VẠN TRÙNG SƠN - CHƯƠNG 16
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:05:29
Lượt xem: 60
46
「Cậu hận Trần Tuấn.」 Tôi lên tiếng trong lúc Trần Cảnh Diên ngừng lại, 「Tại sao cũng hận cả Trần Mộng Nghiên?」
「Con bé đó luôn thích ngồi ở ghế phụ, nhưng hôm đó nó bị Trần Tuấn đuổi xuống.」
「Trần Tuấn nói, cũng nên đến lượt anh trai ngồi ghế phụ rồi. Nhưng mẹ tôi nói, trẻ con không được ngồi đó.」
「Sau đó tai nạn xe hơi xảy ra, mẹ tôi mất, có người đến điều tra.」
「Tôi khăng khăng muốn nói chuyện đổi chỗ cho họ biết, nhưng Trần Mộng Nghiên lại nói không có, nói không hề có chuyện đó.」
「Không hề có chuyện đó. Sao con bé đó có thể nói là căn bản không có chuyện đó chứ?」
「Vì lời khai của tôi và con bé đó trái ngược nhau nên cuối cùng lời khai của cả hai đều không được chấp nhận, vụ việc này cuối cùng bị kết luận là tai nạn ngoài ý muốn.」
Khi mở miệng lần nữa, hắn không còn vẻ ôn hòa như trước, quai hàm căng cứng.
Hắn nói, nếu hôm đó mẹ hắn không nhất thời nổi hứng, đổi chỗ với hắn, thì người c.h.ế.t sẽ là hắn.
「Hồi nhỏ, tôi chơi trốn tìm, còn chui xuống gầm giường Trần Tuấn nữa.」
「Lúc bạn bè ở nhà tôi đếm đến một, tôi vừa nhìn thấy bằng chứng mà Trần Tuấn giấu dưới gầm giường.」
Tôi không nhịn được mà lên tiếng: 「Nếu cậu có bằng chứng, tại sao không——」
「Tình cảm giữa người với người không phải cứ yêu là yêu, ghét là ghét. Rất nhiều lúc, con người ta sẽ d.a.o động giữa hai thái cực đó. Ông ta có ơn nuôi dưỡng tôi, nhưng tôi thật sự hận ông ta. Vừa yêu vừa hận, nên tôi không thể đưa ra quyết định.」
「Tôi nhớ cô. Cô là cô gái đã uy h.i.ế.p tôi.」 Trần Cảnh Diên nói, 「Lúc đó, tôi sẽ che giấu thân phận thật sự của cô, có lẽ là vì tôi quá nhu nhược, tôi cảm thấy cô sẽ là người thay tôi đưa ra quyết định.」
47
Sau đó, tôi nhân lúc không có ai đi lục soát gầm giường Trần Tuấn, nhưng ở đó chỉ có bụi bặm.
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong lòng tôi, tôi duỗi tay sờ soạng, thấy có thứ gì đó dính dưới tấm ván giường.
Tôi không muốn dễ dàng lấy nó ra, nửa người chui tọt xuống gầm giường, mở điện thoại.
Ánh sáng phản chiếu mờ ảo của màn hình soi sáng bí mật dưới gầm giường. Trong nháy mắt, m.á.u dồn lên não, da gà nổi đầy cánh tay.
Đó là một bức ảnh đen trắng, người phụ nữ trong ảnh đang cười, đôi mắt và lông mày giống Trần Cảnh Diên hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-trung-son/chuong-16.html.]
Một mảnh móng tay nhỏ, cùng với một lọn tóc được buộc bằng chỉ đỏ, cứ thế bị dính dưới gầm giường, im lặng không nói.
Tôi sinh ra ở nông thôn, cũng nghe nói đôi chút về những thứ này nên biết nó có ý nghĩa gì.
Trong lòng có quỷ, sợ bị tìm đến cửa. Vì vậy phải đè người c.h.ế.t xuống dưới thân, để cô ấy c.h.ế.t rồi cũng khó mà lật người.
Anh yêu em, lãng mạn đến chết? Toàn là chó má! Hóa ra là: 「Anh yêu em, anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t em.」
Câu chuyện cười đen tối hiện lên trong đầu khiến tôi vô cùng thích thú. Cuộn tròn dưới gầm giường, tôi lại cười phá lên không thành tiếng.
Không hề có sự đồng cảm. Tôi thậm chí còn vui vẻ nghĩ: Không biết Trần Tuấn có thật sự bị kết án tử hình không nhỉ?
Sự phấn khích tràn ngập tâm hồn tôi. Có lẽ tôi đã phát điên rồi, chứng kiến nỗi đau khổ của người khác, vậy mà tôi lại hả hê vì điều đó.
Tôi tự cho mình là một linh hồn chính nghĩa, vậy mà cũng bị lòng hận thù gọt giũa đến mức méo mó.
48
Gần Tết, để cứu vãn hình ảnh doanh nghiệp bị ảnh hưởng bởi Trần Mộng Nghiên, Trần Tuấn gần như ăn ngủ ở trụ sở công ty.
Còn phạm vi công việc của tôi chỉ là chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông ta ở nhà họ Trần.
Mọi việc lặt vặt xung quanh, ông ta đều giao cho Trần Cảnh Diên xử lý, Trần Cảnh Diên cũng không một lời oán thán mà tiếp nhận.
Việc đầu tiên hắn làm là chuyển mười vạn tệ cho Trần Mộng Nghiên, bảo con bé ăn uống cho tử tế.
Hắn gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, dặn dò con bé nhớ mua chút đồ cho các bạn trong lớp, vun vén các mối quan hệ.
Hắn dặn dò từng li từng tí, thậm chí cả quà cho giáo viên chủ nhiệm, hắn cũng chuẩn bị sẵn cho con bé.
Tôi nhìn bàn tay hắn, xương khớp rõ ràng, những ngón tay thon dài đẹp đẽ đang mân mê bông hồng đặt trong bình.
Có một cánh hoa bị sâu ăn mòn. Trần Cảnh Diên cúp điện thoại, ngắt cánh hoa đó ra.
「Tôi không giống bố tôi.」 Hắn nói, 「Nếu ông ta nhìn thấy, chắc sẽ vứt hết cả bó hoa này đi mất.」
Tôi không quan tâm bó hoa này sẽ ra sao, chỉ quan tâm liệu có thể xin nghỉ phép không. Tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.