VẠN TRÙNG SƠN - CHƯƠNG 17
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:05:54
Lượt xem: 49
49
Kỳ nghỉ Tết dài bảy ngày, tôi xách theo túi lớn túi nhỏ, chuyển xe đến nhà Cố Thanh Sơn.
Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy thuê nhà ở ngoại ô, một là vì giá rẻ, hai là muốn tránh tai mắt người đời, không muốn bị người khác phát hiện.
Đôi khi tôi cảm thấy may mắn, ít nhất tôi còn có nơi để thở dốc, dù nó chỉ nhỏ bằng bàn tay.
「Lâu rồi không gặp.」 Tôi đưa chiếc túi vải bố cho Cố Thanh Sơn, gật đầu chào Lục Du Xuyên, 「Công việc vẫn thuận lợi chứ?」
Đúng vậy, Cố Thanh Sơn không sống một mình. Sau lưng cậu ấy, còn có hai người đang giúp chúng tôi.
Hai chị em nhà họ Lục, Lục Du Lam và em trai cô ấy là Lục Du Xuyên. Hồi nhỏ, quan hệ của chúng tôi khá tốt.
Sau này, vì Lục Du Lam lấy tiền rồi bỏ đi, Cố Thanh Sơn tức giận, lạnh nhạt với cả hai.
Rồi sau đó nữa, dì Cố đổ bệnh. Cố Thanh Sơn học cách thấu hiểu nỗi khổ của người khác, lại liên lạc với hai chị em nhà họ Lục.
Lúc chúng tôi không vay được một xu nào, chính hai người họ đã dang tay giúp đỡ.
「Chị Thiên Kiêu.」 Lục Du Xuyên ngồi xổm xuống, đưa dép lê cho tôi, 「Hay là em mua cho chị một cái vali kéo nhé?」
「Thôi đi, kiếm tiền đâu có dễ, sao có thể tiêu tiền của cậu em được chứ?」
「Kiêu Kiêu.」 Lục Du Lam ngồi trên ghế sô pha, nhai khoai tây chiên rôm rốp, 「Lại đây xem cùng bọn chị nào.」
Mọi người trên TV đều xắn tay áo, vui vẻ gói bánh chẻo.
Những chiếc bánh chẻo do Cố Thanh Sơn tự tay gói xấu đến mức muôn hình vạn trạng, bị Lục Du Xuyên cười nhạo không thương tiếc.
Cậu ấy chỉ cười trừ cho qua: 「Mọi người ngồi trước đi, để tôi đi luộc bánh chẻo.」
Nụ cười của cậu ấy thật đẹp. Nét mặt thanh tú, tựa như băng tuyết tan chảy. Dù không cười cũng rất đẹp trai.
Tôi đi theo vào bếp nhỏ, ôm lấy eo cậu ấy: 「Hôm nay tâm trạng em rất tốt nhỉ.」
50
Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi thi đỗ đại học, Cố Thanh Sơn mười sáu tuổi đã vui mừng như thế nào.
Cố Thanh Sơn nâng niu giấy báo trúng tuyển của tôi, vuốt ve hết lần này đến lần khác. Dì Cố hỏi tôi: 「Thiên Kiêu, cháu muốn học ngành gì?」
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh Trần Tuấn ngồi trước bàn, chờ người phụ nữ mát xa chân cho ông ta.
Tôi nói: 「Cháu muốn học điều dưỡng lâm sàng.」 Cố Thanh Sơn quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh. Cậu ấy nói: 「Vậy em sẽ thi vào trường cảnh sát.」
Trên bức tường xi măng thô ráp dán đầy giấy khen của cậu ấy, giống như những miếng vá đầy màu sắc.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: 「Vậy em sẽ làm cảnh sát, bình thường em sẽ bảo vệ chị. Chị làm y tá, em bị thương, chị sẽ bảo vệ em.」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/van-trung-son/chuong-17.html.]
Dì Cố phải đi làm, nên hôm tôi đi là Cố Thanh Sơn tiễn tôi ra ga.
Tôi chen chúc lên tàu hoả ghế cứng, cậu ấy đứng ngoài cửa sổ, vẫy tay chào tôi. Dòng người nhanh chóng nuốt chửng cậu ấy, tôi không còn nhìn thấy cậu ấy nữa.
Nghe nói trên tàu hoả ghế cứng thường có đủ loại người, thỉnh thoảng có kẻ xấu lợi dụng sàm sỡ người khác.
Tôi mua vé đứng, tàu mới chạy được một lúc, tôi đã cảm thấy có người đang cọ xát phía sau, tiếng thở dốc nặng nề vang lên.
Chỉ có một mình, tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải chịu đựng. Tôi rất giỏi chịu đựng.
Tôi im lặng nhẫn nhịn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu đau. Người đàn ông ôm lấy hạ bộ, đầu gối của cậu thiếu niên vẫn đang thúc vào ông ta.
「Nhân viên phục vụ.」 Cố Thanh Sơn giữ chặt hai tay người đàn ông, 「Ông ta vừa sờ soạng tôi.」
Sợ tôi xấu hổ vì ánh mắt của người khác, cậu ấy thậm chí còn rất chu đáo, khéo léo nói dối.
Người đàn ông bị đưa đi. Tôi kinh ngạc đứng im tại chỗ: 「Thanh Sơn, sao em lại ở đây?」
Tàu hoả không ngừng chạy về phía trước, cảnh núi non ruộng đồng lướt qua ngoài cửa sổ, lòng tôi cũng mang sắc xanh tươi đẹp và dịu dàng.
「Em tiễn chị thêm một chặng nữa.」 Tai cậu ấy đỏ bừng, 「Em đã nói rồi, em sẽ bảo vệ chị.」
Tôi không phải kẻ ngốc, nhận ra tình cảm của cậu ấy, trong lúc kinh ngạc, tôi lại bật cười.
Được rồi, em bảo vệ chị. Nếu em bị thương, chị sẽ bảo vệ em.
51
「Chị Thiên Kiêu.」 Lục Du Xuyên gắp cho tôi một miếng thịt, rồi lại đứng dậy gắp thức ăn cho Cố Thanh Sơn, 「Hai người ăn nhiều vào nhé.」
「Này, Lục Du Xuyên.」 Lục Du Lam liếc xéo cậu em trai, 「Sao không hầu hạ chị?」
Hai chị em lại bắt đầu cãi nhau. Tôi mỉm cười không nói gì. Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi cúi đầu xem tin nhắn mới.
Là tin nhắn MMS do Trần Cảnh Diên gửi, hắn nói: 「Đang đi ăn với đối tượng xem mắt.」
Kèm theo một bức ảnh. Trên chiếc đĩa sứ có hoa văn phức tạp, đặt một miếng thịt bò cô đơn, d.a.o nĩa ánh lên lạnh lẽo.
Tâm trạng tôi khá tốt nên đã trả lời hắn. Tôi hỏi: 「Giờ này mà cậu vẫn còn đi xem mắt?」
「Em gái tôi cứ khăng khăng giới thiệu cho tôi. Cô cũng quen đấy, Đường Uyển Lâm.」 Hắn trả lời, 「Còn cô thì sao, đang làm gì đấy?」
Tôi chụp ảnh nồi lẩu gửi cho hắn, hắn nói: 「Tôi chưa ăn lẩu bao giờ.」
Tên nhà giàu đáng ghét. Tôi còn chưa kịp gõ xong câu này, hắn lại gửi thêm một tin nhắn: 「Ngày mai ăn lẩu với tôi nhé.」
Tôi vừa thổi phù phù miếng đậu phụ non, vừa trả lời tin nhắn: 「Nhà tư bản, tôi đang nghỉ phép.」