, chắc là mấy nha đầu ngủ gật rồi. Trong nhà có tiếng nói chuyện, chính là Phu nhân và Liên Chi.

“... Lần này Tam thiếu gia bị đánh, cũng là một lời cảnh tỉnh cho Nhị thiếu gia chúng ta. Không giấu Phu nhân, trong phòng Nhị thiếu gia chẳng lẽ không có mấy con hồ ly tinh hay sao? Chúng hường xuyên câu dẫn Nhị thiếu gia phân tâm, nô tỳ nhìn thấy, trong lòng thật sự lo lắng. Muốn nói ra, lại ngại tình chị em bấy lâu, không nói, lại có lỗi với tấm lòng Phu nhân yêu quý nô tỳ...”

Phu nhân nghe Liên Chi nói vậy, cảm động không thôi, liên tục khen nàng ta hết lòng vì chủ: “Ngươi đúng là đứa tốt, không uổng công ta cất nhắc! Ta muốn ngươi ở bên cạnh Nhị thiếu gia cả đời. Ngươi hãy chăm sóc hắn cho tốt, về sau, ngay cả vợ cả của hắn trước mặt ta, cũng chưa chắc có được sự tôn trọng như ngươi...”

Loading...